Tướng Phủ Đích Nữ

Quyển 1 - Chương 49




"Nạp Lan tướng gia, chẳng lẽ ngươi đã quên, nàng không chỉ là phu nhân của ngươi, nàng còn là nữ nhi của Cung gia ta, chúng ta đem nàng giao cho ngươi, chớ không phải để ngươi khi dễ nàng." Cung tướng quân đằng hắng một tiếng rồi đứng bật dậy, hắn xem như hiểu rõ, cho dù thế nào thì hôm nay hắn quyết phải dẫn muội muội trở về Cung gia.

Ba !

Cung tướng quân dùng sức vỗ mạnh lên mặt bàn, cái bàn kia liền bể thành hai nửa "Ta nhất định phải dẫn muội muội rời khỏi đây!" Cung tướng quân trừng to hai mắt, tức giận dâng lên ngút trời, người phía sau cũng nhanh nhẹn rút kiếm chĩa thẳng về phía Nạp Lan Diệp Hoa.

"Nơi đây là Nạp Lan phủ, còn không tới phiên người Cung gia các ngươi định đoạt!" Nạp Lan Diệp Hoa không hề hoảng sợ, gia đinh trong phủ đồng loạt tiến lên bảo hộ trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa.

"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Xem ra Nạp Lan tướng gia muốn phụ thân ta xuất ra bảo kiếm do Tiên đế ngự ban!" Khi Cung tướng quân nói ra ba chữ tốt, hai tay đồng thời vỗ mạnh vào nhau, bởi vì giận dữ mà cười lên thật lớn, hắn đã sớm biết Nạp Lan Diệp Hoa vốn không phải hạng người tốt đẹp gì.

"Phụ thân đừng nóng vội, để nữ nhi đi thỉnh cô cô hồi phủ!" Vận Ninh quận chúa nhìn thấy thái độ của Nạp Lan Diệp Hoa, hắn rõ ràng không đặt Cung gia vào mắt, trong lòng không rõ hờn giận, hiện tại muốn dùng thực lực nói chuyện rồi sao, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Tĩnh, ý bảo Thu Nguyệt dẫn đường, phương pháp tệ nhất có thể xảy ra là cùng cách, nhưng chiếu theo quy định thì Nạp Lan Tĩnh vẫn phải ở lại Nạp Lan phủ, nếu để nàng dẫn đường sẽ khiến nàng thêm khó xử.

"Biểu tỷ muốn gặp mẫu thân, Tĩnh nhi dẫn đường cho Biểu tỷ!" Nạp Lan Tĩnh cười nhàn nhạt, nàng hiểu rõ Vận Ninh quận chúa lo lắng chuyện gì, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, không phải sao?

"Ai dám rời khỏi đây?" Nạp Lan Diệp Hoa có chút sốt ruột, hiện nay trong triều hắn là Tả tướng quyền cao chức trọng, nếu ở phủ đệ của mình mà lời hắn nói lại không có chút trọng lượng nào, ngày sau trên triều đình hắn làm sao có được những ngày tháng yên ổn.

Nạp Lan Diệp Hoa vừa dứt lời, người hầu bên cạnh nhanh chóng tiến lên ngăn cản đường đi của Vận Ninh quận chúa.

"Các ngươi tránh ra cho ta!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, chỉ thấy Cung thị được nha đầu giúp đỡ từ bên ngoài tiến vào.

"Ca ca" Cung thị nhìn thấy Cung tướng quân, hốc mắt liền ửng đỏ, nước mắt không kềm được mà chảy xuống, lúc trước nàng quyết tuyệt khiến người nhà thương tâm, nhưng người nhà vẫn luôn quan tâm lo lắng cho nàng, nhờ có Tĩnh nhi sai người báo cho mình biết ca ca đến đây, nếu không ngay cả khuôn mặt ca ca, nàng cũng không được nhìn thấy.

"Nhị muội" Cung tướng quân thấy nàng khóc, trong lòng chua xót ê ẩm, đủ loại tư vị, thời điểm Nhị muội còn chưa thành thân luôn được người nhà xem như bảo bối mà nâng niu thủ hộ trong lòng bàn tay, mọi chuyện đều lấy nàng làm trung tâm, đâu phải chịu nửa điểm ủy khuất, nay gả đến Nạp Lan phủ lại phải nhìn sắc mặt phu quân, sắc mặt bà bà mà sống qua ngày, hơn nữa còn muốn chiếu cố nhóm thứ nữ, nàng làm sao có thể chịu nổi cơ chứ.

"Ai cho ngươi ra ngoài?" Nạp Lan Diệp Hoa thấy Cung thị chưa được sự cho phép của hắn đã tự ý rời khỏi sân viện, lửa giận trong lòng bùng phát, chỉ tay khiển trách Cung thị đang từng bước tiến vào trong phòng.

"Ta chưa làm điều gì sai trái, vì sao không thể ra ngoài gặp người?" Gương mặt Cung thị rét lạnh, nghe tin Anh Đào vì thay nhi tử cản hai roi nên mới chết, nàng thật không dám tưởng tượng, nếu không có Anh Đào thì người chết có phải con nàng hay không?

"Cái gì? Nạp Lan Diệp Hoa, ngươi đúng là khinh người quá đáng." Cung tướng quân nghe ra ý tứ trong lời nói của hai người, không chút nghĩ ngợi, liền vung tay đánh một quyền đến trên người Nạp Lan Diệp Hoa.

Tất cả mọi người không có phòng bị, Nạp Lan Diệp Hoa "Hự!" một tiếng, cơ thể liền mất khống chế ngã ngồi xuống ghế, chiếc ghế lập tức mất thăng bằng lật mạnh sang một bên, thẳng tắp đổ xuống trên mặt đất.

"Lão gia" Mọi người nhanh chân chạy đến đỡ Nạp Lan Diệp Hoa, tuy người đánh Nạp Lan Diệp Hoa đứng ở phía đối diện, nhưng không một ai dám tiến lên đánh Cung tướng quân, thế lực Cung gia ra sao mọi người đều hiểu rõ, nói khó nghe một chút, đừng nói là người ta đánh Nạp Lan Diệp Hoa, cho dù ở trên đại điện nhìn thấy Cung lão thái gia đánh mắng Hoàng thượng cũng không có ai dám lên tiếng a, ai kêu Cung gia bọn họ trong tay nắm giữ binh quyền.

"Nhị muội, chúng ta đi!" Cung tướng quân hừ lạnh một tiếng, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, sải bước tiến về phía Cung thị, vừa dứt lời liền lôi kéo Cung thị rời đi.

"Ca ca, ngươi thay ta ân cần thăm hỏi phụ thân mẫu thân, ta là nữ nhi bất hiếu, ngày sau ta sẽ tới thăm nàng!" Cung thị đứng bất động, giọng nói nghẹn ngào, nay ca ca đánh Nạp Lan Diệp Hoa một quyền, nếu nàng đi chỉ sợ tương lai sau này cùng cách, mỗi người một nơi là xong, nhưng nàng không yên tâm nhìn Nạp Lan Tĩnh, nàng ly khai thì ai sẽ xử lý hôn sự của Tĩnh nhi và Hiên nhi đây?

"Cô cô" Vận Ninh quận chúa nhịn không được hô lên, cô cô điểm nào cũng tốt, chỉ khi gặp loại sự tình này mới khiến cho bản thân trở nên hồ đồ, Cung gia chỉ cần một ngày không sụp đổ, Nạp Lan Diệp Hoa sẽ không dám làm càn, đã nháo tới tình trạng này mà Cung thị vẫn không chịu rời đi, tổ phụ tổ mẫu biết chuyện nhất định sẽ vô cùng lo lắng.

"Mẫu thân" Nạp Lan Tĩnh cũng lên tiếng, cậu vì nàng mà đánh tới tận cửa, tại sao nàng còn luyến tiếc không chịu rời đi? Chẳng phải lúc trước nàng thường nói, đồ cưới của nàng còn có các cửa hàng buôn bán, tương lai rời khỏi Nạp Lan phủ, ba mẹ con họ vẫn có thể sống tốt sao?

"Tĩnh nhi, ngươi đừng nói nữa, đưa cậu ngươi cùng biểu tỷ trở về." Cung thị lấy lại bình tĩnh, trong lòng đã suy tính kỹ càng, nhiều năm như vậy đều đã sống qua, sao có mấy ngày lại không chịu nổi chứ.

"Nhị muội, ngươi thật hồ đồ!" Cung tướng quân quát khẽ, thân thể không tự chủ mà run run, năm xưa phụ thân mẫu thân không muốn gả nàng cho con vợ kế, nhưng nàng thà chết không nghe, nay làm cho nàng rời đi, nàng vẫn kiên quyết không đi, con vợ kế rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì mà lại hấp dẫn nàng trở thành bộ dáng như vậy, thật tức chết đi được.

"Ca ca, mọi người trở về trước đi, Hiên nhi làm phiền các ngươi chiếu cố." Cung thị dứt lời liền xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn bọn họ, Tĩnh nhi sắp sửa cập kê, chờ sau khi nữ nhi cùng nhi tử thành thân, nàng sẽ không còn vướng bận gì nữa.

"Ngươi ...Ngươi quả thật không thể nói lý!" Cung tướng quân nói không nên lời, ở một bên dậm chân, thật muốn đem nàng đánh ngất rồi trực tiếp khiêng đi, nhưng hắn lại không thể, chỉ đành sinh khí tức giận phất tay áo bỏ đi.

"Nương!" Nạp Lan Tĩnh thanh âm kéo dài, nàng ở đây lo lắng mà không giúp ích được gì, chỉ có thể ra lệnh cho Thu Nguyệt điểm huyệt đạo người hầu giữ cửa, để Cung thị có thể thuận lợi rời đi.

"Được rồi, ta mệt mỏi!" Cung thị buông tiếng thở dài, tầm mắt dừng tại người Nạp Lan Diệp Hoa tựa như đang tìm kiếm điều gì, nhưng cũng chỉ tạm dừng trong chốc lát.

"Đứng lại!" Nạp Lan Diệp Hoa được người hầu đỡ dậy, hắn không thể phát hỏa với Cung tướng quân, đành hướng Cung thị phát tác tức giận trong lòng.

"Ngươi biết không? Có đôi khi trông ngươi thật đáng thương!" Cung thị quay đầu lại mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, giống như tái hiện lại phong thái tao nhã năm xưa, nhưng giọng nói lạnh như băng, không mang theo một chút tình cảm nào.

"Ngươi..." Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng muốn nói, nhưng lại bị phong thái của Cung thị làm chấn động, đã bao nhiêu năm hắn chưa thấy nàng cười như thế, nếu nàng ôn nhu nhiều một chút thì tốt rồi.

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư cầu kiến!" Chuyện tình trôi qua được hai ngày, thời điểm buổi trưa, Nạp Lan Khuynh tiến đến phòng ở của Nạp Lan Tĩnh.

"Thỉnh an đại tỷ tỷ" Nàng khụy gối quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẫm lệ như gặp phải đại sự.

"Hôm nay ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?" Mùa đông sắp tới, trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện, thời tiết càng thêm lạnh lẽo, trong phòng Nạp Lan Tĩnh sớm đã đặt vài cái ấm lô.

"Đại tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ cứu mạng!" Nạp Lan Khuynh nói xong, lại dập đầu vài cái xuống mặt đất mới dừng lại, trên người ăn mặc đơn bạc, thân thể lung lay trong gió hơi có chút run run.

"Ngươi đứng lên đi!" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày nhìn hành động khó hiểu của Nạp Lan Khuynh.

"Đại tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu Nhị di nương, ta vụng trộm đi thăm nàng mới biết nàng bệnh rất nặng, bên cạnh lại không có hạ nhân chăm sóc, chúng ta biết sai rồi, Đại tỷ tỷ khoan dung độ lượng, xin hãy mau cứu nàng!" Nạp Lan Khuynh khóc lóc không chịu đứng lên, là người nọ nói cho nàng biết Nhị di nương bị hạ dược, nàng đến đó mới biết thân thể Nhị di nương quả thực không tốt, ở trong phủ chỉ có Nạp Lan Tĩnh là người hận Nhị di nương nhất, chỉ cần nàng phái người đến đó thì thuốc này nhất định do nàng ta hạ, hai mắt Nạp Lan Khuynh xẹt qua tia tính kế nồng đậm.

"Sao? Việc này ngươi không đi bẩm báo cho mẫu thân, tìm ta để làm gì?" Nạp Lan Tĩnh kinh ngạc, nhưng trên môi mang theo ý cười, Nạp Lan Khuynh lại bắt đầu hành động.

"Đại tỷ tỷ, mẫu thân hai ngày nay ai cũng không chịu gặp, nên muội đành phải đến cầu xin tỷ tỷ." Lời nàng nói đều là sự thật, bởi vì chuyện lần trước nên Cung thị đối với ai cũng không tiếp, mà Nạp Lan Diệp Hoa không hề mở miệng đề cập đến chuyện ngày ấy, Lão thái thái lại càng không dám lên tiếng.

"A .... Có chuyện như vậy sao? Lưu Thúy, ngươi nhanh đi thỉnh đại phu đến đây." Nạp Lan Tĩnh âm thầm nhíu mày, tựa hồ có chút khẩn trương "Đợi lát nữa, ngươi đi bẩm báo cho Lão thái thái biết, để Lão thái thái làm chủ." Nạp Lan Tĩnh vừa dứt lời, Nạp Lan Khuynh liền biến sắc, nay Lão thái thái rất sợ Nạp Lan Tĩnh, nếu nàng ta phái người bẩm báo với Lão thái thái, nói không chừng Lão thái thái sẽ phái người qua xem, đến lúc đó không thể hãm hại Nạp Lan Tĩnh, trong lòng nàng âm thầm sốt ruột.

"Đại tiểu thư, Thái tử điện hạ đến phủ làm khách, lão gia cho mời tiểu thư!" Một nha đầu bước vào hành lễ bẩm báo.

"Còn mẫu thân thì sao?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, hôm nay thái tử đến phủ, có chuyện gì lại cho chính mình qua, ý tứ này cũng quá rõ ràng đi.

"Phu nhân đã qua, nhị tiểu thư đã ở ... a, lão gia cũng mời nhị tiểu thư qua đó." Nha đầu thấy Nạp Lan Khuynh ở đây, liền bẩm báo cho Nạp Lan Khuynh.

"Được, ta lập tức qua!" Nạp Lan Khuynh nghe thái tử Kiếm Thiểu Phong tới, hai mắt cười tà mị, đem nhị di nương quăng ra phía sau, đến nằm ngủ nàng cũng mơ thấy người kia, nghe tin Thái tử đến đây, trong lòng nàng kích động không thôi, vội vàng rời khỏi sân viện Nạp Lan Tĩnh.

"Tiểu thư, nhị di nương bên kia phải làm sao? " Lưu Thúy nhíu mày, nàng thật không biết nên xử lý thế nào.

"Không cần xen vào, tiếp tục sai người quan sát!" Nạp Lan Tĩnh để cho Lưu Thúy khoác lên người mình một chiếc áo choàng, nhấc chân đi ra ngoài, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Thu Nguyệt phân phó "Ngươi chú ý động tĩnh trong phủ, nếu Thái tử phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm." Nạp Lan Tĩnh lo lắng, nếu để Thái tử nhìn thấy bên cạnh nàng có cao thủ lợi hại, sợ hắn sẽ đa nghi, xúc phạm tới Thu Nguyệt.

"Nô tì tạ ơn Đại tiểu thư!" Thu Nguyệt khom người hành lễ, tự nhiên hiểu được Nạp Lan Tĩnh muốn tốt cho nàng, trong lòng âm thầm nhớ kỹ.

Nạp Lan Tĩnh không cần phải nhiều lời nữa, cùng Lưu Thúy rời khỏi sân viện, thi thể Anh Đào đã được hạ táng, trong viện cũng bớt đi một chút tà khí.

"Tham kiến Thái tử điện hạ, thỉnh an phụ thân!" Nạp Lan Tĩnh vào sân, không cần thông truyền, liền được người trực tiếp dẫn vào trong phòng.

"Tĩnh quận chúa mau miễn lễ1" Thái tử mỉm cười, tay nhẹ nhàng giơ lên, nhìn Nạp Lan Tĩnh một thân quần áo tố y, uyển chuyển đứng đó, trên mặt nở nụ cười khéo léo, trong lòng đột nhiên khẩn trương, hắn cẩn thận nhìn lại bản thân, sợ mình thất lễ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng nàng.

"Tạ ơn Thái tử điện hạ!" Nạp Lan Tĩnh thu tay về, đứng thẳng dậy, cước bộ nhẹ nhàng thoải mái đi đến ngồi xuống bên cạnh Cung thị.

Trên mặt Cung thị cùng Nạp Lan Diệp Hoa đều nở nụ cười, ai có thể tưởng tượng quan hệ giữa hai người trong lúc đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

"Tĩnh quận chúa đừng khách khí, ta nghe nói thân thể Nạp Lan tiểu tướng quân không khỏe, phụ hoàng thật lo lắng." Thái tử cười, nói ra mục đích lần này đến phủ làm khách, Nạp Lan Hiên vẫn luôn cáo ốm, mấy ngày nay lại không hề lâm triều, hắn liền chủ động đề cập đến thăm Nạp Lan Hiên, trên thực tế là muốn gặp Nạp Lan Tĩnh.

"Được bệ hạ ưu ái, thần vô cùng cảm kích, vài ngày trước tiểu nhi vừa mới trở về, chắc là do khí hậu nên thân thể không được thoải mái." Nạp Lan Diệp Hoa cười, đem biểu tình Thái tử thu vào đáy mát, xem ra ý tứ của hắn không ở trong lời nói.

"Vậy Nạp Lan tiểu tướng quân nghỉ ngơi thêm vài ngày đi." Thái tử gật đầu, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà.

"Tham kiến Thái tử điện hạ, thỉnh an phụ thân mẫu thân." Nạp Lan Khuynh từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, mùi hương son phấn nồng đậm lan tỏa trong không khí, Nạp Lan Tĩnh khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Khuynh, thiếu chút đã phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài.

"Vị này là..." Thái tử hai mắt trừng thật lớn, nữ tử trước mắt này một thân quần áo cùng áo choàng bạc, mặc trên người có chút khoa trương, la quần bên trong màu sắc đỏ thẫm, nếu hai bộ quần áo này tách ra, một bộ được mặc vào thời tiết mùa đông, có vẻ thanh nhã quyền quý, bộ còn lại thì quyến rũ động lòng người, nhưng lại cố tình kết hợp cùng một chỗ mặc vào lúc thời tiết như thế này, nhìn thật chẳng ra hình dạng gì.

Thậm chí lớp phấn son trên mặt nếu đem so sánh với quý nhân trong cung còn muốn đậm hơn, này còn không tính là khoa trương, khoa trương nhất chính là một đầu cài đầy trâm vàng rực rỡ.

"Đây là nhị nữ nhi của thần, Nạp Lan Khuynh!" Trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa hiện lên tia xấu hổ, Nhị nữ nhi ngày thường ổn trọng hữu lễ, sao Thái tử điện hạ vừa tới liền biến thành bộ dạng này, cách ăn mặc và trang điểm của nàng, cùng với những kẻ tiện thương người đầy hơi tiền có gì khác nhau sao?

"A, Nạp Lan nhị tiểu thư miễn lễ!" Thái tử cười có chút mất tự nhiên, hắn nhớ rõ đã gặp qua người này, là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao bây giờ nhìn lại thấy giống như một phụ nhân.

Nạp Lan Khuynh nghe xong lời Thái tử, có chút ngây ngốc, hoặc là khi Thái tử nói câu đầu tiên xong, liền bắt đầu sững sờ đứng ở một bên, nàng còn nhớ Thái tử cười ôn nhu với mình, giọng nói ôn nhu sưởi ấm lòng người giữa trời đông giá rét, chỉ cần nghe qua một lần cũng khiến cho người ta suốt đời khó quên, chính mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, hắn một chút cũng không nhận ra nàng sao?

"Khuynh nhi, Khuynh nhi" Nạp Lan Diệp Hoa gọi vài tiếng, Nạp Lan Khuynh mới hồi phục lại tinh thần, phúc thân hành lễ, xoay người đi đến bên cạnh ngồi xuống.

"Lão gia, Tương Bình Vương thế tử cầu kiến1" Mọi người ngồi vào chỗ của mình, liền nghe được hạ nhân bẩm báo.

"Mau mau cho mời..." Nạp Lan Diệp Hoa đứng thẳng thân mình, giọng nói gấp gáp, sắc mặt khó coi, hai mắt không khỏi trừng to nhìn Cung thị, mà Cung thị chỉ lo thưởng thức trà ,tựa như không cảm thấy có điều gì bất ổn.

"Nạp Lan tướng gia" Kiếm Hồn tiến vào phòng hướng Nạp Lan Diệp Hoa ôm quyền, nhìn thấy thái tử ngồi trên kia " Nơi này thật náo nhiệt, không nghĩ thái tử điện hạ đã ở đây " Kiếm Hồn xoay người, hành lễ, Nạp Lan Diệp Hoa nhương ghế chủ vị, cùng thái tử phân ngồi hai bên.

"Đúng vậy, thật sự rất khéo" Thái tử nói thâm ý, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ban chỉ trên tay, hai mắt khẽ híp lại.

Từ đầu hắn đã biết Phụ hoàng muốn hắn thú Nạp Lan Tĩnh làm thê tử, đem Vận Ninh quận chúa chỉ hôn cho nhị hoàng tử, mặc dù khi hắn đăng cơ làm hoàng đế, có Cung gia duy trì hỗ trợ, chính mình quả quyết không thể coi thường Nhị hoàng tử, cho nên hắn phải trừ bỏ Cung gia, hiện tại hắn chỉ có thể ở trước mặt Hoàng đế biểu lộ mình động tâm với Nạp Lan Tĩnh, khiến Hoàng đế tiêu trừ cảnh giác đối với hắn, hắn cũng không thể để cho Nạp Lan Tĩnh và Kiếm Hồn ở cùng một chỗ, nếu Kiếm Hồn cùng nhị hoàng tử cấu kết với nhau, tương lai hắn đăng cơ thì như thế nào, chẳng qua chỉ là một Hoàng đế bù nhìn.

"Ta đem lễ vật tặng cho quận chúa, Tĩnh quận chúa đưa lễ vật cho bản thế tử, bản thế tử phi thường yêu thích, có qua có lại mới toại lòng nhau, hy vọng quận chúa cũng sẽ yêu thích món lễ vật này." Kiếm Hồn mỉm cười, từ trong lòng lấy ra hộp gấm, để hạ nhân cầm dâng lên cho Nạp Lan Tĩnh, trong mắt xẹt qua một tia tính kế.

"Thế tử quá khách khí, nhưng ta chưa bao giờ tặng lễ vật gì cho ngài, có câu "Vô công bất thụ lộc", thỉnh thế tử thu hồi lại." Nạp Lan Tĩnh cười, nhẹ nhàng khoát tay áo, không tiếp nhận hộp gấm kia.

"Quận chúa trước tiên hãy nhìn vật bên trong, rồi sau đó mới quyết định nhận hay không nhận." Kiếm Hồn thưởng thức ly trà trong tay, trên mặt thể hiện quyết tâm, nhưng dưới đáy lòng lại tràn ngập khinh thường.

Hạ nhân được lệnh đem hộp gấm mở ra, bên trong là cây trâm chim Phượng Hoàng giương cánh, mặt trên điêu khắc sinh động, có thể do hạ nhân dùng sức mở hộp gấm khiến cho hai cánh nhẹ nhàng lay động, thái tử ngồi một bên nhìn thấy, sắc mặt chợt lạnh lẽo.

"Đây là Phượng trâm, khi phụ hoàng thành thân với mẫu phi, hoàng tổ mẫu đã ban cho mẫu phi, nay bản thế tử tặng cho ngươi, chờ đến ngày ngươi cập kê, bản thế tử sẽ tự mình đến cầu hoàng bá bá tứ hôn cho chúng ta." Kiếm Hồn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ngồi đây đều thay đổi, nếu gả cho Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh sẽ là Thế tử phi, mà vương phi Tương Bình Vương đã mất, gả qua cũng không sợ bị bà bà cấp lập quy củ, nhưng thế tử ... Cung thị không khỏi lo lắng, nàng xem tính tình của hắn, cũng không phải hạng người tốt đẹp gì.

"Thế tử thật biết nói giỡn!" Nạp Lan Tĩnh không hề liếc nhìn cây trâm Phượng kia, thanh âm lạnh lùng.

"Bản thế tử không hề giỡn với ngươi, tương lai ngươi nhất định sẽ là vương phi của ta!" Kiếm Hồn sắc mặt thay đổi, bao nhiêu người mong chờ được tiến vào Tương Bình Vương phủ, đừng nói vị trí chính phi, cho dù là thiếp, bọn nữ nhân cũng đều muốn phá tường vào phủ, ở Bình thành thì Tương Bình Vương là lão đại, có thể làm nữ nhân của hắn đó chính là nữ nhân cao quý, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, so với quý nhân trong cung còn tự tại hơn nhiều, nhưng nữ nhân này thật không biết tốt xấu, ở trước mặt nhiều người lại cự tuyệt hắn.

"Thế tử, chẳng lẽ vương gia không nói qua cho ngươi biết, hôn nhân đại sự là do cha mẹ quyết định, thế tử chớ có ở đây bức hôn..." Nạp Lan Tĩnh không hờn không giận.

"Bức hôn? Chẳng lẽ quận chúa đưa vật nọ cho ta, không phải vì ngôi vị chính phi sao? Thật là bản thế tử bức ngươi?" Kiếm Hồn lạnh lùng cười, ném xuống đất một vật gì đó màu đỏ.

"A ... Đại tỷ tỷ, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy!" Nạp Lan Khuynh thấy vật trên mặt đất, hét lên thật lớn, lời nói tựa như sốt ruột, vội vàng lấy tay bưng kín hai mắt, bên môi mang theo ý cười, trong lòng nghĩ đến danh tiết của Nạp Lan Tĩnh lần này xem như bị hủy.