Kiếp trước, Liễu Minh Nguyệt bởi vì tướng mạo xinh đẹp, hát hay, múa giỏi, đọc được đủ thứ thi thư nên rất được Thừa Tông để sủng ái. Vậy mà không ngờ lại có một ngày Liễu Minh Nguyệt này bị đày vào lãnh cung tối tăm. Từ đó mỗi ngày nàng phải ở trong lãnh cung ăn cơm thiu, uống nước lạnh, chịu hết mọi sự khinh thường của cung nhân. Liễu Minh Nguyệt biết rằng mình có thai cùng với Thừa Tông hoàng đế thì rất vui mừng, nàng cho rằng mình sẽ được tự do khi mang trong mình cốt nhục của đế vương. Nhưng không ngờ vì quá tin tưởng vào người bạn của mình mà cả nàng và con nàng đều chết thê thảm. Nếu có kiếp sau nàng nhất định không vào cung làm phi, nàng không cần sự sủng ái của hoàng thượng nữa, nàng chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường như bao nữ nhân khác mà thôi.
Ông trời dường như thấu hiểu nỗi oan khuất của nàng, liền cho nàng trọng sinh, quay về thời điểm khi xưa. Lúc này nàng chỉ là đứa con gái cưng của vị phụ thân Liễu Hậu. Năm xưa lúc mới sinh nàng, mẹ nàng liền qua đời. Cha nàng liền một mình ở vậy chăm sóc cho nàng, không hề có ý định lấy vợ khác. Nếu ông trời cho nàng một cơ hội làm lại cuộc đời như vậy, cớ gì mà nàng lại không tiếp nhận. Thà là một nữ nhân bình thường, tạo ra một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình còn hơn là phải tiến cung, chịu đựng những âm mưu thâm độc của các phi tần trong cung.