Tưởng Hàng Xóm Mới, Hóa Ra Vợ Cũ

Chương 5: Thật giống




Ánh mặt trời dần ló dạng sau một đêm núp bóng dưới cơn mưa đầy giông bão. Từng tia ánh hồng cố gắng vươn lên để sưởi ấm ngày dài, chúng len lỏi xuyên qua từng phiến lá, chui vào từng khe cửa sổ đang khép hờ. Từng tia nắng chíu rọi lên gương mặt mỹ lệ với ngũ quan hài hòa, thanh tú. Diệp Anh nhíu khẽ đôi chân mày, đôi mắt hai mí đẹp tựa như vầng trăng dẫn hé mở, từng lớp màn sương buồn ngủ hiện rõ trong đôi đồng tử đầy tinh anh, cô xoay người tránh đi ánh nắng mặt trời đồng thời kéo luôn chiếc chăn âm che bít cả thân người.

Một loạt hành động như hễ đang giận hờn người tình, tiếng meo meo kêu rên ngao ngao phía bên ngoài cửa truyền đến bên tai, Diệp Anh nằm gọn trong chăn hết mắt nhắm mắt mở liên tục để làm đầu óc thanh tỉnh, vốn định hôm nay sẽ làm một giấc tới trưa để lấy lại một mớ sức khỏe đã bỏ ra suốt hơn một tuần qua nhưng xem ra giờ giấc sinh học của cô không cho phép rồi. Diệp Anh khẽ thở dài một tiếng, cô ngượng người ngồi dậy đi tới mở cửa cho Tiểu Miêu bước vào. Vừa nhìn thấy chủ nhân nó liền nhanh chân đi tới dụi vào người cô tìm hơi ấm, nó khẽ ngẩn đầu lên kêo "meo meo" với cô, ánh mắt làm nũng đòi cô bế hiện rõ rành rành trên gương mặt ú na ú nần.

Diệp Anh bật cười với hành động nũng nịu này của Tiểu Miêu, cô cúi người xuống vuốt ve nó vài cái trong sự cưng chiều. Còn Tiểu Miêu được như ý nguyện liền thỏa mãn nằm ịch xuống tận hưởng, lim dim đôi mắt.

Nhìn thấy biểu cảm này của Tiểu Miêu, động tác vuốt ve của Diệp Anh chợt khựng lại.

Thật giống!

Đôi môi Diệp Anh mím lại, ánh mắt đầy mông lung nhìn Tiểu Miêu: "Đúng là được cưng chiều riết sẽ sinh ra hàng loạt tính tình giống nhau, chả khác đi đâu được"



****************

Khu biệt thư Gia Phát.

"Thiên à, Thành à, dậy chưa? Giọng bà Thanh từ trong bếp vọng lên trên lầu, sáng nào cũng vậy, phải kêu phải réo mới chịu thức: "Dậy xuống ăn sáng còn đi học nè"

"Gì mà mới sáng sớm là la ó om xòm trời đất hết dị không biết?" Ông Hoàng mặt mày nhăn nhó cầm tờ báo đi vào, giọng đầy than thở.

"Chứ ông coi đó, sắp tới giờ đi học rồi mà kêu chẳng đứa nào xuống, kiểu này là còn nằm ngủ nướng trển nè chứ đâu" Bà Thanh giọng đầy càm ràm đặt dĩa thức ăn lên bàn.

"Mẹ với ba ngồi xuống ăn trước đi ạ, để con lên phòng coi tụi nó" Diệu Linh khẽ cười đi đến bến bà Thanh, cô khẽ kéo ghế đỡ bà Thanh ngồi xuống, nhẹ giọng khuyên bảo.

"Con lên coi kêu nó dậy lẹ để ăn, không lát muộn rồi hấp ta hấp tấp bỏ bữa, không tốt cho sức khỏe"

"Vâng ạ"

"Trời ơi mẹ ơi, hai đứa con của con có vợ con lo rồi, mẹ khỏi bận lòng, mẹ có lo là mẹ lo cho thằng con trai út mẹ kìa" Tri Đức từ ngoài cửa bước vào cười cười trìu mến với Diệu Linh sau đó nép sang một bên tránh đường cho cô đi lên lầu, anh ưu nhã bước đến ngồi vào vị trí của mình trong bàn ăn, châm chọc nói với bà Thanh: "Bởi ta nói cái thằng, hai mươi tám tuổi đầu rồi mà y như thằng nhóc lên ba, mẹ thấy không, nó..."



"Thấy gì dợ?" Lưu Tri Vũ từ khi nào đã xuất hiện sau lưng của Lưu Tri Đức, anh chống tay lên vai Tri Đức, bày ra bộ mặt đàn áp của dân đàn anh, nhướng mày hỏi: "Sao, định nói xấu gì sau lưng em?"

"Đâu, anh mày nói thẳng mặt mà chứ có nói xấu sau lưng mày bao giờ"

"Hai cái đứa này, Vũ, ăn sáng luôn đi con rồi đi làm"

"Thôi khỏi mẹ ạ, bên quán có chút việc con phải qua đó xử lí ngay" Lưu Tri Vũ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, khẽ từ chối: "Thôi con trễ rồi, con đi trước nha mẹ, ba con đi đây"

"Nè, lấy xe ba chạy nữa phải không?" Lưu Tri Hoàng lúc này mới thoát li khỏi tờ báo, nói vọng ra cửa hỏi nhưng không nghe câu trả lời.

"Nó tới quán rồi ba, lát nữa điện thoại hỏi nó rồi nghe nó trả lời"

"Mày điên hả? Ăn lẹ đi rồi còn đi làm" Ông Hoàng xoay măt qua gõ tờ báo lên đầu Tri Đức một cái, mắng mỏ.

"Đau ba, ba giống như là bên trọng bên khinh vậy á" Tri Đức giả bộ làm bộ mặt hậm hực, ganh tị nói.

"Tao bảo ăn à, lèm bèm hoài"

Tri Đức vừa nhai vừa nói: "Mà ba thấy không, nó đi là nó chỉ chào ba với mẹ thôi, còn thằng anh nó ngồi chình ình ở đây mà nó không chào một tiếng, ba thấy con có thằng em xứng đáng không"

"Thì đó, làm anh mà không biết dạy em nó kính trên nhường dưới thì ráng mà chịu đi chứ"

"Ơ..." Tri Đức á khẩu đâm ra cười trừ.

"Ơ cái gì mà ơ, nói đúng quá còn gì, ăn lẹ đi mày." Ông Hoàng cúi xuống, tay trộn đều tô phở trước mặt, nhỏ giọng lèm bèm: "Con với chả cái, một này không bị chửi là bữa đó ăn không vô"