Tuý Kinh Hoa - Viên Chocolate Ngọt Ngào

Chương 17: Chương 17





Bất chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu ta.
Không đúng...!không đúng! Cốt truyện không phải là không thể thay đổi!
Nếu những gì ta thấy trong giấc mơ hôm đó chính là tất cả những gì xảy ra trong câu chuyện, và những gì ta trải qua ở kiếp trước, đều là sự thay đổi đối với câu chuyện sau khi Hứa Trí Viễn và Thẩm Tú xuất hiện -
Vậy từ thái độ kiêu ngạo của họ ở kiếp này, có thể thấy hai người này vẫn xem ta là Lục Chiêu Ý trong câu chuyện ban đầu, người không biết gì cả.
Họ...!không biết ta đã sống lại một lần.
Có lẽ đây chính là điểm đột phá.
Ta bỏ giấy bút xuống, chuẩn bị đi tìm huynh trưởng để hỏi về tình hình hiện tại của kinh thành, nhưng giữa đường lại gặp Nguyệt Nương ở nhà bếp.
Lưng bà ấy quay về phía ta, đang nói chuyện với một tiểu nha hoàn: "Hôm qua, ta ra ngoài mua đồ, lại gặp Huyền Trần đại sư trên đường."
Tiểu nha hoàn tò mò hỏi: "Không phải nói Huyền Trần đại sư đã rời kinh thành vân du rồi sao?"
“Bây giờ ngoài kinh thành toàn là giặc cướp, cũng có không ít dân chạy nạn, rốt cuộc vẫn là trong kinh an toàn nhất." Nguyệt Nương lắc đầu, "Khi ta gặp Huyền Trần đại sư, người đầy bụi đất, trên mặt còn có vết thương, dường như đã chịu không ít khổ cực."
Ta ghi nhớ điều này trong lòng, đi đến thư phòng, vừa hay gặp cha và huynh trưởng.

Cả hai đều có vẻ mặt nghiêm nghị: "Trọng Lâu làm như vậy, thật sự không thể chấp nhận được.

Nó và nhà họ Lục ta không còn quan hệ gì nữa, lại còn liên lụy đến lão Tạ, đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải thay nó gánh chịu hậu quả."
Ta nghe thấy có gì đó không ổn, vội hỏi cha: "Tạ Trọng Lâu làm sao vậy ạ?"
"Chiêu Chiêu..."
Cha có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói với ta, "Hai ngày trước, có giặc cướp lẻn vào kinh thành từ cửa Tây Nam do Trọng Lâu phụ trách canh gác, c.ắ.t c.ổ cả nhà Phủ doãn kinh thành, còn để lại thư khiêu khích.

Thiên tử nổi giận, đã trách mắng Trọng Lâu không nể nang gì trên triều đình, cách chức tướng quân nhị phẩm của nó."
"Khi sắp bị giáng tội và bỏ tù, lão Tạ đã đứng ra cầu xin, chủ động giao ra hơn nửa binh quyền trong tay, Trọng Lâu mới thoát khỏi hình phạt.

Giờ đây, cả cha con họ đều bị Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc tại phủ để kiểm điểm."
Trong đầu ta như có tiếng sấm nổ vang, từ ánh mắt lo lắng của cha, ta nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của chính mình.
Kiếp trước cũng có giặc cướp vào kinh, nhưng không gây ra hỗn loạn lớn như vậy.
Huynh trưởng cau mày nói: "May mà Chiêu Chiêu không gả cho hắn...!Chỉ là sao Tạ Trọng Lâu bỗng nhiên lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ là hậu quả của việc giao du với đám công tử bột trong kinh thành sao?"
"Công tử bột?"
"Mấy người nhà mẹ đẻ của Chu quý phi ấy, xưa nay không đứng đắn, suốt ngày la cà quán rượu, sòng bạc.

Ban đầu, Tạ Trọng Lâu còn xem thường bọn họ, nhưng không hiểu sao dạo gần đây lại thân thiết với họ, ta còn hai lần nhìn thấy họ chè chén say sưa ở tửu lâu..."
Huynh trưởng nói được một nửa, vội vàng đến đỡ ta, "Chiêu Chiêu!"
Ta dùng bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay huynh ấy, cố gắng nở một nụ cười: "Ca ca, muội không sao."

Nhưng làm sao có thể không sao chứ?
Đó là Tạ Trọng Lâu, là Tạ Trọng Lâu năm mười lăm tuổi đã một ngựa đi đầu đánh lui Bắc Cương, vang danh khắp kinh thành, là Tạ tiểu tướng quân kiêu ngạo, bất khuất, không phong lưu, là thiếu niên trong trẻo dưới ánh trăng vừa gõ trống vừa hát, gõ kiếm làm nhạc.
Sao hắn dám để chàng ấy trở nên như vậy.
Sao hắn dám.
Ta trở về phòng với sắc mặt trắng bệch, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đến Chùa Kim Lăng một lần nữa, tìm Huyền Trần đại sư để hỏi cho rõ ràng.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Chức đã chuẩn bị xe ngựa, cùng ta lên đường.
Xe ngựa đi dọc theo núi Nhược Hoa, nhưng giữa đường đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài yên tĩnh đến mức bất thường, mùi m.á.u tanh dần lan tỏa, lòng ta chùng xuống, vội vàng vén rèm xe lên, t.h.i t.h.ể của người đánh xe ngã xuống ngay trước mặt ta.
Những thị vệ vốn bảo vệ xung quanh cũng nằm la liệt trên đất, không còn chút sinh khí.
"Tiểu thư!"
Tiểu Chức hoảng hốt kéo ta về phía sau, muốn chắn trước mặt ta, ta lắc đầu, đẩy nàng vào trong cùng, khẽ nói: "Trốn đi."
Nhảy xuống xe ngựa, ta nhìn quanh, lập tức thấy Thẩm Tú đang dựa vào một thân cây cách đó không xa, với tư thế lười biếng.
Trong khoảnh khắc, ta hiểu ra tất cả.
"Lục Chiêu Ý."

Nàng ta cười khẩy một tiếng, "Ngươi thật sự dám đến đây."
Ta bình tĩnh nhìn nàng ta: "Ngươi đã mua chuộc đầu bếp đã làm việc mười năm trong Phủ Thái Phó ta bằng cách nào?"
"Nếu như ngươi ở địa vị thấp kém, được cho trăm lượng vàng, chỉ cần nói vài câu với những chủ nhân cao cao tại thượng kia, chẳng lẽ ngươi sẽ không đồng ý?"
"Đồ ngu ngốc, giặc cướp g.i.ế.c Phủ doãn kinh thành còn chưa bị bắt, ngươi lại dám cả gan chạy ra ngoài vì một nam nhân."
"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?" Ta cười nhạt, "Ngươi yêu Tạ Trọng Lâu, nhưng chàng ấy lại không có ý với ngươi, ngươi không tiếc tìm một kẻ giả mạo, giả vờ yêu hắn ta, chỉ để lừa dối bản thân rằng đã có tình cảm với chàng ấy -"
"Ngươi im miệng!"
Sắc mặt Thẩm Tú đột nhiên thay đổi, nàng ta quát lớn về phía sau ta, "Trói nàng ta lại!"
Lòng ta chùng xuống, theo bản năng định sờ vào con d.a.o găm giấu bên đùi, nhưng người phía sau cuối cùng vẫn nhanh hơn ta một bước, đánh mạnh vào cổ ta.
Trước khi tầm nhìn hoàn toàn tối sầm, ta nhìn thấy trên mặt kẻ đánh ngất ta có một vết sẹo dài ngang qua má.
Hình như huynh trưởng đã nói với ta, tên đầu sỏ của đám giặc cướp đã g.i.ế.c cả nhà Phủ doãn kinh thành, cũng có một vết sẹo như vậy trên mặt..