Tú Tài Nương Tử

Chương 39: Tai bay vạ gió (thượng)…




Ngồi trên xe ngựa, Phùng tiên sinh thảnnhiên tự đắc chỉ vào thanh sơn nước biếc bên ngoài cửa sổ, “Minh Chi,khunh cảnh này quả nhiên tuyệt đẹp nhỉ? Chỉ tiếc rằng con người lại nhưcon kiến, tại nơi thiên địa mênh mang này giống như phù du, lướt quatrong giây lát.”

Thẩm Nghị nhìn khung cảnh bên ngoài, cười gật đầu, “Lời tiên sinh nói rất đúng!”, lại thân thiết hỏi Phùng tiênsinh, “Tiên sinh tại sao lại đột nhiên cảm thán như vậy?”

Phùng tiên sinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thán nói, “Lần này ta đi lên thành, là vì muốn gặp lại bạn cũ cùngTrần Dịch Trần đại nhân, nghĩ lại chúng ta đã hai mươi năm không gặp,đều đã thành người già cả rồi, ai… Người một khi về già, đều không tránh được có chút hoài niệm, ha ha.”

Thẩm Nghị mỉm cười, hỏi Phùng tiên sinh rất nhiều về chuyện khoa cử, đem mọi đề tài khai sáng hết.

Tuy rằng đi rất chậm, nhưng mà Phùng tiên sinh vẫn ngã bệnh. Thẩm Nghị mang theo Phùng tiên sinh ở lại kháchđiếm, mỗi ngày bốc thuốc nấu canh hầu hạ.

“Khụ khụ… Thật sự là già rồi, không dùngđược nữa, còn liên lụy Minh Chi con.” Phùng tiên sinh uống dược xong,nằm trên giường cười khổ.

Thẩm Nghị nhận lấy chén thuốc, lấy khănlau dược còn dính trên miệng Phùng tiên sinh, “Tiên sinh nói gì vậy, làm học trò vốn nên phụng dưỡng thầy giáo, cái gì mà liên lụy với khôngliên lụy. Sau này tiên sinh đừng nói vậy nữa.”

Phùng tiên sinh gật gật đầu, nhìn thờitiết bên ngoài, “Chúng ta ở đây mấy ngày rồi?”Thẩm Nghị thu dọn cái bàn, ôn hòa nói, “Ở được sáu ngày rồi ạ.”

Phùng tiên sinh cau mày, bấm đốt ngón tay tính ngày, “Còn có năm ngày nữa sẽ khi khoa cử a!”Thẩm Nghị dạ mộttiếng, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Phùng tiên sinh sâu sắc nhận thấy cảm xúc của Thẩm Nghị có chút biến hóa.

Thẩm Nghị trầm ngâm một lát, cuối cùngvẫn nói ra tình hình thực tế, “Đệ tử còn năm ngày nữa sẽ đi thi, lần này vào trường thi phải mất ba ngày mới có thể đi ra. Bên người tiên sinhkhông có người chăm sóc, Minh Chi thật sự cảm thấy bất an.”

Phùng tiên sinh cười ha ha, “Ta cứ nghĩngươi lo chuyện gì chứ, hóa ra lại là chuyện này. Ngươi yên tân, lão phu đều đã có an bài. Ngươi lấy giấy lại đây, lão phu muốn viết thư gửi cho Trần đại nhân, quý phủ của tri phủ đại nhân luôn luôn có người hầu hạta.”

Thẩm Nghị lúc này mới yên lòng, Phùng tiên sinh có người chiếu cố hắn cũng yên tâm tham dự cuộc thi.

“Ngày mai ngươi đem thư này gửi đi, khoacử ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Một lát nữa viết một bài văn cho ta coiqua xem sao.” Phùng tiên sinh vừa viết thư vừa cùng Thẩm Nghị tán gẫuchuyện khoa cử.

Thẩm Nghị cất thư cẩn thận lại, ngồi ởtrước bàn đề bút viết văn, tâm tư vừa chuyển, chỉ chốc lát đã lưu loátviết ra được một bài văn dài.

Phùng tiên sinh nhìn liên tục gật đầu, “Ý văn ẩn giấu, hạ bút lưu sướng (vừa đặt bút đã lưu loát viết), trong văn có sét rạch trời mây, lại có mưa tuyết kéo dài, vừa nhu vừa cương, văntốt! Minh Chi a, trên trường thi cũng viết được như vậy, giải nguyên năm nay ngươi đoạt chắc!” Phùng tiên sinh vui mừng nhìn đệ tử của mình làhắn. Thẩm Nghị không hổ là đệ tử có tài năng hiếm thấy trong đám đệ tửcủa hắn!

Thẩm Nghị mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt, “Tiên sinh cũng mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ ngơi thôi.”

Ngày hôm sau, Thẩm Nghị mang theo thư của Phùng tiên sinh tới quý phủ của Trần Dịch.

Trần đại nhân tự mình gặp hắn, nhìn thư,Trần đại nhân nở nụ cười, “Ta nói tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa tới,hóa ra là lão gia hỏa này bị bệnh! Các ngươi hiện tại đang trọ ở chỗnào?”

Thẩm Nghị mỉm cười, “Bẩm đại nhân, đệ tửhiện đang ở cùng tiên sinh tại khách điếm Duyệt Lai. Mấy ngày nữa đệ tửsẽ tham dự khoa thi, thật sự lo lắng tiên sinh một người lưu lại đó. Nếu đại nhân có thể để tiên sinh đến quý phủ thay đệ tử chăm sóc mấy ngày,đệ tử vô cùng cảm kích.”

Trần đại nhân khoát tay, “Nói gì vậy! Vốn là bản phủ đưa thư yêu cầu hắn đến làm khách. Ta liền bảo người tới đón hắn.” Trần đại nhân nói xong, hô lớn, “Người đâu! Người đâu!”

Hô nửa ngày vẫn không thấy có người đến.Thẩm Nghị nhìn ra ngoài cửa, Trần đại nhân có chút xấu hổ đứng dậy, “Bọn hạ nhân này đúng là không có quy củ chút nào!”

Thẩm Nghị vội cười nói, “Đâu có đâu có!”

“Đại nhân! Đại nhân không tốt! Đại nhân…” Một gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy vào, bùm mọt tiếng quỳ gối xuốngtrước mặt Trần đại nhân, trên mặt nước mắt loang lổ.

Trần đại nhân lạnh giọng quát một tiếng, “Hô lớn như vậy làm gì, không có quy củ!”

Gã sai vặt kia lắc đầu lia lịa, sau đó lớn tiếng nói, “Đại nhân! Không tốt! Bên ngoài có quan binh vây bắt!”

“Ngươi nói cái gì! Hoang đường! Ta đườngđường là tri phủ địa nhân, ai dám làm càn!” Trần đại nhân chấn động, lấy lại tinh thần sau đó vô cùng nổi giận nói.

Trong lòng Thẩm Nghị cũng giật mình cảkinh, đây là chuyện gì? Hắn nhớ đến lúc vừa mới đến Trần phủ, bên ngoàiTrần phủ có người bán hoa quả, bán đồ ăn, bán ô, bán hàng rong, đợichút, bán ô! Bên ngoài trời đẹp như vậy làm sao lại có người đến bán ôchứ! Chẳng lẽ là, từ đầu Trần phủ đã bị theo dõi? Hắn đứng lên liếc mắtnhìn quanh bên ngoài , khắp nơi đều là tiếng khóc la của đám nha hòan,bà vú, gia đinh, cùng với loáng thoáng tiếng quan binh giận giữ quáttháo.

Trần phủ lúc này đã là một mảnh hỗn loạn. Trần phu nhân mang theo Trần tiểu thư mới mười hai mười ba tuổi và Trần công tử mười tuổi vội vàng chạy tới, vừa thấy Trần đại nhân, nước mắtđã rơi xuống, “Lão gia!”

Trần đại nhân áp chế bối rối trong lòng,đi ra ngoài cửa, nhìn đám nha hoàn gia đinh bà vú thất kinh khắp sân,chợt quát lớn một tiếng, “Tất cả đừng hoảng hốt!”

Trong viện yên tĩnh được một lát ngắn ngủi, sau đó lập tức càng trở nên hỗn loạn.

Một đội quan binh tiến vào, bao quanhphòng ở. Trần phu nhân gắt gao ôm lấy Trần tiểu thư và Trần công tử vàotrong ngực. Sắc mặt Trần tiểu thư và Trần công tử tái nhợt, trên mặt một mảnh kinh hoàng.

Cầm đầu đám người là một kẻ mang theo bội đao nhanh chóng tiến vào. Vừa vào nhà liền liếc mắt một cái, ánh mắtdừng lại ở trên người Trần tiểu thư đang run rẩy. Trên khuôn mặt nhỏnhắn tràn đầy hoảng sợ của Trần tiểu thư thấm đẫm nước mắt, dùng sức lui vào trong lòng Trần phu nhân. Thẩm Nghị nhíu mày, hơi che trước mặtTrần phu nhân, vừa vặn chặn lại ánh mắt làm càn của người nọ.

Sắc mặt Trần đại nhân xanh mét, chỉ vàongười nọ quát, “Ngươi là loại người nào! Ta chính là tri phủ đại nhân,ngươi dám xông loạn vào phủ đệ của ta! Còn không mau lui ra!” Đầu ngóntay của hắn run lên nhè nhẹ, trong thanh âm cũng tràn ngập kinh hoàng.

Vóc dáng người nọ không cao, diện mạobình thường, một thân sát khí, trong mắt luôn hiện lên nét ngoan lệ. Hắn đưa mắt nhìn Thẩm Nghị đang đứng che trước mặt Trần phu nhân, lạnh lùng cười. Trong lòng Thẩm Nghị bỗng dưng cảm thấy cảnh giác.Tuy nhiên rấtnhanh sau đó hắn dời tầm mắt đi, cười lạnh đẩy tay của Trần đại nhân ra, “Trần đại nhân, ngài không cần lớn tiếng như vậy, tiểu nhân biết ngàilà tri phủ đại nhân. Tiểu nhân họ Triệu, tiện danh không dám nói ra sợbẩn lỗ tai đại nhân, nhờ người bên ngoài cất nhắc, đặt cho cái biệt hiệu là Triệu Thiên Đao nhân nghĩa. Tiểu nhân đây là phụng mệnh cấp trên màđến. Đại nhân đừng nên làm khó xử tiểu nhân mới đúng!”

Triệu Thiên Đao vừa báo danh xong, trênmặt Trần đại nhân cũng tái nhợt đi vài phần. Hắn vừa lòng nhìn biểu tình của Trần đại nhân, thích ý dạo một vòng quanh phòng. Không khí trongphòng đột nhiên trở nên vô cùng áp lực. Thẩm Nghị không biết chuyện gìđang xảy ra, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Triệu Thiên Đao tà ác nở nụ cười, sau đólớn tiếng nói, “Tri phủ Hồ Châu Trần Dịch, ăn hố lộ trái pháp luật, làmquan bất nhân, nay ra lệnh bắt giữ, chờ thăng đường!”

Trần đại nhân không dám tin nhìn TriệuThiên Đao, tức đến cả người run rẩy, “Ngươi… Ngươi… Các ngươi dám vu hãm bản quan! Ta muốn thấy thánh chỉ! Không có thánh chỉ, ngươi chớ có đụng đến ta!”

Triệu Thiên Đao hắc hắc cười lạnh mộttiếng, “Trần đại nhân, đừng nóng vội, thánh chỉ rồi sẽ có!” Nói xongliền vung tay lên, “Người đâu, tới trói người lại, đem tất cả nhốt vàođại lao!”

Trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng la. Thẩm Nghị cau mày, nhìn đám nha dịch hung tợn như hổ sói trói chặt taymọi người lại, lúc muốn tới trói hắn, hắn trầm giọng nói, “Ta là tú tàicó công danh, cho dù là lên công đường cũng không phải quỳ xuống, khôngthể dùng hình đối với ta. Các ngươi dám trói thử xem?”

Vài tên nha dịch muốn tới trói hắn haimặt nhìn nhau. Triệu Thiên Đao kia liếc mắt đánh giá cao thấp hắn mộtcái, thấy Thẩm Nghị bất động như núi, vẻ mặt trầm ổn, trong lòng có chút giật mình. Người trong Trần gia bọn họ đã sớm hỏi thăm qua, không cóthư sinh nào hai mươi tuổi như vậy. Lại đột nhiên nghĩ tới sắp tới thikhoa cử, có thể là chuẩn bị đi thi cử nhân!

Triệu Thiên Đao khinh thường vung tay,“Không trói hắn là được! Mang đi!” Chỉ là một tên tú tài nho nhỏ, hắncòn chẳng để vào mắt.

Thẩm Nghị biết tình hình hiện tại hắn cónói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể đi theo mọi người trong Trần gia, bị nhốt vào đại lao. Hôm nay Phùng tiên sinh không thấy hắn trở về, nhấtđịnh sẽ hỏi thăm tin tức. Mà hắn cũng chỉ là người đến đưa thư, chỉ cầnđiều tra rõ ràng tình huống có lẽ là rất nhanh sẽ được thả ra ngoài. Hắn chỉ lo duy nhất một điều là không kịp ngày thi khoa cử.

*******

Trong lao âm u ẩm ướt lạnh lẽo, thỉnhthoảng có con chuột con gián linh tinh chạy qua. Trần phu nhân cùng Trần tiểu thư và nữ quyến trong phủ bị nhốt cùng một chỗ. Thẩm Nghị, Trầnđại nhân và Trần công tử bị nhốt cùng một chỗ.

“Đại nhân, rốt cục là chuyện gì đã xảyra?” Thẩm nghị nhìn Trần đại nhân suy sụp, suy nghĩ hồi lâu vẫn đành mởmiệng hỏi.Trần công tử kinh hách quá độ, lúc này đang nằm ngủ trong lòng Trần đại nhân, trong lúc ngủ mày vẫn gắt gao cau lại. Trần đại nhânvuốt ve đầu con trai, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghị, khẽ thở dài một tiếng.

“Chuyện gì xảy ra ư… Ha ha, cũng chỉ làchuyện tranh đấu trên quan trường, quét sạch địch thủ mà thôi.” Trần đại nhân dường như không muốn nói nhiều về chuyện này, cười khổ một tiếng,“Liên lụy ngươi chịu tai bay vạ gió!”

“Triệu Thiên Đao kia là loại người gì? Đại nhân… Dường như rất…” Rất sợ hắn, nửa câu sau Thẩm Nghị cũng không có nói ra.

Trong mắt Trần đại nhân hiện nên nét chua sót, cùng với kinh hoàng, “Triệu Thiên Đao… Hắn không phải là ngườitrong nha môn, cũng không có chức vụ quan sai gì. Là thánh thượng… làngười dưới trướng thánh thượng… Chuyên nắm giữ việc tổ chức hình phạtlăng trì, thế nên mọi người mới gọi hắn là Triệu Thiên Đao… Ha ha… Cưnhiên huy động đến cả người của hoàng thượng… Lợi hại… Lợi hại… Ta chỉlà một tri phủ nho nhỏ… Cư nhiên đáng giá cho ngươi phí nhiều tâm tư như vậy… Ha ha…” Trần đại nhân nói xong lại cuồng loạn cười rộ lên, giốngnhư điên dại, cười xong lại ôm con ô ô khóc lớn lên.

Thẩm Nghị không hỏi thêm. Nghe tiếng mắng chửi, tiếng khóc không ngừng truyền đến bên tai, nhìn trên mặt tườngcao kia có một ô cửa sổ nho nhỏ, lòng vô cũng tưởng niệm Trinh nương vàcon.

Đến đêm, Phùng tiên sinh đợi mãi cũngkhông thấy Thẩm Nghị trở lại, vội cho mời tiểu nhị trong khách sạn đi ra ngoài hỏi thăm, sau đó hắn mới biết được tất cả mọi người trong Trầnphủ đã bị nhốt vào trong đại lao, kinh sợ nửa ngày không nói được câunào, chờ tinh thần hồi phục lại, vội vàng lấy giấy bút của Thẩm Nghị rahạ bút viết, rất nhanh viết xong phong thư, tìm được tiểu nhị.“Nhanh!Nhanh! Đem phong thư này đưa tới trạm dịch, đây có ba trăm lượng ngânphiếu, bảo trạm dịch dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới kinh thành! Mạngngười quan trọng, nhất định không được chậm trễ, nhanh đi!”