Yến Vũ quay đầu nhìn, sững người khi thấy Giang Độ loạng choạng ngã xuống đất với thân thể đầy máu. Hắn muốn hé môi gọi, nhưng không hiểu sao lại không tài nào mở miệng được.
Đến cả Chim Ưng cũng không thể ngờ, mình lại bắn trúng cậu thay vì là Yến Vũ.
Gã ta buông súng, bước vội tới chỗ của Giang Độ rồi đỡ cậu lên. Máu vẫn tuôn ra không ngừng, thấm ướt áo, ướt hết cả tay của gã.
Những chuyện mà gã và cậu đã cùng nhau trải qua, tràn về như một cơn sóng đầy bọt biển.
Từng chia nhau một ổ bánh mì khô cứng, cùng nhau trải qua nguy hiểm suýt mất mạng, đến khi khó khăn qua đi. Đối với Chim Ưng mà nói, vẫn là luyến tiếc nhiều hơn thù hận.
“Giang Độ?”
Yến Vũ khó khăn mở lời, biết rằng bây giờ mọi chuyện đã không thể cứu vãn nổi.
Hắn... đã sai rồi sao?
Chim Ưng vỗ vỗ lên gương mặt dần tái nhợt của Giang Độ, hai mắt đỏ lên, vừa oán vừa xót.
“Tại sao? Tại sao mày thà chết để cứu nó, cũng không chịu nói một lời với tao? Tại sao vậy hả?”
Không phải không muốn nói, mà là không thể nói.
Nếu bắt cậu phải lựa chọn việc nên trung thành và tận lực với ai, thì cũng đều quá khó. Chi bằng một lần kết thúc mọi thứ, xem như giải thoát cho bản thân để không phải có lỗi với ai cả.
Một người có ơn cứu mạng, một người lại cùng mình vào sinh ra tử.
Nhưng trớ trêu rằng, hai người này lại chẳng đội trời chung.
Giang Độ nhíu mày, mi mắt đã nặng nề không tài nào mở ra được. Cậu thều thào, cố gắng nói.
“Xin lỗi! Thật sự... xin lỗi! Anh Thành! Nếu như may mắn có kiếp sau... Kiếp sau chúng ta... đừng thù ghét nhau nữa!”
Chim Ưng gật đầu, lúc này gã không nghĩ được nhiều như thế. Gã chỉ mong cậu sống, tiếp tục sống để nói rõ hết một lần.
Nhưng chỉ sau khi vừa nói xong, Giang Độ đã dần dần nhắm nghiền mắt, không còn hơi ẩm nữa.
Trong nhà hoang bỗng nhiên im bặt đến nỗi nghe rõ tiếng gió lùa vào cỏ, sau đó là tiếng gọi của Lý Thành.
“A Độ? A Độ?”
Yến Vũ từ từ đứng dậy, hắn và Lý Lạc, đến Vu Kỳ ai nấy cũng đều lặng thinh. Hắn không nghĩ rằng có ngày mình lại đẩy Giang Độ vào bước đường này, một con đường quá khó đi, quá khó để lựa chọn.
Giang Độ không thể phản bội hắn, nhưng cũng không thể trơ mắt làm chuyện có lỗi với Lý Thành.
Hắn rũ mi mắt, chậm chạp xoay người đi đến bậc cửa rồi lên tiếng.
“Đưa Lý Thành về Thần Doanh. Ngày mai... chuẩn bị mọi thứ chu đáo, làm lễ tang cho Giang Độ.
Những ngày đầu mùa đông bắt đầu có mưa, không kéo dài từ ngày này qua ngày nọ nhưng lại rả rích não nề.
Trên một ngọn đồi trải thảm cỏ xanh lộng gió, đoàn người của Thần Doanh trải dài nổi tiếp nhau.
Trời không đẹp, đượm màu xám xanh buồn.
Yến Vũ mặc âu phục đen, trên tay cầm một bó hoa hồng trắng, nét mặt không lộ ra chút cảm xúc gì. Trước mặt hắn là một ngôi mộ vừa mới được làm xong, trên bia có di ảnh và tên của Giang Độ.
Lý Lạc mặc váy đen đứng bên cạnh hắn.
Ngay từ khi bước đến đây, lòng cô đã không nhẹ nhõm được một giây nào.
Bởi vì trên ngọn đồi này, ngoài mộ của Giang Độ ra còn có ba ngôi mộ khác.
Hai ngôi mộ nằm cạnh nhau chính là mộ ba và mẹ của Yến Vũ, sau đó là mộ của ông chú đánh giày. Thứ đọng lại trong đầu của cô, chính là cảm giác tê dại rồi lan ra thành đau nhói.
Bây giờ, trên đồi lại có thêm mộ của Giang Độ.
Lần lượt từng người thân yêu nhất của Yến Vũ, những người bên cạnh kề vai sát cánh với hắn đều rời đi.
Tuy đứng cạnh còn có cô và Vu Kỳ, sau lưng là vô số đàn em. Nhưng bóng lưng của Yến Vũ, vẫn luôn ẩn chứa sự lẻ loi và đơn độc đến đau lòng.
Vài hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống, gió thổi đùa cỏ lau rì rào. Yến Vũ đứng yên, đàn em sau lưng cũng không dám có phản ứng khác. Hắn đã nhìn di ảnh của Giang Độ rất lâu rồi, trong hơi gió thở ra một hơi.
Lý Lạc nghiêng đầu, nhìn Vu Kỳ đang chậm rãi bung chiếc ô màu đen ra. Cậu đưa lên, ô rộng vừa vặn che đủ cho cả ba người đứng ở khoảng cách gần.
“Ông chủ! Đừng để đổ bệnh!”
Yển Vũ không nói gì, im lặng thêm vài giây rồi bước tới đặt hoa lên trước mộ của Giang Độ. Hắn bước nhanh, cứ như không cần che ô cũng không sợ ướt áo. Ngay khi hắn vừa đặt hoa xuống, tất cả những người còn lại đều lần lượt tiến lên rồi lại về vị trí.
Trên đồi ngoài tiếng gió và tiếng mưa, dường như còn có tiếng hỗn loạn và phức tạp trong lòng của Yến Vũ.
Hắn cụp mi mắt, thành tâm thành ý mà cúi đầu, như một lời cảm ơn và xin lỗi gửi đến Giang Độ.
Tôi thì lại hi vọng... Nếu như thật sự có kiếp sau, mong cậu đừng bao giờ gặp được người anh em như tôi.
Mọi người đồng loạt cúi đầu. Lễ tang của Giang Độ vừa kết thúc thì cũng là lúc trời mưa nặng hạt hơn.
Trở về Thần Doanh, ai nấy đều mang vẻ mặt đầy tâm sự không nói nên lời. Yến Vũ đi lên lầu, Lý Lạc cũng chậm rãi từng bước theo sau lưng hắn. Cô biết lúc này mình không nên hỏi gì, nhất là về những chuyện trước đây.
Có lẽ nó đã không còn quan trọng nữa!
Giang Độ không còn, Lý Thành rơi vào tay của Yến Vũ, thế lực của gã trở nên lung lay.
Nếu như hắn muốn gây hại cho cô, thì đã không cần mất nhiều công sức đến như vậy, còn hoang phí cả một năm trời.
“Bây giờ em muốn hỏi gì đều có thể hỏi, anh sẽ trả lời hết cho em.
Giọng của hắn khàn khàn, lúc cất lên tựa như vô cùng mệt mỏi và bất lực.
Lý Lạc chỉ nhẹ giọng nói.
“Cả ngày hôm nay anh cũng mệt rồi, chuyện đó tính sau đi!”
Cô nói rồi muốn ra ngoài để hắn nghỉ ngơi. Nhưng vừa quay người đi, hắn lại lên tiếng.
“Nếu em muốn đi, anh cũng không thể giữ"
Chân dừng bước, cô lại thấy quá nặng nề để nhấc lên mà tiếp tục đi.
“Những người mà anh trân trọng nhất, muốn ở bên cạnh nhất đều lần lượt đi rồi. Nếu như anh cứ khăng khăng muốn giữ em lại, chỉ sợ cũng giống như bọn họ vậy.”
Yến Vũ vừa nói vừa nghĩ, thấy buồn cười, thấy đắng cay, đau xót, thống khổ. Hắn bật cười lên thành tiếng, lắc đầu.
“Ông trời có ý, muốn anh phải là kẻ cô độc tới già rồi. Không thay đổi được!”