Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 121: Thế Giới Thứ Tư (36)




LIỀU THUỐC CỦA BOSS

Dù là vào thế kỷ trước, một tòa lâu đài quy mô như thế này không phải ai cũng dễ dàng sở hữu, và theo thời gian cùng với những cải cách về kiến trúc, hiện nay ở quốc gia A chỉ còn lại một vài biệt thự có diện tích rộng lớn như vậy.

Một tòa kiến trúc như vậy không chỉ đại diện cho tài lực và vật lực, mà còn là di sản của cả một dòng tộc.

Nếu thế hệ sau không đủ khả năng, họ sẽ không thể giữ được khối tài sản khổng lồ này.

Vì bạn trai nhỏ của mình tràn đầy năng lượng, ông Nghiêm ban đầu dự định dẫn cậu đi nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng sau đó thay đổi ý định, dẫn bạn trai đi dạo quanh lâu đài.

Dù diện tích rất lớn, nhưng số người sống trong đó rất ít, cộng lại cả dòng phụ cũng chỉ có khoảng mười mấy người thôi.

So với các gia đình bình thường thì mười mấy người đã là rất nhiều, nhưng so với quy mô của nhà họ Nghiêm trước đây thì lại kém xa.

Vào thời kỳ hỗn loạn của thế kỷ trước, nhà họ Nghiêm đã dẫn toàn bộ người thân ra nước ngoài tị nạn và định cư tại đây. Vì là một gia đình lớn tuân theo hệ thống truyền thống, nên dân số rất đông. Để sắp xếp người trong dòng họ, họ đã mua tòa nhà rộng lớn như lâu đài này.

Nhưng thời gian dần trôi, sản nghiệp của nhà họ Nghiêm ngày càng phát triển mạnh mẽ, dân số lại ngày càng giảm. Dù cha của Nghiêm Thâm đã nỗ lực... để lại rất nhiều con riêng cho nhà họ Nghiêm, nhưng trong số đó chỉ có một vài người được ghi vào gia phả, còn lại không thể được coi là "Người nhà họ Nghiêm".

Người làm thấy Tô Đoạn thì rất ngạc nhiên.

Tuy Nghiêm Thâm và chủ đời trước trông giống nhau, nhưng lại có tính cách hoàn toàn khác biệt.

Chủ đời trước phóng khoáng đa tình, thích sự náo nhiệt, thậm chí không quan tâm lời dị nghị của người khác mà đón tình nhân và con riêng của mình về sống trong ngôi nhà cổ. Khi cha của Nghiêm Thâm còn sống, nhà họ Nghiêm cực kỳ náo nhiệt.

Nghiêm Thâm thì không như vậy, hắn không có tình nhân thì nói chi đến con riêng, thậm chí tình cảm với người thân cùng dòng máu cũng rất nhạt nhòa. Kể từ khi nhà họ Nghiêm thay chủ mới, những ai không có tên trong gia phả đều chẳng chút khách sáo bị "mời" ra khỏi nhà, khiến cho nhà họ Nghiêm rộng lớn nhanh chóng trở nên trống trải.

Do tính cách lạnh lùng của người chủ, người nhà thật sự trong nhà Nghiêm sống ở đây cũng không dám lại gần quá, họ sống ở biệt thự nhỏ riêng biệt, không có việc gì sẽ không dám tiếp cận Nghiêm Thâm, càng không dám quậy trong nhà, khiến cả nhà họ Nghiêm quanh năm luôn toát lên vẻ lạnh lẽo.

Dù là người nhà họ Nghiêm hay những người làm trong nhà, tất cả đều đã quen với gương mặt lạnh lùng như không bao giờ dịu đi của Nghiêm Thâm.

Không phải không ai chưa từng đề nghị Nghiêm Thâm nên cân nhắc việc liên hôn gia tộc có địa vị tương xứng để mở rộng gia tộc, nhưng mỗi lần như vậy, Nghiêm Thâm chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh lẽo, khiến người ta sợ đến nỗi im thin thít như ve sầu mùa đông. Lâu dần chẳng ai dám nhắc lại chuyện này nữa.

Có lẽ là vì định luật bảo toàn vật chất, chủ nhân đời trước thì phóng túng đến mức khiến người ta đau đầu, gây ra không biết bao nhiêu scandal tình ái cho nhà họ Nghiêm vốn kín tiếng, khiến mọi người trong nhà họ Nghiêm chỉ mong ông ta sớm mất đi khả năng nào đó. Còn chủ nhân hiện tại thì hoàn toàn trái ngược, đã ba mươi tuổi mà vẫn độc thân không lay chuyển được, còn khổ hạnh hơn cả một tu sĩ.

Không biết người cha đã phóng túng suốt đời của hắn trên trời nhìn thấy, liệu có rơi lệ vì "cha hổ sinh con chó*" hay không.

*Hổ phụ khuyển tử: nghĩa là cha thì lăng nhăng phóng túng mà đẻ ra thằng con nó giữ mình còn hơn gì nữa =)))

Tóm lại đến bây giờ, tất cả mọi người trong nhà họ Nghiêm, kể cả người làm, đều mặc định Nghiêm Thâm sẽ luôn độc thân như vậy, cuối cùng sẽ chọn một người thừa kế từ nhánh phụ để làm chủ đời tiếp theo.

Do đó, thế hệ trẻ trong nhánh phụ của nhà họ Nghiêm đều nỗ lực hơn bao giờ hết, hy vọng mình sẽ trở thành người được Nghiêm Thâm chọn.

Nhưng giờ đây, họ đang nhìn thấy điều gì đây-?

Họ thấy người chủ chưa bao giờ gần gũi với ai giờ đây mặc bộ đồ thường mà trước đây ít khi mặc ngay cả ở nhà, nắm tay một thanh niên tóc đen nhìn không biết đã trưởng thành hay chưa - trong mắt người phương Tây, những người phương Đông có nét mặt tinh xảo tinh tế thật sự khó đoán tuổi - đi dạo trên con đường nhỏ, môi thỉnh thoảng khẽ mở, khi cúi đầu thỉnh thoảng lộ ra vẻ gần như dịu dàng.

Thấy chủ đến gần, người làm đang quét lá rụng trên con đường nhỏ vội tránh sang một bên, cúi đầu cung kính.

Gã nghe thấy hai người nói chuyện khẽ với nhau, một giọng trầm ấm, một giọng trong trẻo, hòa quyện với nhau vô cùng hài hòa, như ánh nắng nhẹ nhàng của ngày thu.

Hai người nói chuyện bằng tiếng Trung, ngôn ngữ có biên giới nhưng tình cảm thì không, dù không hiểu nội dung cụ thể, nhưng sự dịu dàng trong giọng nói trầm thấp kia lại nghe rõ ràng.

Từ bao giờ cậu chủ lại dịu dàng với người khác như vậy...?

Rốt cuộc thanh niên tóc đen kia là ai?

Sau khi hai người đi qua, người làm cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi, ôm chiếc chổi lớn của mình lặng lẽ nhìn theo bóng dáng một cao một thấp kia, ngẩn ngơ rất lâu.

Mãi đến khi một chiếc lá rơi xuống mặt, gã mới bừng tỉnh và tiếp tục công việc của mình.

Chuyện của cậu chủ không phải là thứ mà họ có thể tùy tiện đoán mò.

🍰🍰🍰

Sau khi Nghiêm Thâm dẫn người đi một vòng quanh nhà họ Nghiêm, tất cả mọi người trong nhà đều biết rằng nhà có một cậu trai phương Đông tóc đen trông rất thanh tú đến.

- Và họ còn biết thái độ của Nghiêm Thâm vô cùng thân mật và dịu dàng với cậu trai này, tự mình dẫn cậu ta đi dạo quanh nhà.

Thế là nhà họ Nghiêm nhất thời xôn xao.

Cậu thanh niên này là con nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Học ở đâu?

Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng nhất là cậu ta và Nghiêm Thâm có mối quan hệ gì?

... Có phải là mối quan hệ nam nam không chính đáng mà họ đang nghĩ đến không?

Mặc dù trong lòng họ đầy ắp những câu hỏi đa sắc màu, nhưng đối phương rõ là người được cậu chủ che chở, để tránh làm Nghiêm Thâm phật ý, họ không dám tùy tiện điều tra thân phận của Tô Đoạn, đành phải bối rối đoán già đoán non.

Tuy nhiên cũng có người gan dạ.

Chiều hôm Nghiêm Thâm và Tô Đoạn trở về nhà họ Nghiêm, Tô Đoạn đã đi một vòng lớn trong nhà, vì đã ngủ quá nhiều nên tràn đầy năng lượng cũng bị tiêu hao gần hết. Nghiêm Thâm không vội tổ chức một buổi tiệc tối chính thức để bạn trai nhỏ gặp mặt người nhà họ Nghiêm, chỉ yêu cầu nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn dễ tiêu hóa, để Tô Đoạn ăn xong rồi đi tắm và ngủ.

Dù Tô Đoạn trông không mệt, nhưng dù sao nước A và nơi họ ở đều có sự chênh lệch múi giờ, lúc này nên nghỉ ngơi để điều chỉnh giờ giấc.

Tô Đoạn vừa vào phòng tắm, ngay sau đó cửa phòng ngủ chính đã bị gõ.

Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ ngoài cửa, Nghiêm Thâm đi ra mở cửa, giọng nói mới trở nên rõ ràng.

"Chú... Chú ơi."

Người cất giọng là một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, khuôn mặt mang nét lai Đông - Tây, lông mi dài cong, như một búp bê Tây Dương xinh xắn đáng yêu, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh sắc mật ong ngọt ngào, mặc chiếc váy ngủ mềm mại.

Hình như cô bé không thạo tiếng Trung lắm, phát âm hơi lạ, nhưng giọng nói ngọt ngào khiến người nghe cảm thấy mềm lòng.

Sau khi ngọt ngào gọi Nghiêm Thâm, cô bé xác định mục tiêu, bèn chạy đến ôm lấy đùi hắn.

Nghiêm Thâm khựng lại, cử động chân bị ôm, cô bé vẫn bám theo động tác của hắn lắc lư vài bước theo.

"Uncle! (Chú ơi!)" Lần này gọi bằng tiếng Anh.

Dù rằng chủ nhà họ Nghiêm lạnh lùng và không gần gũi, nhưng với sinh vật dễ vỡ như trẻ con thì hắn cũng không có cách nào tốt hơn.

Đứa trẻ nhút nhát thì không thành vấn đề, chỉ cần lạnh mặt một cái là tự động khóc lóc chạy đi thôi, còn đối với cô bé như cháu gái nhỏ của hắn, nhìn thì mềm mại nhưng không hiểu sao lại miễn nhiễm với ánh mắt và khí lạnh của hắn, mà hắn cũng không thể thật sự xách cô bé lên ném đi được.

Nhỏ như vậy, lỡ làm chúng bị thương thì phiền lắm.

... Biết đâu sẽ dẫn đến nội loạn gia tộc không chừng.

Ánh mắt liếc qua cửa phòng tắm, sắc mặt Nghiêm Thâm không đổi dùng thân thể che kín mít khe cửa cúi đầu nhìn cô nhóc đang bám chân mình, nghiêm nghị dạy dỗ: "Mẹ con đâu? Sao muộn rồi mà vẫn chưa đi ngủ?"

"Không biết." Cô bé vô cùng vui vẻ húc nhẹ vào cái chân cứng ngắc của hắn, đôi ngươi như lá phong chứa đầy sự ngây thơ mong đợi: "Uncle, anh nhỏ chú dẫn về đâu rồi?"

Nghiêm Thâm chỉnh lại vai vế mà cháu gái đã tự ý hạ bậc cho bạn trai nhỏ của mình: "Không phải anh nhỏ, là chú nhỏ."

Cô bé chớp mắt, dường như không hiểu tại sao người trông có vẻ không lớn hơn mình là bao lại bỗng nhiên bằng vai vế với chú mình.

Nhưng điều đó không quan trọng.

"Ò, chú nhỏ." Cô bé vô nguyên tắc đổi cách gọi, kiên trì hỏi: "Vậy chú nhỏ đâu ạ? Con có thể gặp chú ấy không?"

Nghiêm Thâm nhíu mày nghĩ ngợi, không trả lời câu hỏi của bé mà còn lật lọng, chưa đến một phút đã phủ nhận lời mình: "Cũng không phải chú nhỏ."

"Hảaaaaa...?" Cô bé há miệng, cất giọng thắc mắc bằng giọng trẻ con ngọt ngào.

"Là thím nhỏ."

"Aunt?" Cô bé ngơ ra một giây, ngờ vực lặp lại.

Nghiêm Thâm mặt không đổi sắc: "Ừ."

Đúng lúc này, cửa phòng tắm phát ra tiếng "cạch", mái tóc chàng trai ướt nhẹp, mặc bộ đồ ngủ mềm mại ôm khăn bước ra từ phòng tắm, tò mò nhìn về phía cạnh cửa.

Nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, cô bé bèn thả lỏng cái chân cứng như đá mà mình đang ôm, nhân lúc Nghiêm Thâm lơ là cố chui đầu qua khe hở giữa thân thể và khung cửa của hắn, vui vẻ kêu lên với chàng trai trông như con vật nhỏ vô hại: "Aunt!"

___8/8/2024.09:22:01.