*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi trưa, Dung Trường Đình quả thực sai người sắp xếp một chiếc xe ngựa, xe ngừng ngoài cửa khách điếm, mã phu đã ngồi ở trên chờ Dung Ly xuống lầu.
Dung Ly không thấy Dung Trường Đình, sau khi kêu tỳ nữ Uyển Quỳ bên cạnh Mông Nguyên ra nói chuyện, hắn chưa lộ mặt nữa, không biết trốn chỗ nào tức giận rồi.
Trong phòng cũng không có đồ vật gì để thu dọn, Tiểu Phù hứng đầy túi nước, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, cô nương được cứu trên núi Hóa Ô đã tỉnh lại, cần phải đi xem sao?"
Hoa Túc nhìn hướng ngoài phòng, "Đi xem."
"Phải xem, ta đi được rồi, ngươi ở trên xe ngựa chờ." Dung Ly ra khỏi phòng, xuống lầu rẽ qua một góc, gõ vang cửa phòng.
Nàng kia quả thực đã tỉnh, nghe thấy tiếng gõ cửa liền tới mở cửa, khi nhìn thấy Dung Ly thì đột nhiên lui về phía sau một bước, làm như nhớ tới những việc ở trên núi, bị dọa đến con ngươi co rụt lại, sau một lúc lâu chưa nói nên lời.
Dung Ly đứng ngoài cửa, dáng vẻ ốm yếu, trông mặt mày không có tinh thần, "Cô nương không mời ta vào phòng ngồi sao?"
Nữ tử đột nhiên hoàn hồn, cuống quýt thối lui ra sau, thấy Dung Ly cất bước tiến vào phòng mới hoảng hốt khép cửa lại.
Dung Ly xoay người thấy Hoa Túc đi theo vào, tuy vẻ mặt nữ tử này hoảng loạn, nhưng chưa liếc nhìn Hoa Túc một cái, có lẽ linh hồn trở về thân xác, hẳn là...... Không còn nhìn thấy quỷ.
Hoa Túc không để bụng ngồi xuống bên cạnh bàn, nhấc tách trà có nắp trên bàn lên. Tách trà có nắp liền lơ lửng giữa không trung.
Nữ tử nhìn thấy rõ ràng, đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh, mắt đều trừng to, "Hôm qua ở trên núi Hóa Ô, là ngươi......"
Nàng ấy bỗng ngừng nói, nhìn thấy tách trà có nắp bay giữa không trung lại giật giật, vội vàng sửa miệng, "Là các ngươi đã cứu ta."
Lời này của nàng ấy nói càng lúc càng nhẹ, nói xong chữ cuối cùng giống như hết hơi.
Dung Ly gật đầu, yếu ớt nói: "Không sai, ngươi còn nhớ rõ."
Nữ tử hơi lảo đảo, bỗng dưng có vẻ bị choáng váng, nàng ấy đỡ lấy bàn, hơi thở dồn dập lên, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, "Đạ tạ các ngươi cứu giúp, nếu không ta, ta chắc cũng......"
Dung Ly không biết Hoa Túc muốn hỏi cái gì, rũ mắt nhìn qua quỷ đang ngồi trên ghế, "Ngươi có điều gì muốn hỏi nàng ấy?"
Ánh mắt nữ tử lại run lên, nhưng rốt cuộc đã cứu nàng, dù sợ cũng không bằng ở trong sơn động nghe thấy tôi tớ bị quỷ gặm cắn kêu la thảm thiết. Nàng ấy nhìn theo ánh mắt của Dung Ly, thở hổn hển nhìn tách trà có nắp đang lơ lửng kia.
"Vị đó...... Cũng ở đây sao?" Nàng ấy lo sợ hỏi.
"Ở." Dung Ly nói.
Hoa Túc suy nghĩ một lúc, buông tách trà có nắp xuống đứng lên, đi hai bước đến trước người nữ tử, nhàn nhạt nói: "Nàng ấy sở dĩ không nhớ rõ hòa thượng hại nàng ấy trông thế nào, là bởi vì bị làm thuật."
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Dung Ly chớp mắt.
Nữ tử nào biết quỷ trong phòng này đang nói gì, chỉ có thể dựa vào lời nói của Dung Ly để cân nhắc.
"Đương nhiên là giải thuật." Hoa Túc bình tĩnh nói.
"Giải như thế nào?" Dung Ly lại hỏi.
Hoa Túc đã nâng tay lên, lòng bàn tay để trên trán nữ tử, quỷ khí vẩn đục từ lòng bàn tay tràn ra, toàn bộ chui vào trong đầu nữ tử.
Dung Ly khẽ mím môi, nhìn không chớp mắt.
Sau khi sương đen chui vào, chỉ trong chốc lát liền như con rắn chui ra, cuốn theo một sợi ánh sáng màu vàng đen từ bên trong. Ánh sáng này hết sức quen thuộc, so với lần trước Tử Giác làm...... Dường như không có gì khác nhau.
Sở dĩ biến thành màu đen, có lẽ là bởi vì phật lực không thuần khiết. Ánh sáng màu vàng kia vốn muốn chạy trốn tứ phía nhưng liền bị quỷ khí bọc lấy, mạnh mẽ vê nát.
Con ngươi của nữ tử co lại, vẻ mặt càng thêm hồi hộp.
Hoa Túc bỗng dưng co tay lại, "Thuật này đã được giải."
Nhưng sau khi giải thuật, nữ tử im lặng thật lâu, có vẻ chưa phục hồi tinh thần, trừng mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một chỗ, con ngươi không chuyển động.
Hoa Túc giơ tay lên, cau mày bắn một cái lên trán nàng ấy, "Tỉnh lại."
Lúc này nữ tử mới xoay chuyển đôi mắt, cánh môi run run nói: "Hình như ta đã nhớ lại hòa thượng kia trông thế nào rồi."
Nàng ấy tạm dừng hồi lâu, nhíu mày suy tư, chầm chậm nói: "Bộ dáng...... Không quá giống hòa thượng bình thường, trên người như thiếu một phần chính trực, ngược lại mặt mày rất đẹp, nếu không phải là hòa thượng, nhất định vô cùng được người yêu thích."
Nghe thấy, lời lẽ miêu tả khá mơ hồ.
Nữ tử lại nói: "Trên người hắn mang theo lá bùa màu đỏ, với hòa thượng mà nói, tướng mạo của hắn coi như...... Tuấn tú giống yêu."
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Chính là hắn."
Dung Ly rũ mắt, tuy lúc trước cảm thấy hòa thượng kia có dính dáng đến La Ha, nhưng một người tu Phật pháp hiện giờ lại phá giới, còn dính nghiệp chướng quanh thân, nhiều ít cũng khiến người thổn thức.
"Muội muội, ta......" Nữ tử đau xót chảy nước mắt, "Ta muốn báo quan."
Dung Ly lắc đầu, yếu ớt nói: "Quan phủ không làm gì được hắn."
Nữ tử đã hiểu rõ, khẽ cắn môi: "Nhưng ta không muốn để mặc cho hắn ung dung ngoài vòng pháp luật như thế."
Dung Ly ho nhẹ hai tiếng, ngước mắt lên nhìn nữ tử chảy nước mắt đầy mặt này nói: "Cho dù ngươi có thêm cái mạng, cũng chưa chắc khiến hắn đền tội được, còn làm hại ta......"
Nàng khẽ thở dài một tiếng, "Uổng công cứu ngươi một lần."
Nữ tử đột nhiên cứng đờ, mím môi im lặng.
"Lũng Cổ cách nơi này không tính quá xa, ta đây còn một ít đồng tiền, ngươi tiết kiệm một chút, trở về nhà đi." Dung Ly tháo túi tiền bên hông, hai ngón tay cầm lấy đưa tới trước mặt nàng ấy.
Nữ tử đỏ mắt nhận túi tiền, nức nở nói: "Đa tạ ân nhân, không biết ân nhân tên họ là gì? Đại ân đại đức này suốt đời khó quên."
"Dung Ly, không cần ngươi làm gì báo đáp, trừ khi sau này có duyên gặp lại." Dung Ly nhìn về phía Hoa Túc chớp chớp mắt, như muốn được khen ngợi.
Hoa Túc nhẹ nhàng cười nhạt, "Đi thôi."
Qua một lúc sau, xe ngựa dừng trước cửa khách điếm rốt cuộc đã chờ được Đại cô nương, xe ngựa lăn bánh rời đi, Dung Trường Đình cùng hai vị phu nhân vẫn ở lại trấn Ngô Tương.
Xe này đi ra hướng tây của trấn, trên đường sẽ đi qua đình Trấn Tây. Rèm che trên song cửa sổ thường xuyên bị gió nhấc lên, Dung Ly thoáng nhìn ra bên ngoài, trông thấy đình Trấn Tây sau đồi đá.
Đồi đá là nơi chôn cốt của người trong trấn, giống như núi Cao Miên ở Kỳ An, nơi hôm qua mà Hoa Túc đi một mình có lẽ chính là đồi đá kia.
Dung Ly nghĩ đến việc này, đáng tiếc Tiểu Phù ngồi bên cạnh, nàng thực sự không tiện mở miệng.
Nàng vén một góc rèm lên, nhìn thấy đồi Trấn Tây vút nhanh qua như phân chia hai hướng với nàng.
Mèo đen ngủ say trong lòng ngực nàng, hai ngày nay Thùy Châu thường bị quỷ đoạt xá, có lẽ thân thể ăn không tiêu, cho nên mới dễ dàng ngủ.
Hoa Túc ngồi một bên, nhìn thấy ánh mắt thẳng lăng lăng của nàng, nhàn nhạt nói: "Hôm qua ta nhặt được một vật ở đồi Trấn Tây."
Dung Ly ầm thầm nhìn nàng ấy một cái, ánh mắt nhẹ lướt qua, cũng không dám nhìn lâu vì sợ Tiểu Phù cảm thấy kỳ lạ.
Hoa Túc kéo áo choàng đen trên người ra một chút, để lộ vạt áo trắng của xiêm y bên trong, nàng ấy thò tay ra khỏi áo choàng rồi lấy một thứ từ trong vạt áo. Nàng ấy nắm chặt năm ngón tay, mu bàn tay trắng mịn màng, gân cốt hơi nổi lên.
Dung Ly nhìn xuống, không biết trong tay nàng ấy đang nắm cái gì.
Hoa Túc mở ra, trong lòng bàn tay là một cục đá, một cục đá...... bình thường vô cùng.
Cục đá này ắt hẳn có ở khắp nơi trên đồi Trấn Tây, phía trên không có vết khắc đặc biệt gì, màu sắc, hoa văn lẫn hình dạng cũng chẳng đẹp lắm.
Lông mi Dung Ly run lên, trong ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc.
Hoa Túc khẽ nói: "Đây là thứ ta đoạt được từ tay hòa thượng kia."
Hòa thượng mang theo cục đá trên người làm chi? Dung Ly nghĩ thầm.
"Lúc trước Kỳ An nổi sương mù, ta cho rằng mắt trận sẽ ở trong thành, chưa từng nghĩ đến nó ở trấn Ngô Tương." Hoa Túc cầm cục đá nhỏ hơn bàn tay lên ngắm nghía, xoay phải xoay trái, ngón tay thon dài chuyển động như đang chơi dây, "Trời xui đất khiến, lại có thể gặp phải ở trên trấn này."
Dung Ly khẽ mím môi, buông lỏng tay vén rèm ra, ngồi đoan chính ngay ngắn.
Hoa Túc còn xoay chuyển cục đá kia, nhàn nhạt nói: "Mảnh xương này chính là mắt trận."
Dung Ly kinh ngạc, vốn tưởng rằng là cục đá, không ngờ lại là mảnh xương? Một mảnh xương cốt như vậy, làm sao có thể tạo nên sương mù đầy trời?
Hoa Túc rũ đôi mắt hẹp dài, bỗng dưng ngừng chuyển động bàn tay, giơ cao mảnh xương lên, sắp giơ đến trước mặt Tiểu Phù. Nàng ấy hơi mím môi, nhíu mày, "Hòa thượng kia không tránh khỏi có liên quan đến trận sương mù, đạo hạnh của hắn không phải thấp."
Tiểu Phù ngồi bất động trên ghế ôm đầu gối, thân thể theo xe ngựa xóc nảy mà lắc qua lắc lại, căn bản không biết có một quỷ đang ngồi bên cạnh mình, nàng ấy còn khẽ thở dài một tiếng nói: "Vừa rồi lúc đi, ta thiếu chút nữa bị dọa vì sắc mặt đáng sợ của lão gia, ta chưa bao giờ gặp...... Bộ dáng hung thần ác sát này của lão gia."
Dung Ly đang nghe cả hai bên, không trả lời Hoa Túc được, dứt khoát nói với Tiểu Phù: "Có lẽ do tam nương bị bệnh, trong lòng cha sốt ruột."
Hoa Túc tự mình nói: "Hòa thượng tới trấn Ngô Tương lần này, vốn là muốn khởi động lại trận sương mù, nhưng nào ngờ vật ấy lại rơi vào tay ta."
Giọng nói nàng ấy bằng phẳng, tựa hồ lấy được vật này cũng không quá vui vẻ, như thể dưới đáy lòng không chịu được gợn sóng dù là nhỏ nhất.
Ánh mắt Dung Ly thoáng ảm đạm.
"Lão gia nào phải sốt ruột, rõ ràng là tực giận đến đỏ mặt." Tiểu Phù xoay người đối diện Dung Ly, như muốn nằm lên đầu gối nàng, lại nói: "Sau khi đại phu rời đi, ta vừa lúc đưa khay cho tiểu nhị, khi trở về thấy lão gia kêu Uyển Quỳ đi ra hậu viện, hình như đang hỏi cái gì, đáng tiếc cách quá xa, ta thật sự nghe không rõ."
Dung Ly cười khẽ một tiếng, "Sao ngươi còn muốn nghe lén."
Tiểu Phù ngượng ngùng sờ sờ tóc, nói tiếp: "Uyển Quỳ lại khóc, lão gia vẫn luôn nói......"
Nàng ấy tạm dừng, cẩn thận suy tư một phen rồi nói: "Nói việc này không nhớ, việc kia cũng không biết, cô nương, người nói xem có phải Uyển Quỳ cùng Tam phu nhân cũng gặp quỷ hay không."
Dung Ly nói phải ở trong lòng, ngoài miệng thì bảo: "Có lẽ là thế nên cha mới để ta trở về Kỳ An sớm, nếu tam nương và Uyển Quỳ thật sự gặp quỷ, vậy quỷ có thể là do ta đưa tới."
"Phi phi phi." Tiểu Phù cau mày, "Cô nương chớ có nói những lời này nữa."
Dung Ly nói chuyện với Tiểu Phù, mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Hoa Túc, trong lòng biết rõ mảnh xương trên tay Hoa Túc không phải là vật dương gian tầm thường, nếu không sao Tiểu Phù không nhìn thấy.
Hoa Túc chưa lập tức cất vật ấy vào, bím tóc rời rạc bị đè ở phía sau, gió thổi vào trong xe làm mái tóc hơi rối loạn, vài sợi tóc ngắn rời ra. Nàng ấy rõ ràng có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng, toàn thân lạnh lẽo.
Mã phu nắm chặt dây cương, "Đại cô nương, chúng ta đã ra khỏi trấn Ngô Tương, nếu mệt mỏi thì ngủ một giấc, tỉnh dậy là có thể tới Kỳ An."
"Được." Dung Ly lên tiếng.
Xiêm y giấu dưới lớp áo choàng đen của Hoa Túc chỉ lộ ra vạt áo, không biết xiêm y đó trông thế nào, vải dệt loại gì, thêu hoa hình gì mới sánh bằng nàng ấy.
Dung Ly ho nhẹ một tiếng, bị xe ngựa lắc lư đến chóng mặt hoa mắt, mỗi khi choáng váng đầu nàng liền mệt rã rời, hai mí thường thường khép lại, ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhưng vẫn gắng gượng mở ra, đôi mắt như dầm trong mưa, long lanh ướŧ áŧ.
Hoa Túc nói: "Hòa thượng kia vốn định bắt ta, nhưng phật quang trên người hắn đã sớm không còn thuần túy, bắt một ít tiểu quỷ còn được, bắt ta thì thật là ý nghĩ viển vông."
Dung Ly nghiêng đầu dựa vào thùng xe, tóc đè sau tai, âm thầm liếc nhìn Hoa Túc một cái.
"Ta để lại một vết thương trên người hắn, làm cho La Hà ngộ nhận do người khác ra tay." Hoa Túc từ từ mở miệng, giọng điệu không lo không lắng, bình đạm như nước.
Dung Ly thầm nghĩ, nguyên lai là như thế, nhưng quỷ áo xanh kia thật sự sẽ bị lừa sao?
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Từ trước đến nay chỉ có con quỷ kia thích để lại vết thương như vậy trên cơ thể người khác."
Việc của quỷ giới, Dung Ly nghe cảm thấy ngây thơ mờ mịt, đầu vốn đã mê man, hiện tại càng bối rối mất phương hướng.
"Tóm lại, sẽ không hại ngươi." Hoa Túc nói.
Dung Ly chớp mắt, môi khẽ nhếch lên, suýt nữa liền đáp lại, nàng không sợ quỷ này hại nàng, nếu thật sự muốn hại thì sao nàng có thể sống đến bây giờ.
Tiểu Phù ôm đầu gối, thấy đôi mắt cô nương nhà mình muốn mở to mà không được, nghĩ nghĩ rồi lấy tấm thảm mỏng từ trong rương trúc, mở ra đắp lên người cô nương, một bên nói: "Nếu cô nương mệt nhọc thì ngủ một giấc đi."
Dung Ly khẽ gật đầu, dứt khoát nhắm mắt lại. Mười ngón tay đều chui vào cổ tay áo, bàn tay phải nắm Họa Túy, rõ ràng buồn ngủ vô cùng nhưng lại không dám ngủ, lo sợ hòa thượng kia hay quỷ áo xanh bỗng nhiên từ chỗ nào xuất hiện.
Hoa Túc nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ nói: "Không sao, ngươi muốn ngủ thì ngủ đi."
Dung Ly mở to mắt, thấy Hoa Túc ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Dường như Hoa Túc không biết mệt mỏi, luôn là bộ dáng cao cao tại thượng, trên người luôn mang theo một chút kiêu ngạo và lạnh lùng, không giống như sẽ thân thiết với người khác, toàn thân ẩn chứa bí ẩn không thể cho ai biết.
Trong tay nàng ấy còn cầm mảnh xương kia, cứ vuốt ve như vậy, góc cạnh của mảnh xương có thể bị sờ đến mài mòn.
Ra khỏi trấn Ngô Tương, xe ngựa càng thêm xóc nảy, phía trước có một đoạn đường núi thật khó đi.
Hoa Túc ngồi yên hồi lâu, bỗng dưng nghiêng đầu nhìn qua bên cửa sổ, ngay khi nàng ấy quay đầu, rèm che vốn đang thành thành thật thật buông xuống lại bị gió thổi, như có một bàn tay vén nó lên.
Ngoài cửa sổ núi đá lởm chởm, cây khô chọc trời, nhìn thoáng qua không thấy một chút màu xanh nào.
Hoa Túc dời ánh mắt, rèm bị gió thổi lên chầm chậm buông xuống che cửa sổ kín mít.
Dung Ly khó hiểu, lại thấy Hoa Túc đột nhiên nắm chặt mảnh xương trong tay, nhàn nhạt nói: "Vật ấy không thể giữ lại."
Chẳng lẽ có ai đuổi tới? Dung Ly thầm nghĩ.
Hoa Túc khép năm ngón tay lại, mảnh xương lập tức vang răng rắc, vết nứt trải rộng, có khả năng bị vỡ vụn.
Chỉ trong chốc lát, từng tia từng tia ánh sáng màu vàng ló ra từ vết nứt, ánh sáng rạng rỡ lập loè lưu chuyển trên vết nứt.
Dung Ly nhìn sửng sốt, bị ánh sáng này chiếu vào không khỏi nheo mắt lại, bên tai mơ hồ nghe được tiếng chuông vang nặng nề, một mùi hương khói tản ra. Nàng càng cảm thấy đầu óc choáng váng, trong cổ họng hình như có cái gì trào lên, một mùi vị ...... Tanh ngọt.
Hoa Túc nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng dưng giơ tay lên, ngón trỏ lạnh băng để giữa mày nàng.
Khí lạnh rót vào làm thần trí của Dung Ly liền thanh tỉnh, nuốt vị tanh ngọt trong cổ họng kia xuống.
Lúc trước gặp hòa thượng Tử Giác ở trong rừng cũng bị ánh sáng này chiếu vào mặt một chút, nhưng chưa từng có cảm giác như vậy, không phải hòa thượng quá yếu, nhất định là do cục đá này không tầm thường.
Dung Ly giơ tay đè giữa mày, hơi thở hơi dồn dập, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút ửng đỏ.
Tiểu Phù đang muốn ngủ chợt phát hiện sắc mặt cô nương không bình thường, vội vàng hỏi: "Cô nương, làm sao vậy?"
"Rót chén nước." Dung Ly hé môi mới biết giọng nói khàn khàn.
Tiểu Phù mau chóng nhấc quai bình sứ lên, lấy cái ly từ trong rương ra đổ nửa chén nước trà.
Dung Ly nhận ly sứ nhấp một ngụm, đôi mắt thoáng chuyển động, liếc nhìn mảnh xương trong tay Hoa Túc.
Hoa Túc nhíu mày, bàn tay trắng nõn như ngọc bỗng nhiên nổi lên từng luồng khói đen, dường như muốn...... Tan đi.
Dung Ly sửng sốt trong phút chốc, lập tức không muốn để ý đến Tiểu Phù nữa, duỗi tay định đoạt lấy đồ vật trong tay Hoa Túc.
Ánh sáng này quả thực không giống Tử Giác, nếu là Tử Giác, sao có thể khiến Hoa Túc bị thương đến vậy.
Đáng tiếc Tiểu Phù không nhìn thấy gì, ngơ ngác lúng ta lúng túng hỏi: "Cô nương muốn lấy cái gì?"
Dung Ly lập tức thu tay về, "Không có gì."
Lúc này, trên mặt Hoa Túc lại không lộ ra nửa phần đau khổ, vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, năm ngón tay thon dài nắm chặt hơn.
Vết nứt trên mảnh xương lan rộng, toàn bộ trông giống quả cầu lấp lánh ánh vàng.
Sắc mặt Hoa Túc không thay đổi, đôi môi đỏ thắm hơi mím lại, mạnh mẽ bóp vật ấy thành bột mịn.
Ngay khoảnh khắc đó, bột mịn ánh vàng rực rỡ tung bay khắp nơi, chỉ giây lát liền u ám như tro bụi, rèm buông trước cửa sổ bị nâng lên, một cơn gió cuốn qua, bột mịn vô hình trong xe đều bị thổi bay đi.
Hơi thở Dung Ly đình trệ, đôi mắt cũng đờ ra, sợ hãi nhìn về phía bàn tay của Hoa Túc.
Hoa Túc nâng tay lên, thổi một chút vào lòng bàn tay đang chảy máu đầm đìa, lòng bàn tay lộ ra xương cốt, khiến người không đành lòng xem. Nàng ấy lại như không có việc gì, lạnh lùng cười nhạt một tiếng, "Xá lợi."
Hóa ra là xá lợi*, khó trách ánh sáng này loá mắt đến thế.
(*Xá lợi là những phần kết tinh còn lại sau khi làm lễ hỏa thiêu nhục cốt của Đức Phật và các vị cao tăng.)
Hoa Túc lật bàn tay lại đặt lên đầu gối, sau khi bóp nát xá lợi, trên tay không còn bốc khói đen, nhưng vết thương trong lòng bàn tay dường như không thể khép lại, máu đỏ tươi từ từ chảy xuống áo đen.
Dung Ly thoáng nhìn qua Tiểu Phù, thấy Tiểu Phù ôm đầu gối ngoan ngoãn ngồi yên, rõ ràng lúc nãy không nhìn thấy bột mịn bay khắp nơi. Lòng nàng trầm xuống, lại nhìn chằm chằm vào tay Hoa Túc, trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ kỳ quái—— nguyên lai, đại quỷ lợi hại như vậy cũng sẽ đổ máu.
Ánh mắt Hoa Túc lạnh lùng liếc nhìn lòng bàn tay mình, nhàn nhạt nói: "Bị thương do xá lợi gây ra rất lâu mới khỏi, nhưng cũng không phải là không thể lành được."
Dung Ly đâu phải sợ vết thương không lành được, chỉ là trong lòng kinh ngạc, nàng ấy...... Thật sự không cảm thấy đau sao?
Hoa Túc giơ tay lên, một sợi khói đen bốc ra từ ngón tay, giây lát hóa thành một dây lụa đen mềm mại. Dây lụa bồng bềnh giữa không trung như có người cầm lấy, quấn bàn tay của Hoa Túc lại.
Hoa Túc nhắm mắt, ngay khi hai mắt khép lại, Dung Ly rốt cuộc nhìn thấy trong đáy mắt nàng ấy có một chút mệt mỏi không dễ phát hiện.
Dung Ly hơi kinh sợ, ngả người dựa lên thùng xe, giơ tay sờ sờ giữa mày. Nàng cảm nhận được luồng khí lạnh kia chưa tan, như sợi dây sinh mệnh giúp nàng nâng cao tinh thần.
Tiểu Phù lo lắng nhìn một hồi, "Sao cô nương chưa ngủ, ngồi xe ngựa không thoải mái sao?"
"Bỗng dưng không còn mệt nhọc." Dung Ly nói.
Đợi trở về Kỳ An, bầu trời đã ráng màu, sau khi vào thành đường xá dễ đi hơn, trong thành người đến người đi, xe ngựa chạy chầm chậm, Dung Ly mới cảm thấy buồn ngủ.
Bánh xe dừng lại, xa phu kéo dây cương quay đầu nói: "Cô nương, đến Dung phủ rồi."
Dung Ly mở mắt ra, cả người mềm nhũn giống như bị phá hủy xương cốt. Nàng đáp tay Tiểu Phù bước xuống xe ngựa, ngửa đầu nhìn căn phủ nhà cao cửa rộng này, không biết sao lại chẳng còn sợ nữa.
Tôi tớ gác cổng thấy Đại cô nương trở về, vội vàng chắp tay thi lễ.
Dung Ly quay đầu lại thấy Hoa Túc đứng bên cạnh mình, lúc này mới ôm mèo bước vào ngưỡng cửa.
Dung phủ không nhỏ, từ cửa chính đi đến Lan viện phải tốn một khắc, cho nên gã sai vặt nhanh chóng nâng cỗ kiệu tới đưa Đại cô nương qua.
Một đám tôi tớ hai mặt nhìn nhau, đều không biết vì sao chỉ có Đại cô nương trở về, còn Dung Trường Đình cùng hai vị phu nhân đồng hành lại chẳng thấy bóng dáng.
Dung Ly ngồi kiệu, lung lay lắc lư được nâng vào Lan viện, cỗ kiệu rơi xuống, nàng đi vào sân, vừa ngước mắt lên đã thấy hồn của Ngọc Trác. Nàng dừng lại một chút, hai ngày không thấy nên có cảm giác xa lạ đối với quỷ hồn.
Ngọc Trác đứng dưới hiên, có lẽ vì ánh mặt trời chưa ám cho nên không dám đi ra, sau khi nhìn thấy Hoa Túc liền trở nên co rúm, càng không dám xê dịch dù chỉ một bước.
Không Thanh cùng Bạch Liễu nghe nói Đại cô nương đã về, cũng vội vàng trở về Lan viện, tiếp nhận đồ vật trên tay Tiểu Phù.
Hoa Túc đứng ở trong sân, tuy mấy tỳ nữ bên cạnh không nhìn thấy nàng ấy, nhưng bộ dáng nàng ấy vẫn vô cùng cao ngạo, thật là không hợp với nơi này.
Dung Ly đưa mèo cho Không Thanh, nhẹ giọng nói: "Trên đường còn chưa cho ăn, ngươi đi tìm chút đồ ăn cho nó."
Không Thanh ôm mèo, "Đi liền."
Không Thanh là người ít nói, Bạch Liễu lại không như thế, nàng ấy nhìn ra ngoài cửa một hồi, kinh ngạc hỏi: "Đại cô nương, sao không thấy lão gia và các phu nhân trở về, có chuyện gì trì hoãn sao?"
Dung Ly vào phòng, mắt nhìn thẳng khi đi qua người Ngọc Trác như thật sự chưa nhìn thấy quỷ gì, Tiểu Phù và Bạch Liễu đi theo vào, sau đó thuận tay khép cửa lại.
Nàng ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, trong phòng lạnh băng, nàng chưa lập tức cởϊ áσ lông chồn ra, ngược lại còn siết chặt cổ áo.
"Tam nương bị bệnh, vẫn đang ở trấn Ngô Tương." Nàng nói.
Bạch Liễu nhìn thấy nàng hơi run vai, vội vàng nói: "Hai ngày này các chủ tử không ở trong phủ, cho nên địa long cũng đã tắt, ta đây đi bảo bọn họ thiêu cháy địa long."
Dung Ly gật đầu, ngẩng mặt lên thấy một bóng đen xuyên cửa vào, đúng là Hoa Túc.
Trông Hoa Túc không được vui, có lẽ bởi vì bị nhốt ở ngoài phòng, cho nên khi xuyên cửa vào sắc mặt hơi lạnh lẽo, hẳn là chưa bao giờ chịu ấm ức bị đóng cửa không tiếp như vậy.
Bạch Liễu muốn đi kêu người đốt địa long, cho nên ngay khi Hoa Túc tiến vào thì lại mở cửa ra, cửa này đóng lại rồi mở ra, sắc mặt Hoa Túc càng thêm không tốt, nàng ấy vừa đẹp vừa lạnh, đôi môi đỏ rực hơn lửa tựa như vừa mới ăn người.
Hoa Túc tự mình ngồi xuống, đột nhiên nói: "La Hà có lòng nghi ngờ, nếu nàng ta nhận biết ngươi, ắt hẳn sẽ còn đến Dung phủ một chuyến."
Dung Ly không biểu hiện gì, nghiêng người nói với Tiểu Phù: "Đi nấu chút nước ấm đem tới, hai ngày nay đi mệt mỏi, muốn ngâm chân."
Tiểu Phù lập tức gật đầu, vừa muốn đi liền quay đầu lại, muốn nói lại thôi.
"Đi nhanh về nhanh, ta sẽ không có việc gì." Dung Ly cười nhẹ, vẫy vẫy tay, trong lòng biết nha đầu này sợ nàng bị gặp quỷ, thật sự nửa bước không dám rời.
Lúc này Tiểu Phù mới cúi đầu đáp lời, bước ra ngưỡng cửa liền nhanh chóng chạy xa. Trong phòng còn lại một người một quỷ, ngồi đối diện nhau.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Chỉ cần nàng ta không biết ngươi đang ở đây, ta sẽ không sợ."
Nếu là trước kia, chắc chắn Hoa Túc sẽ cảm thấy nha đầu này đang ba hoa chích choè, nhưng sau khi đi lên núi Hóa Ô một chuyến, sao nàng ấy còn có thể không tin, chẳng qua thân thể Dung Ly yếu ớt, nhưng trái tim trong lồng ngực kia...... Lại như điên.
Dung Ly nhìn nàng ấy, hai mắt hơi cong lên khiến nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt thêm sống động, đáy mắt tựa ẩn giấu sóng ngầm, trong bóng tối khơi dậy cuộn trào mãnh liệt.
Nhu nhược là giả, ngoan ngoãn nghe lời cũng là giả, ngay cả lòng dạ kia cũng biết lừa gạt người.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã vu oan cho người khác, khoảng thời gian này hẳn La Hà sẽ không tới tìm ta, mà sẽ đi điều tra chuyện Tử Giác bị thương."
Hoa Túc bình tĩnh nhìn nàng, trầm tư một lúc, "Nếu nàng ta tìm tới Dung phủ, ngươi theo ta đi."
Nào ngờ, Dung Ly lại lắc đầu.
Dung Ly chậm rãi nắm mười ngón tay để trên đầu gối, tuy nắm tay nhưng dường như không có sức lực, nàng rũ mắt nhẹ giọng nói: "Ân oán của ta với nơi này còn chưa kết thúc, vẫn...... không thể đi được."
Hoa Túc nhíu mày, nghe nàng nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng khi lựa chọn giữa sự sống và cái chết, nàng ấy tựa hồ mới sáng tỏ trong lòng Dung Ly cất giấu một mối hận.
Mối hận này chôn sâu dưới đáy lòng, khắc cốt minh tâm, cho nên không dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Hoa Túc vốn không dao động, nhưng nội tâm kiên cố dường như bị nứt ra một lỗ hổng, gió lạnh gào thét chui vào. Nàng ấy đã gặp qua muôn hình muôn vẻ dạng người cùng quỷ quái, đa tình, bạc nghĩa, có kẻ báo ân cả đời, cũng có kẻ vì báo thù mà đi đến cùng đường bí lối.
Nữ tử này lại khác biệt, nếu là người khác, nàng ấy có thể thờ ơ, nhưng Dung Ly không thể chết được, ít nhất không thể chết dưới mắt nàng ấy, không chỉ vì...... Họa Túy nhận nữ tử này làm chủ nhân mới.
Dung Ly cúi đầu, im lặng một lúc lâu sau mới nói: "Nếu La Hà thật sự nghi ngờ, muốn lấy mạng của ta thì chẳng phải vừa lúc ngươi có thể đem Họa Túy đi sao? Ban đầu ngươi không lấy, đơn giản là bởi vì bị trọng thương, dùng Họa Túy không được cho nên mới mượn tay ta, tuy ngươi không nói nhưng ta lại nhìn ra được."
Lông mi nàng run run, đôi mắt trong sáng ngước lên, nói tiếp: "Ngươi có thể đả thương hòa thượng kia thì nhất định công lực đã khôi phục không ít, chắc hẳn...... Có thể dùng được Họa Túy."
Nàng vốn muốn nói, không cần quản nàng, tạm thời giữ lại cho nàng một cái mạng để báo thù là được rồi.