Ở trong khoang trị liệu gần một ngày, tinh thần vực của Odrosse cuối cùng cũng ổn định lại.
Sau khi có khoảng ba máy dò bị hỏng, các nhà nghiên cứu cuối cùng đã thu thập được dữ liệu về sự dao động tinh thần lực của nguyên soái, kết quả khiến ai nấy cũng sốc-
Số liệu này cho thấy tần số tinh thần lực của Odrosse cao hơn nhiều giới hạn của tần số tinh thần lực hiện được biết đến của con người, hơn nữa đạt được kết quả trội nhất không thể tưởng tưởng nổi trong thí nghiệm độ xuyên thấu!
Khỏi phải này điều này đại biểu cho điều gì.
Sau khi các nhà nghiên cứu lặp lại thí nghiệm hơn chục lần, cuối củng họ đã đưa ra kết luận chính xác:
- Tinh thần lực của Odrosse... Về cơ bản đã tiến hóa!
Sau khi bị dị thú bao vây trong vết nứt vũ trụ, Odrosse chẳng những trốn thoát được mà trong họa có phúc được tiến hóa về tinh thần lực.
Trước khi tiến hóa, Odrosse đã là một trong những người có tinh thần lực cao nhất đế quốc, mà giờ đây lại càng bỏ xa những người khác.
Chỉ cần tỉnh lại thì hắn sẽ trở thành người duy nhất trong tinh vực này có tinh thần lực siêu S.
Toàn bộ quân đội, cũng như vị hoàng đế ở xa trong Thủ Đô Tinh nôn nóng chờ đợi thêm ba ngày nữa, Odrosse đang nằm trong khoang điều trị từ từ mở mắt ra.
Arvid vốn đang phân tích tập tranh ảnh tư liệu tinh thần lực của Odrosse trong phòng nghiên cứu, sau khi hay tin, tay anh run lên đụng trúng nút nguồn trên thiết bị nên số liệu và phân tích đang làm bị mất ngay tức thì.
Có điều chuyện đó không quan trọng-
Vội vàng phân phó trợ lý chỉnh lại thiết bị, Arvid bước nhanh ra khỏi phòng nghiên cứu, quên cả cởi quần áo bảo hộ thí nghiệm chuyên nghiệp mà chạy như điên sang phòng điều trị cách vách.
Người đàn ông có mái tóc vàng nhạt quay lưng về phía anh, hắn đã mặc quân phục, tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài. Hắn đang cúi đầu sửa sang lại gì đó, bóng dáng cao lớn và tràn đầy cường tráng.
Vì ở trong khoang điều trị quá lâu, quá trình trao đổi chất trong cơ thể tăng tốc nên tóc của người đàn ông này dài hơn trước, đã đến ngang vai, đuôi tóc buộc ra sau đầu hơi rũ xuống, không còn là bím tóc nhỏ như trước nữa.
"... Anh ơi." Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh trai mình, không biết vì sao đáy lòng Arvid lại thấy ớn lạnh, nội tâm vốn mừng như điên thoáng lạnh đi đôi chút, anh chần chừ rồi nhẹ giọng gọi.
Odrosse quay lại nhìn anh, khuôn mặt vẫn thờ ơ như xưa, nhưng đôi mắt xanh như băng trông lạnh lùng hơn trước, "Arvid."
Khi giọng nói trầm thấp của anh hai truyền đến tai anh, cảm giác khó chịu của Arvid càng trầm trọng hơn.
Dẫu vẻ mặt của anh trai vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nhìn vào anh trai thì anh lại không kiềm được xúc động muốn lùi bước và tránh xa trước mặt anh trai.
Cảm giác sợ hãi này - Arvid đã sớm nhận ra điều này rồi.
Đấy là nỗi sợ hãi của kẻ yếu với kẻ mạnh đã khắc sâu vào bản năng của sinh vật, dù bản chất họ có quan hệ huyết thống thân thiết, nhưng khi sức giữa hai bên chênh lệch quá lớn thì chẳng tài nào bỏ đi bản năng được.
- Nhất là với Long tộc luôn coi trọng sức mạnh.
Nghĩ đến tinh thần lực của anh trai đã tiến hóa, Arvid nhất thời chẳng nói nên lời mình cảm thấy ra sao.
Nhưng Arvid chưa kịp phản ứng thì tinh thần thể của anh đã thoát khỏi không gian chiều cao, nó như muốn xác nhận điều gì đó nên cúi đầu, cái đầu khổng lồ thăm dò cọ cọ chân của Odrosse.
Odrosse cúi đầu nhìn tinh thần thể ngu ngốc của em trai mình vài giây, nhưng vẫn không đá cái đầu nặng trịch đi.
Sau khi sốt ruột xác nhận trong lòng anh trai mình vẫn có chút địa vị, Arvid thở phào nhẹ nhõm, anh bước tới vài bước rồi hỏi: "Chắc hồi nãy bác sĩ đã nói với anh rồi nhỉ? Tinh thần lực của anh đã tiến hóa."
Odrosse gật đầu, "Cảm nhận được đôi chút."
Arvid tiện tay lấy ra máy ghi tinh thần lực từ bộ đồ bảo hộ mà anh vẫn chưa kịp cởi ra, hỏi dò: "Bây giờ tụi em muốn ghi lại tình trạng của anh... Anh phóng tinh thần lực ra trước được không?"
Odrosse nói: "Được." Hắn dừng một chút rồi nói: "Chúng ta đổi nơi khác được không?"
Arvid loáng thoáng đoán ra điều gì đó, nhưng không hỏi mà chỉ đáp được, sau đó dẫn anh của mình đến sân tập ngầm có diện tích mấy nghìn mét vuông trong căn cứ.
Giây tiếp theo sau khi sân tập hoàn toàn đóng kín, một con rồng đen lớn hơn trước xuất hiện trong phòng.
Đôi ngươi Arvid co lại, máy ghi trong tay bị bóp quá mạnh nên phát ra tiếng cảnh báo sắc bén, nhưng anh không hề nhận ra mà chỉ lo nhìn con rồng đen trước mắt.
Thân thể của tinh thần thể của Odrosse ít nhất đã to gấp ba lần, chiều dài từ đầu đến chóp đuôi ít nhất gần một kilomet, mà gai xương và cái đuôi sắc nhọn to khỏe dựng đứng, trông đáng sợ hơn cả lúc trước.
Vào khoảnh khắc đầu rồng xuất hiện, không khí lập tức đông lạnh, dường như ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi lưỡi dao, lạnh băng lại tàn nhẫn.
- Hệt như đôi mắt xanh băng không hề chứa đựng cảm xúc đó.
Tinh thần thể của Arvid vốn đang nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh trai, khi con rồng đen xuất hiện thì phịch, rồng mắt xanh như cực kỳ sốc mà trượt chân té xuống đất, đôi ngươi vì cảm nhận được áp lực lạnh lẽo mà biến thành hình tròn, gần như phủ kín đôi mắt, trông căng thẳng nhưng buồn cười.
Bình tĩnh lại, Arvid chuyên nghiệp ghi lại những thay đổi trong tinh thần thể của anh trai mình, sau đó kiểm tra các chỉ số vật lý, xác nhận lần tiến hóa này vô cùng hoàn hảo và đến nay vẫn chưa phát hiện ra tác dụng phụ nào.
Mãi đến cuối Arvid vẫn không hỏi về nô lệ kia, mấy lần anh muốn mở miệng, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt lạnh lùng của Odrosse thì anh cứ mãi cứng họng dừng lại.
- Anh dần nhận ra anh chẳng thể nào xía vào chuyện của hai người, dù họ là người nhà, nhưng trong trái tim mỗi người luôn có một khoảng trống chỉ dành cho một người.
Xác nhận tình trạng của Odrosse hoàn toàn ổn, tiếp theo là một trận chiến diễn ra cực kỳ nhanh chóng.
Mưu kế được lên kế hoạch cẩn thận của đám dị thú đã kết thúc trong thất bại, chúng không những không giết được chỉ huy của quân đội đế quốc mà còn tiêu diệt một số ít thành viên trong đàn khi ngáng chân quân bảo vệ phòng tuyến. Lúc này chúng đang ở giai đoạn suy yếu nhất kể từ khi phát động chiến tranh xâm lược.
Dị thú bắt đầu rút lui với số lượng lớn mà có trật tự, thậm chí không tiếc bỏ một số hành tinh rìa mà chúng đã cố thủ bấy lâu, như thể đang cuống quýt bảo vệ thứ gì đó.
Nhưng Odrosse sẽ không buông tha chúng dễ dàng như vậy.
Chỉ trong bốn ngày, hắn dẫn theo đội quân sắc bén nhất xuyên qua phòng tuyến của dị thú cấp thấp, rồi tìm thấy dị thú cấp cao đã xảy ra đột biến trí tuệ.
- Con dị thú này thậm chí còn sinh ra tinh thần lực, lại còn cao tới cấp S nên mới chỉ huy được toàn bộ quân đoàn dị thú khổng lồ!
Đàn dị thú luôn bị phân tán đã lấy nó làm thú cầm đầu.
Chỉ là nó đang ở giai đoạn đầu của tiến hóa, nhưng mới thế đã có được tinh thần lực cao đến vậy, không khó để tưởng tượng nếu nó trưởng thành thì sẽ có uy hiếp cực lớn đối với phòng tuyến!
Nhưng tiếc là vị vua chưa trưởng thành này cuối cùng đã chết dưới cơ giáp của Odrosse.
Đây chắc chắn là một tin tức gây phấn chấn lòng người!
Tình thế hoàn toàn đảo ngược, sau khi suýt mất đi nguyên soái, quân đội thắng lợi gần như là một cột mốc lịch sử quan trọng, dị thú bị tổn thất nặng nề, đã thu nhỏ lại không đến một nửa kích thước ban đầu, chỉ cần chúng nó không muốn tộc bị diệt thì trong vòng năm mươi năm tới e là sẽ không thể phát động chiến tranh nữa.
Mà trong năm mươi năm này, quân đội liên bang trên phòng tuyến chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn dị thú nghỉ ngơi lấy sức, chỉ cần kế hoạch chặt chẽ thì họ có thể nhân cơ hội đuổi dị thú ra khỏi tinh vực.
Cuộc chiến chống xâm lược kéo dài hàng trăm năm này cuối cùng cũng đã có dấu hiệu thắng lợi.
Tin tức truyền đến Thủ Đô Tinh của đế quốc Deler, người dân quanh năm bị áp bức bởi mây mù chiến tranh vui mừng khôn xiết. Theo thống kế của tinh võng, tỷ lệ ủng hộ Odrosse đang tăng lên không ngừng, nhanh chóng vượt qua hoàng đế đương nhiệm, hầu như ai ai cũng xem Odrosse là anh hùng cứu rỗi cả tinh vực.
Hơn nữa nghe nói hắn đã tiến hóa thành tinh thần lực siêu cấp S, điều này cũng khiến sự sùng bái nhuốm màu ủng hộ kẻ mạnh.
Về phần nô lệ tóc đen biến mất bí ẩn sau khi được cho là cướp lấy cơ giáp, cậu như hoàn toàn ẩn hình, không hề nhắc đến cậu trong báo cáo về trận chiến.
Một tay Odrosse đè chuyện này xuống, những bí ẩn đó được coi là hồ sơ tuyệt mật, niêm phong trong một khu vực được mã hóa mà chỉ hắn mới có thể truy cập.
Ngay cả hoàng đế ở Thủ Đô Tinh cũng tạm thời không biết chuyện này.
Sau chiến tranh, Odrosse nhanh chóng lên tinh hạm quay về vì hắn phải quay trở lại Thủ Đô Tinh để tiến hành kiểm tra thân thể và tinh thần lực bằng trang thiết bị đầy đủ hơn.
Khi đi hắn mang theo người mình yêu thương nhất, khi về lại lẻ loi một mình.
Sau khi xác nhận hành trình của nguyên soái kiêm thân vương, một bữa tiệc chào mừng được tổ chức tại hoàng cung vào đêm mà hắn đến Thủ Đô Tinh.
Hoàng đế cũng hồi hộp gửi thư mời cho con trai cả.
Nhưng điều khiến ông thất vọng là tinh hạm của Odrosse lập tức về phủ thân vương, và không bao giờ ra nữa.
Hắn chỉ gửi đến một lá thư xin lỗi vì tinh thần không được tốt và không thể tham dự.
Nhưng tất cả mọi người đều vô cùng rộng lượng và ra chiều thấu hiểu việc Odrosse bỏ bữa tiệc mà hoàng đế chuẩn bị cho hắn.
Trong tình huống mà sự sùng bái và ủng hộ của các công dân trong đế quốc đối với Odrosse gần như đã đạt đến đỉnh điểm, thì dù hắn có làm gì cũng sẽ không ai chỉ trích cả.
Dù nhân vật chính vắng mặt nhưng niềm vui chiến thắng mang lại vẫn khiến những vị khách đến dự tiệc tràn đầy năng lượng, họ say sưa nói ra hiểu biết của họ về trận chiến và truyền tai nhau những câu chuyện phiếm vô hại.
Tất nhiên tâm điểm bàn tán của mọi người vẫn xoay quanh người có công lớn nhất trong trận chiến này, nguyên soái và cũng là thân vương - Odrosse.
Yến tiệc trong cung vui vẻ sôi nổi kéo dài đến tận đêm khuya, tâm tình thoải mái của mọi người theo tiếng cười nói rôm rả lan đi, như xuyên qua mái nhà truyền đến nơi xa hơn. Mà cách đó không xa trong tẩm cung thân vương cũng có ánh đèn sáng rực.
Nhưng nơi này lại rất an tĩnh, chỉ có một mình Odrosse.
Hắn ngồi trên giường, hơi cúi đầu lật xem cuốn sách có bìa đỏ sậm trong tay, mái tóc vàng nhạt dài chưa cắt được buộc hờ sau đầu, vài sợi tóc không được buộc xõa giữa đôi lông mày sắc bén, rơi xuống đôi mắt xanh thẳm.
Trong phòng ngoại trừ tiếng lật trang sách thỉnh thoảng ra thì không còn tiếng gì nữa.
Một dao động vô hình xẹt qua, rồi một bóng dáng đen thui từ đầu đến chân lộ ra.
Đó là thú năng lượng của Odrosse, một con rồng phương Tây lạnh lùng và mạnh mẽ như chính hắn, sau khi tiến hóa nó có thể dài tới một kilomet khi lộ ra hình dạng hoàn chỉnh, và thân thể của nó đã được ghi lại chi tiết trong thông tin tối mật của đế quốc.
Con rồng kia chiếm cứ thanh xà ngang có chạm khắc hoa văn màu vàng tinh xảo, thân thể to lớn đen nhánh khiến cho xà ngang vốn thô to trông vô cùng nhỏ nhắn.
Cơ thể của nó vặn vẹo xoắn lại, đôi cánh có gai và màng xương nhô ra hơi xòe sang hai bên sau lưng, những chiếc vảy đen láy hơi mở ra, dưới ánh sáng của chiếc đèn chùm sáng chói lộng lẫy treo cao giữa tẩm cung, lóe lên ánh sáng u ám lạnh lẽo.
Đôi ngươi thú xanh băng cụp xuống nhìn lom lom vào bóng dáng trên giường, con ngươi dựng thành một đường lạnh lẽo.
Nếu có ai ở đây vào lúc này nhìn thấy cảnh tượng này sẽ kinh ngạc đến không nói nên lời!
- Vảy dựng thẳng lên, cánh xòe ra, vai dùng sức, đôi ngươi dựng thẳng, đây chắc chắn là điềm báo tấn công của hầu hết dã thú hình cánh!
Thế mà có năng lượng thú sẽ đe dọa chủ nhân của nó ư?!
Năng lượng thú là sự phản ánh trái tim của chủ nhân nó, làm gì có con nào muốn dồn mình vào đường chết chứ?
Trừ khi người đó là kẻ điên! Một kẻ muốn bỏ mạng rõ rành rành!
Thân rồng vẫn căng chặt, cơ bắp cứng như đá, gai xương trên cánh càng lúc càng tỏa sáng lạnh lẽo, nó leo vòng quanh, những ngón chân sắc bén bám chặt vào mép xà, cái đầu khổng lồ cụp xuống dưới tìm kiếm, hơi thở rồng gần như phun đến đỉnh đầu của Odrosse, cái đuôi dày màu đen phủ vảy dữ tợn quét xuống khỏi xà ngang rồi đáp xuống giường, ấn một dấu sâu lên tấm chăn bông mịn.
Nó vờn quanh chủ nhân của mình, có điều đó không phải là tư thế bảo vệ mà là sự đe dọa chẳng thể nhầm đi đâu được.
Odrosse ngẩng đầu lên khỏi quyển sách rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của thú năng lượng đang gần mình trong gang tấc, đôi ngươi thú sáng ngời và nóng bỏng như dòng dung nham cuồn cuồn.
Trong đó có quá nhiều cảm xúc dâng trào, sự lạnh lùng tột độ xen lẫn đau đớn, hận thù... Còn có những thứ hắn không dám chạm vào.
Rồng của hắn hận thù nhìn chằm chằm hắn cho đến khi nó phát ra một tiếng gầm khàn từ cổ họng.
Odrosse hiểu nó đang nói gì, bởi lẽ đó là giọng nói đến từ nội tâm của hắn.
Nó nói: "Ngươi đã đánh mất em ấy."
Cộp, quyển sách đỏ sậm trong tay Odrosse rơi khỏi tay hắn xuống giường.
Đó là quyển sách cổ còn sót lại từ thời Trái Đất cổ đại, là một bài thơ dài của nhà thơ tên Dante, "Thần Khúc".
Trên trang được mở ra có dòng chữ viết bằng chữ Hoa lưu loát:
"Tôi chạy trốn qua thành phố khốn khổ;
Qua đau khổ muôn đời, tôi cao chạy xa bay."*
*Cái này là edit bừa đấy chứ mình hong tìm thấy bản dịch của đoạn này trong Thần Khúc.
★★★
Cùng lúc đó.
"Hiệu ứng đạo cụ đang download-"
"... 98... 99... 100! Download xong hiệu ứng đạo cụ! Nguyên hình đã chọn nắn theo lựa chọn "tái tạo cơ thể theo nguyên hình" của cậu! Chúc mừng cậu lại có được một cuộc đời mới!"
Sau khi xác nhận mình đã nghe đúng giá và trung tâm mua sắm không thể giảm giá, Tô Đoạn khẽ cắn môi, rơm rớm nước mắt mà mua hộp da.
- Cậu vừa kiếm được 6000 từ Odrosse, lại phải bỏ ra 7000 vì hắn, thương vụ này đúng là lỗ quá đi mất!
Thật ra gặp nhau ở thế giới tiếp theo cũng được, nhưng một khi suy nghĩ quay lại gặp Odrosse đã bén rể trong lòng thì không thể nào rút ra được nữa.
Như lúc cậu vô tình nghe thấy tiếng cảm thán của con người, tình yêu đúng là khiến người ta bần cùng mà.
Vào khoảnh khắc cậu chọn xong chế độ và bấm sử dụng, ý thức của Tô Đoạn đột nhiên rơi vào hôn mê, đồng thời mất đi nhận thức về thời gian, trong đầu chỉ còn lại những con số đang tăng lên.
Mãi đến khi con số dần đạt đến một trăm, đầu óc cậu mới tỉnh táo lại.
Song lúc tỉnh táo lại, cậu phát hiện có gì đó không ổn-
Tại sao trên đầu cậu lại có nhiều hoa như vậy?
Hồng, tím, đỏ rực, xanh nhạt, các loài hoa mỏng manh quyến rũ nở nhẹ nhàng thành một đóa, vươn xa đến không thể thấy, khi gió thổi qua hoa thơm ngát, vô số cánh hoa xinh đẹp rơi xuống hòa vào biển cánh hoa đã trải dài trên mặt đất.
Nói một cách khách quan, những bông hoa này quả thực rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta có cảm giác như đang ở trên mây, nhưng đối với nấm Phục Linh thành tinh thì chúng không đẹp đến thế.
Trong mỗi tấc không khí đều ẩn chứa vô số hạt phấn hoa, Tô Đoạn quả là muốn ngất đi luôn cho rồi, một cánh hoa rơi trên đầu cậu, cậu theo phản xạ muốn giơ tay ra gạt cánh hoa đó đi.
Nhưng ngay sau đó cậu phát hiện một điều còn đáng sợ hơn.
- Tay cậu đâu?
... Không chỉ tay mà chân của cậu hình như cũng không thấy đâu cả!
- Khoan, có gì đó không đúng lắm, hình như bây giờ cậu không ở dạng người thì phải?
Giữa những bông hoa trên mặt đất, một cây khoai tây đen nhỏ đần mặt lắc lư lá non của mình.