Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 74: Thế Giới Thứ Ba (11)




NGÀY THỨ MƯỜI MỘT NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Tô Đoạn tỉnh lại khi ngâm trong dòng nước ấm áp.

Rất nóng, vừa thoải mái vừa mệt mỏi đan xen, lười biếng đến nỗi khiến người ta không muốn mở mắt.

Không bị tộc Lotta ăn thịt - Thật là tuyệt vời.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Đoạn là thế.

Nhận thấy tư duy của cậu bắt đầu hoạt động, hệ thống giới thiệu tình hình hiện tại cho cậu: "Ký chủ, tình trạng xấu bao gồm cả bệnh thiếu máu của cậu đều được tộc Lotta trị hết, vì vậy hệ thống không mua "viên thuốc" cho cậu."

Tô Đoạn sốc khi biết mình đã tiết kiệm được hai trăm điểm kinh nghiệm, suy nghĩ bị ảnh hưởng bởi hôn mê lại trở nên rõ ràng hơn, đầu ngón tay cũng khẽ run lên.

- Cảm ơn trình độ y tế của thế giới này.

"Cảm ơn." Tô Đoạn thật lòng cảm ơn, tiện đà hỏi: "Bây giờ tôi đang ở đâu?"

Trên người cậu có cảm giác mềm mại của nước chảy, bên tai có vài tiếng tách tách, Tô Đoạn đoán có lẽ cậu đang ở trong khoang điều trị hay gì đó tương tự.

Hệ thống khựng một chốc, thật thà đáp: "Nhà tắm."

Tô Đoạn: !

Gạt đi sự lười nhác trong đầu, Tô Đoạn dùng hết sức lực còn lại mở mắt ra, khẽ thở hổn hển.

Đập vào mắt cậu là làn sương ẩm ướt, cậu đang nằm trong một bồn tắm lớn, đầu gối lên một chiếc gối đặc biệt, toàn thân từ vai trở xuống ngâm trong bồn tắm, nước ấm trong bồn tắm nhẹ nhàng lướt qua làn da của cậu, mang lại cảm giác tê dại khó tả từ khi cậu lấy lại ý thức và có cảm giác.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng hơn là-

Thiếu niên tóc đen đang ngồi xổm cạnh bồn tắm, đầu cúi xuống, tay áo xắn cao đến bắp tay, để lộ cánh tay và khuỷu tay trắng nõn với cơ bắp săn chắc, mà cánh tay này đang chìm sâu trong nước, ngón tay cũng lướt qua lại trên người cậu, theo lực tay thì có vẻ đang tắm rửa đơn giản cho cậu.

... Mà có vẻ sắp tắm đến phần eo rồi.

"... Vig Chít!" Tô Đoạn không nhịn được gọi.

Thiếu niên tóc đen ngẩng đầu lên rất nhanh, nhìn vào mắt Tô Đoạn, đôi mắt xanh băng nhìn chăm chú vào cậu.

Đôi mắt của thú Lotta trưởng thành đã quay về đôi mắt của người bình thường khi nó biến thành hình người, ai ngờ có lẽ bị Tô Đoạn tỉnh dậy kích thích nên đôi ngươi hình tròn lập tức kéo dài thành một đường, độ sáng của đôi mắt như tăng lên, trông hơi quái dị.

"Rầm", thú Lotta trưởng thành đưa hai tay ra khỏi eo con mồi nhỏ, rút ra khỏi nước, một tay chống bên cạnh bồn tắm, tay còn lại đè lên vai Tô Đoạn, nhưng hắn như lo lắng chạm Tô Đoạn bị thương nên bàn tay đè lên vai cậu chẳng dùng tí lực nào, chỉ để lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào.

Cùng lúc đó, cơ thể hắn cũng đè xuống, mặc kệ áo sơ mi trên người bị nước trong bồn tắm thấm ướt, khuôn mặt hắn rất gần với Tô Đoạn, gần đến nỗi ngay cả hơi thở cũng vấn vít vào nhau.

Thân thể của thú Lotta mới bước vào tuổi trưởng thành vẫn chưa phát triển toàn diện, cơ bắp chỉ phủ một lớp mỏng nhưng đối với Tô Đoạn gầy gò hơn thì đã đủ áp bức rồi. Khi thân thể to lớn đó đè xuống, hơi thở lạnh lẽo nhưng quen thuộc bao lấy cậu, như nhà giam vô hình kín kẽ không thể phá ra, đôi mắt thú xanh băng như có một lớp băng chảy gần trong gang tấc, khiến Tô Đoạn không kiềm được nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Vig Chít à..." Cậu lại gọi.

Lotta trưởng thành nghe vậy nghiêng đầu, lại nhích đến gần hơn rồi khẽ cử động - Dụi má vào gò má hơi ẩm của cậu.

Giống như hồi bé làm nũng đòi sờ với Tô Đoạn vậy.

Nhưng điểm khác biệt rõ ràng là lần này không phải lớp lông mịn dụi vào mà là cảm giác mềm mại của làn da người.

Là lạ... Nhưng hình như hắn gần gũi con mồi bé nhỏ của mình hơn trước, muốn dụi nữa cơ.

Đây là lần đầu tiên Vigrit trải nghiệm cảm giác này, sau khi dụi được lần đầu thì nhanh chóng mất kiểm soát dụi lần hai, lần ba...

Chẳng biết dụi bao nhiêu lần, Tô Đoạn cảm thấy má mình sắp bị dụi đến trầy da, nóng bừng, đành bất đắc dĩ ngăn hắn lại: "Được rồi... Ngoan nào, đừng dụi nữa."

Lotta trưởng thành nghe vậy bèn ngoan ngoãn dừng dụi, đưa má ra, chỉ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má bị dụi đỏ hỏn của cậu, rồi vốc nước ấm trong bồn tắm lên, không chịu yên chạm nhẹ vào mà và cổ Tô Đoạn, rồi đến ngọn tóc sau gáy.

Ánh mắt vẫn dán chặt vào Tô Đoạn.

Hắn như một đứa trẻ nóng lòng muốn xác nhận rằng đồ chơi của mình vẫn còn đó, dù nhìn thấy và biết nó ở ngay trước mặt, nhưng không cầm trong tay và không để lại mùi hương trên đó thì sẽ cảm thấy không chân thật.

Tô Đoạn mơ hồ cảm nhận được bất an trong lòng hắn, bèn không lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ để hắn chạm trái phải, trong mắt chan chứa ý cười dịu dàng.

- Dù Vigrit đã trở thành người lớn về ngoại hình, nhưng cậu có cảm giác hắn vẫn là con non suốt ngày vẫy đuôi đòi cậu dỗ dành cưng nựng.

Lotta trưởng thành thử dùng đầu ngón tay chạm vào một chốc, bỗng cúi thấp đầu, bờ môi lướt đến bên tai cậu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai khiến Tô Đoạn run lên khe khẽ.

Hắn muốn cọ lỗ tại sao...?

Khi Tô Đoạn vẫn đang bất ngờ, Lotta trưởng thành dừng bên tai bỗng nhiên nhẹ nhàng kêu "chíp" bên tai cậu.

Tô Đoạn ngây ra.

Sau khi trưởng thành, giọng của Vigrit trầm hơn hẳn, phát triển có chút khàn khàn, tiếng chíp hoàn toàn khác với lúc là con non, khi rơi vào tai không khỏi kích thích các đầu dây thần kinh nhạy cảm của cậu khiến cậu thấy ngưa ngứa lan từ tai vào tận bên trong nơi không thể chạm tới.

Quả là... Trêu chọc quá đi mất.

Trưởng thành thật rồi, lúc này Tô Đoạn không thể không thừa nhận sự thật này.

Rồi giây tiếp theo, chuyện khiến Tô Đoạn thở dốc nặng hơn là sau tiếng "chíp" kia, vành tai cậu bỗng truyền đến cảm giác ướt át mềm mại, thỉnh thoảng có thứ gì đó cứng cứng cắn vào.

Bị ngậm tai... Còn bị cắn nữa.

Đầu óc Tô Đoạn nhất thời trống rỗng, sau khi nhận ra thì không nhịn được đẩy vai Lotta trưởng thành đang đè mình, run giọng: "Đừng nghịch nữa, Vig Chít... Vẫn chưa tắm xong mà."

"Ừm." Vigrit rất nghe lời, bị Tô Đoạn đẩy nhẹ về sau bèn tiện đà dời môi khỏi bên tai Tô Đoạn, nửa người trên cũng tránh ra, quay lại tư thế quỳ một chân ban đầu cạnh bồn tắm, nói: "Tắm thôi."

Sau đó hắn xắn tay áo, rũ mắt, tiếp tục nghiêm túc tắm cho Tô Đoạn.

Tô Đoạn: "..."

Tô Đoạn: "Anh tự tắm được-"

Mặc dù ở hai thế giới đầu cậu cũng được người thương ôm vào phòng tắm tắm sạch từ trong ra ngoài, nhưng khi đối mặt với Vigrit mới trưởng thành, chuyện này dường như vô cùng thẹn thùng.

... Có lẽ hắn chẳng hiểu nhiều bằng cậu đâu.

"Không được." Vigrit luôn dịu ngoan với cậu nhưng lần này lại kiên quyết đến lạ, đôi mắt xanh nghiêm túc nhìn cậu: "Anh ngủ trong khoang chữa trị ba ngày, sau khi tỉnh lại có lẽ thân thể sẽ bủn rủn mất sức, chuyện tắm rửa để em giúp anh."

"..." Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Vigrit, Tô Đoạn không đành lòng từ chối, bèn chấp nhận số phận tưởng tượng mình là cá mặn, cái kiểu lười chảy thây ấy.

Nhưng hình như hôm nay luôn xảy ra chuyện bất ngờ, Lotta trưởng thành tắm cho cậu, tắm thế nào lại đột nhiên chạm vào bộ phận khiến lông tơ Tô Đoạn dựng đứng.

Theo phản xạ đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương, Tô Đoạn căng thẳng nuốt khan, lắp bắp: "Nơi đó, nơi đó... Không cần rửa đâu! Để anh tự làm!"

Nhưng Vigrit lại có lý do chính đáng lắm cơ: "Không được, trước giờ toàn là anh tắm sạch cho em, em phải tắm sạch cho anh giống hệt vậy mới được..."

Tô Đoạn: "..."

Sao trí nhớ của Vig Chít tốt vậy nhỉ?

♡♡♡

Túm cái quần lại, sau khi tắm xong, Tô Đoạn đã hoàn toàn kiệt sức, mặc dù thực tế không có chuyện gì xảy ra - Vì kỳ động dục của đối phương vẫn chưa đến - Nhưng quá trình chính cậu đã thấy toang rồi.

Vigrit thì trông thích thú lắm cơ, tắm cho Tô Đoạn xong lại tự tay lau khô cho cậu rồi thay nốt quần áo thoải mái mềm mại cho cậu, cuối cùng lấy danh nghĩa khôi phục độ nhạy của cơ bắp để xoa nhẹ toàn thân cậu.

Tô Đoạn híp mắt, nằm ườn trên gối ôm cánh tay suy nghĩ.

Hệ thống nói hiện tại họ đang ở hoàng cung của Thủ Đô Tinh, nơi đây là phòng ngủ mà hoàng đế bệ hạ tên Alberta đã chọn cho Vig Chít.

Căn phòng ngủ này rất rộng, có thể thấy được là dựa trên hình thể thật của các thành viên hoàng thất, chỉ riêng chiếc giường bên dưới cậu đã rộng hơn mười mét. Là một chủng tộc không thể biến thành thú khổng lồ như tộc Lotta, nếu Tô Đoạn ngủ ở giữa, xuống giường có thể xem là một hoạt động thể chất.

Chắc phải mau chóng đi gặp ngài Alberta mới được, theo thông tin hệ thống cung cấp, đây có vẻ là vị vua lạnh nhạt với người ngoài nhưng rất dịu dàng với con non trong tộc.

Chẳng biết hắn ta nghĩ gì về cậu... Nhưng hắn ta đã chữa trị sức khỏe cho cậu, còn chuẩn bị phòng ngủ cho cậu và Vig Chít, chắc thái độ sẽ không quá tệ.

Nghĩ đến đối phương đã tiết kiệm được khoảng hai trăm điểm kinh nghiệm cho cậu, Tô Đoạn bèn cảm thấy thân thiết vô cùng với vị vua chưa gặp mặt này.

Có lẽ hắn ta là người tốt.

Dù thế nào đi nữa, cậu đã tỉnh rồi thì lát nữa nên mau chóng đến kính thăm thôi, nếu không sẽ quá thất lễ.

Nhưng sau khi được xoa bóp khắp người, chẳng mấy chốc Tô Đoạn đã thấy buồn ngủ, chỉ mới mấy phút đã nằm ngủ thiếp đi trên chiếc giường mềm mại. Mãi đến khi ngủ không biết bao lâu, tinh thần sảng khoái thức dậy mới nhớ ra mình vẫn chưa đi thăm hỏi hoàng đế bệ hạ.

Liếc nhìn thời gian, bốn giờ chiều, chắc là thời gian thích hợp để đi thăm, Tô Đoạn bèn quyết định giao lưu với bệ hạ có kinh nghiệm phong phú nuôi con non.

Nhưng Lotta trưởng thành vốn ngủ cùng cậu trên giường đang ôm ghì eo cậu, vùi mặt vào ngực cậu, bày tỏ không mình không muốn rời giường bằng hành động thực tế, thấp giọng hừ hừ rồi đầu còn dụi vào ngực Tô Đoạn mấy cái, "... Nghỉ ngơi chốc nữa đi, anh vẫn chưa khỏe hẳn đâu."

Tô Đoạn sờ sờ cái đầu đen bông xù trong ngực, thuần thục dỗ dành: "Vig Chít ngoan nào... Em có thông tin liên lạc của bệ hạ Alberta không? Hắn đang ở đâu? Chúng ta nên đến thăm một lát, đây là lễ phép."

"Ò." Vigrit có vẻ không mấy vui vẻ khi cậu vừa thức dậy đã nhắc đến thú Lotta khác, có điều hắn luôn là một nhóc con nghe lời, thế là cầm lấy thiết bị kết nối gửi vài tin nhắn, trả lời Tô Đoạn: "Ngài Alberta đang trong phòng chăm sóc con non, hắn bảo chúng ta có thể đến đó tìm hắn."

"Dậy nhé?"

"Chíp..." Nhóc con nào đó vùi đầu vào ngực cậu cất giọng lười biếng muốn ngủ nướng.

Vì thế sau khi trả giá bằng hai nụ hôn, cuối cùng Tô Đoạn cũng dẫn theo được Vigrit giờ dây thun rời giường, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ đến phòng chăm sóc con non cách phòng ngủ của họ không xa.

Sau khi bị vô số dụng cụ tiềm năng kiểm tra, Tô Đoạn dừng lại trước cửa phòng chăm sóc.

Nơi đây có những bảo bối quý giá nhất của đế quốc hiện nay - Một đám con non Lotta còn nhỏ, vì vậy cậu không khỏi cẩn thận một chút.

Nhưng ngoài cậu ra thì Vigrit không hề tinh tế với những thứ khác, hắn trực tiếp gõ cửa phòng.

Mười giây sau, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra từ bên trong, một bóng người cao gầy xuất hiện sau cánh cửa.

Hắn ta là người duy nhất trong tộc Lotta đáng được gọi là trưởng bối hiện nay, hoàng đế Alberta nổi danh.

Tô Đoạn nhờ hệ thống cho cậu xem hình của hoàng đế, người đàn ông trong ảnh có màu tóc rất nhạt và vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt ngọc lục bảo chứa đựng uy thế khiến người ta không dám nhìn thẳng, đủ để chứng tỏ hắn ta là một người thâm tàng bất lộ*.

*Thâm tàng bất lộ: Người giấu tài, không để lộ tài năng.

Nhưng lúc này, vị bệ hạ đến mở cửa cho họ đang dùng chân trần giẫm lên thảm lông mềm mại, trên người, trên vai, trên cổ tay, cẳng chân treo đầy những cục bông xù nhỏ xíu đa sắc màu, đến cả đuôi tóc cũng có... Những cục bông đó lắc lư cái đuôi mảnh khảnh nhưng lông dày ở cuối đuôi, thỉnh thoảng cất tiếng kêu "chíp chíp" mềm mềm.

Sau khi thấy Tô Đoạn, những cục bông lập tức kêu chíp mãnh liệt hơn.