Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 37: Hái hoa ngắt cỏ




Biệt thự Lưu Quang và thị trấn nghỉ dưỡng nơi cả lớp liên hoan cùng hướng với nhau, Trì Tiêu lái xe thẳng tói đó chưa được nửa tiếng đã đến nơi, nhưng đa phần mọi người trong lớp vẫn chưa đến.

Mấy năm gần đây kinh tế du lịch nông thôn phát triển mạnh, người đến ngoại ô nghỉ phép vào cuối tuần càng ngày càng nhiều, giao thông ra khỏi thành phố ùn tắc hơn bình thường một chút, xe buýt đưa đón mọi người trong lớp cũng bị kẹt giữa đường.

Sau khi Trì Tiêu liên lạc với Triều Lạc thì đành lái xe vào trước.

Bảng hiệu ở cổng thị trấn ghi tên đầy đủ bằng nhiều thứ tiếng, trước tên còn có một tiền tố – Hải Châu.

Trước đây Trì Tiêu không biết về thị trấn nghỉ dưỡng này, vừa nãy trên đường cô lái xe tới đây nhìn thấy nhữn tấm biển chỉ đường bắt mắt ven đường mới phát hiện thì ra đây là sản nghiệp của Hải Châu.

Nói thế nào đây, anh trai ruột của cô quá cố gắng, mấy năm nay “Hải Châu” đã thành từ đồng nghĩa với ăn uống chơi bời mọi thứ đều đủ trong mắt dân chúng.

Thị trấn nghỉ dưỡng Phong Diệp được chia thành bốn khu vực lớn: phố đi bộ, công viên ngập nước, sân chơi và khu ăn ở.

Phố đi bộ dùng nhà gỗ nhỏ kiểu dáng châu Âu và lá phong làm chủ đề, trên phố cái gì cũng có, ngoài những món đồ chơi nhỏ thì còn có nửa con phố ăn vặt đặc ắc, giá cả cũng rất bình dân.

Công viên ngập nước chủ yếu để tản bộ dạo chơi, vườn hoa nghệ thuật xung quanh được bố trí rất tinh ảo.

Sân chơi chủ yếu là khu trò chơi, có nhiều loại sân bóng và cơ sở vật chất giải trí khác nhau. Trải nghiệm thực tế ảo và nhà mà mà Trần Hiểu Đan cực lực đề cử cũng ở khu vực này.

Khu ăn ở có các loại tiệc đứng, tiệc nướng, tiệc kiểu gia đình cho du khách lựa chọn. Nơi ở lại được chia thành homestay, khách sạn bốn sao, biệt thự gia đình các kiểu, bình thường hay cao cấp đều có.

Quá trình tụ họp lớp đã sớm được thương lượng xong, giữa trưa mọi người có thể tự do lựa chọn hình thức ăn trưa, buffet hoặc đồ nướng tùy ý, cũng có tể không ăn ở khu ăn ở mà tới phố đi bộ nếm thử một ít đồ ăn vặt, bữa tối đã thống nhất đặt vài bàn, xếp hết trong một cái phòng bao lớn.

Thời gian còn sớm nên sau khi Trì Tiêu đỗ xe xong thì đến phố đi bộ dạo một chút. Lúc cô đi ngang qua một cửa hàng trang sức đã bị thu hút bởi những món trang sức màu sắc rực rỡ đủ loại kiểu dáng nên dứt khoát bước vào xem.

Dường như con gái trời sinh không có sức chống cự với những thứ lấp lánh, Trì Tiêu tự cảm thấy bản thân cũng đã “trải đời”, nhưng cho dù đi tới đâu chơi cô cũng không nhịn được mua mấy món đồ chơi và trang sức nhỏ mới lạ đẹp mắt mà mình trông thấy. Cho dù không mang thì bày trên gian hàng nhìn chúng tỏa sáng lấp lánh cũng cảm thấy vui.

Lúc này trong tiệm không đông khách lắm, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người, cơ bản đều là phái nữ.

Cách Trì Tiêu nửa tấm bảng trưng bày là hai cô gái ăn mặc rất thời trang. Cô gái xinh đẹp cao gầy hơn có mái tóc màu đỏ tím hút mắt, lớp trang điểm cũng là kiểu đang hot khá phổ biến trên mạng hiện tại. Cô gái còn lại cả ngoại hình và chiều cao đều kém hơn một chút có mái tóc màu vàng.

Hai người vừa nghịch những món đồ nhỏ trên gian hàng vừa trò chuyện, trò chuyện một chút thì cười rộ lên, tiếng cười hơi lớn, khiến nhân viên cửa hàng và những vị khách khác không nhịn được nhìn chằm chằm.

Trì Tiêu đang tập trung đeo thử mấy đôi bông tai tòn teng và hoa tai kiểu dáng mới lạ, không nghe thấy hai người nói chuyện gì.

Ngược lại là cô gái tóc vàng quan sát xung quanh thêm vài lần bỗng nhiên chú ý tới cô, cô ta tỏ ra choáng ngợp nhìn thêm một lát rồi lập tức quay đầu kề tai bạn mình nói nhỏ: “Trân Trân! Nhìn cô gái bên cạnh kìa! Cậu có thấy không, đẹp thật! Cô ta mặc quần áo hiệu gì vậy, tớ không nhìn ra, cảm giác là phong cách của Daya, cậu nói xem là nhái hay hàng đặt riêng?”

Cô gái tóc tím nghe vậy thì nhìn sang Trì Tiêu, trên mặt cũng không khỏi mang theo vẻ kinh ngạc. Cô ta quan sát Trì Tiêu một phen, ánh mắt như xem thường lại như ghen tị, lơ đễnh nói: “Trông cũng không tệ lắm, không biết sửa ở bệnh viện nào, nếu không thì lát nữa tới hỏi xem? Quần áo trên người tám phần là hàng nhái, có tiền mua hàng đặt riêng còn chạy tới đây dạo phố hả?”

Cô gái tóc vàng đang muốn gật đầu tán thành thì bỗng nhiên phản ứng lại: “Không phải hai chúng ta cũng…”

“Chúng ta đến để dạo phố hả? Chỉ xem chơi mà thôi, ai muốn mua những thứ rẻ tiền này chứ?… Ai nha cậu không nhắc thì tớ suýt quên rồi!”

Lúc nói đến câu cuối cùng đột nhiên cô ta cao giọng, cô gái tóc tím không thèm để ý chuyện khiến người khác chú ý mà hơi bất mãn trừng bạn mình, mặt mũi tràn đầy trách móc: “Cậu xác định Trì Trạm thật sụ sẽ tới đây ư? Không phải cố ý lừa tớ chứ?”

Cô ta không kiểm soát âm lượng nên tất cả mọi người trong tiệm đều nghe thấy hết.

Bao gồm cả Trì Tiêu.

Cô lặng lẽ tháo khuyên tai xuống, quay đầu nhìn sang.

Cô gái tóc vàng cũng sốt ruột, vội vàng giải thích: “Tớ lừa cậu làm gì! Gần đây chị họ của tớ mới được điều tới văn phòng của Trì Trạm làm thư ký hành chính, chính miệng chị ấy nói cho tớ biết! Chị ấy bảo hôm nay Trì Trạm sẽ đến đây thị sát! Chị họ tớ nói bình thường lịch trình đã quyết định từ sớm hẳn sẽ không thay đổi nhất thời!”

Dường như cô gái tóc tím cảm nhận được ánh mắt của Trì Tiêu nên nhìn qua cô, ánh mắt chỉ dừng lại trên người cô khoảng ha giây đã khinh thường quay đầu đi gọi bạn mình: “Được rồi đừng đi dạo nữa đi mau! Lát nữa không kịp bây giờ!”

Cô ta nói xong liền kéo cô gái tóc vàng rời khỏi.

Lúc hai người đi ngang qua Trì Tiêu, cô ta như lơ đãng nói một câu: “Mấy thứ kém chất lượng lại rẻ tiền kia chỉ có những kẻ không có phẩm vị lại không có tiền mới mua!”

Trì Tiêu tự nhiên bị đá xéo nhìn món đồ nhỏ trong tay mình nhưng không hề bị đả kích, cô ang cả mấy món nhìn trúng lúc trước cùng tới quầy thu ngân tính tiền, sẵn tiện lấy điện thoại ra gọi điện.

Điện thoại chỉ đổ chuông mấy hồi đã được bắt máy.

“Nhân Nhân, có chuyện gì vậy? Bây giờ anh đang ở ngoài.”

Nhân viên thu ngân báo giá, Trì Tiêu lấy tờ trăm tệ từ trong túi nhỏ trên người ra đưa.

“Anh ơi, anh đang ở thị trấn nghỉ dưỡng Phong Diệp ạ?”

Giọng của Trì Trạm hơi bất ngờ: “Sao em biết? Bên này mới khai trương chưa được mấy tháng, hôm nay anh tới xem thử… Em cũng ở đó à?”

“Là thế này, hôm nay em và các bạn trong lớp tổ chức liên hoan ở đây.” Tính tiền xong Trì Tiêu cầm túi lên rời khỏi cửa hàng, cô nhìn quanh một lát, đi về hướng chưa dạo nãy giờ.

Trì Trạm hỏi: “Quan tâm anh vậy hả? Từ Thư Thừa nói cho em biết anh ở đây sao? À không đúng, sao cậu ta biết lịch trình của anh được?”

“Anh Từ Thư Thừa có biết lịch trình của anh không thì em không rõ lám, nhưng anh biết tại sao em lại biết không?” Trên đường đi Trì Tiêu vừa thưởng thức kiến trúc và bảng hiệu đặc sắc ở lối vào của từng cửa hàng xung quanh vừa chơi trò bí hiểm với Trì Trạm.

Lúc này Trì Trạm đang khảo sát ở công viên ngập nước, sau lưng là một đám người, lúc du khách xung quanh đi ngang qua cũng không nhịn được mà nhìn một lát. Không vì chuyện gì khác, chỉ vì trông anh ta đẹp trai thôi.

Huống hồ xem khí chất và cách ăn mặc của anh ta cùng đám cấp dưới như tinh anh sau lưng anh ta cũng biết thân phận người ta không đơn giản rồi.

Trì Trạm không để ý tới ánh mắt của người xung quanh, thoạt nhìn tâm trạng anh ta rất tốt, vừa đi vừa kiên nhẫn nói chuyện với Trì Tiêu: “Tại sao?”

“Vừa nãy em tình cờ nghe được ở ven đường, anh lại hái hoa ngắt cỏ bên ngoài.” Trì Tiêu không dùng câu hỏi mà là câu khẳng định.

Trì Trạm nghe giọng điệu này của cô không biết nên khóc nay nên cười, chỉ có thể tuân theo bản tâm nghiêm túc trả lời: “Hết cách rồi, sức quyến rũ của anh trai em quá lớn. Bây giờ em đang ở đâu? Các bạn của em đã đặt chỗ liên hoan chưa, anh cho quản lý Trần sang chào hỏi.”

“Không cần đâu anh, anh làm việc cho tốt nhé, em cúp máy đây.” Trì Tiêu nói.

“Khoan đã!” Trì Trạm loáng thoáng nghe được âm thanh xen lẫn với làn điệu dân ca nước ngoài nhẹ nhàng bên kia của Trì Tiêu, anh ta vừa rời khỏi phố đi bộ không lau, nhớ chỉ có chỗ đó mới có vài cửa hàng phát ra tiếng nhạc tương tự liền cúi đầu nhìn đồng hồ dặn dò: “Em ở bên ngoài cẩn thận một chút, giữa trưa anh sẽ ăn cơm ở đây, có việc cứ gọi cho anh bất kỳ lúc nào.”

“Vâng.”

Trì Trạm cúp điện thoại của Trì Tiêu chưa được bao lâu, thị sát xong công viên, lúc đang lên xe ngắm cảnh chuẩn bị tới khu vực sân chơi xem thử thì chợt nghe bên cạnh truyền tới một giọng nữ lanh lảnh: “Anh Trì! Anh Trì!”

Trì Trạm khẽ nhíu mày, ghé mắt nhìn sang, trên mặt không có chút dao động nào.

Vệ sĩ chặn cô gái tóc tím vừa hét lên bên ngoài, cô ta hung hăng trừng anh ta một cái rồi dời mắt đi chỗ khác nhìn Trì Trạm chằm chằm, động tác chớp mắt phối với những món trang sức nhỏ bằng thạch anh được dán lên mí mắt trên và dưới trông cũng rất có cảm giác điềm đạm đáng yêu.

“Anh Trì, anh không nhớ tôi sao? Tôi là Cát Trân Trân! Cha tôi là chủ tịch công ty Cát Lợi, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở hội chợ du lịch rồi đấy!”

Trì Trạm nghe thấy tên “công ty Cát Lợi” thì hiếm thấy nhìn cô ta, đương lúc đối phương đang vui mừng khôn xiết vì cho rằng có chuyển biến tốt thì anh ta chỉ lạnh nhạt mở miệng nói: “Đi thôi.”

Tài xế dứt khoát khởi động xe ngắm cảnh.

Hai cô gái bị vệ sĩ cường tráng và nhân ven bảo vệ của công viên cùng cản lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngắm cảnh chạy đi.

Cô gái tóc tím hậm hực dậm chân mấy cái, trút hết lửa giận lên người bạn là cô gái tóc vàng: “Đều tại cậu cứ đòi tới cái cửa hàng nát kia dạo làm trễ nải thời gian! Làm hại tôi còn không có cơ hội nói chuyện với Trì Trạm! Sớm biết vậy đã không đưa cậu theo rồi!”

Cô gái tóc vàng không dám phản bác, khúm núm mà nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi Trân Trân…”

Trên xe ngắm cảnh, Trì Trạm liên hệ chuyện hai cô gái đột ngột chạy tới vừa rồi và cú điện thoại của Trì Tiêu với nhau, mặt mày phút chốc nghiêm túc, lạnh giọng căn dặn trợ lý bên cạnh: “Đi điều tra xem là ai để lộ lịch trình của tôi.”

Trợ lý: “Vâng tổng giám đốc Trì.”

Trì Tiêu tìm một chỗ ngồi xuống ở phố đi bộ, đợi mọi người trong lớp đến.

Đúng lúc bên đường có một tiệm trà sữa, Trì Tiêu ngửi thấy mùi hương từ bên trong truyền tới thì hơi thèm, lại đi vào mua cốc trà sữa.

Sau đó cô suy nghĩ một chút thì mua cho mấy người Lâm Gia, Trần Hiểu Đan và Trương Linh Lợi một ly, cuối cùng dứt khoát mua cho mỗi bạn trong lớp một ly.

Đợi Triều Lạc dẫn theo cả lớp chạy tới, mọi người biết có trà sữa miễn phí để uống, tuy rằng không phải thứ gì quý giá nhưng ai cũng bưng trà sữa vô cùng vui mừng cảm ơn Trì Tiêu đã mời khách.

Đến nơi xong mọi người liền tốp năm tốp ba tản ra hoạt động tự do. Bọn họ mua vé nhóm nên có thể chơi tất cả các trò ở sân chơi, thị trấn mới khai trương đang có chương trình khuyến mãi nên giá cả cũng không đắt, trung bình mỗi người khoảng một hai trăm.

Phần ớn bạn học đều vội vã tới sân choi, số ít thì chụp ảnh quẹt thẻ ở phố đi bộ hoặc tới công viên đi dạo.

Trần Hiểu Đan muốn chơi nhà ma nhưng Trì Tiêu rất sợ, cô đành lịch sự từ chối rồi tìm bạn học khác để bầu bạn.

Lâm Gia biết rõ Trì Tiêu rất sợ ma nên không đi góp vui, cùng cô tới phố đi bộ đi dạo.

Lâm Gia thấy xung quanh không có bóng dáng bạn học quen thuộc mới dám nhỏ giọng nói với Trì Tiêu: “Vừa rồi lúc vào tớ thấy tiền tố tên của thị trấn nghỉ dưỡng này đã tưởng tượng liệu lát nữa vào có thấy mọi người trên tất cả con đường đều cúi đầu ân cần chào hỏi cậu hay không.”

Trì Tiêu trầm mặc một lát, không chút nể nang phá vỡ tưởng tượng của cô ấy: “Cậu xem phim thần tượng nhiều rồi.”

Lâm Gia lắc lắc ngón tay: “No no no! Tớ cảm thấy tình tiết của những bộ phim thần tượng kia quá tầm thường, không giống những gì tớ đã đích thân trải qua sau khi quen biết cậu.”

“…”

Sau khi hai người đi dạo trong chốc lát, ăn một chút quà vặt thì Lâm Gia bắt đầu hào hứng, muốn trải nghiệm thế giới giả tưởng thực tế ảo. Vừa rồi lúc ở trên xe Trần Hiểu Đan còn dừng chơi game, chân thành đề cử chơi vui bo nhiêu kích thích bao nhiêu với cô ấy suốt cả quãng đường.

Trì Tiêu chủ yếu sợ tối sợ quỷ sợ những điều kỳ bí, còn những trò như trải nghiệm thực tế ảo tận thế zombie thì lại không sợ hãi là bao. Nếu Lâm Gia đã muốn chơi thì cứ đi theo cô ấy thử xem.