Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 97: Bọn ta là người tốt!




Bởi vì hình được treo thưởng trên đó không ai khác chính là các sư huynh của nàng.

Hơn nữa, còn miêu tả rất rõ đặc trưng của mỗi người. Dáng vẻ cà lơ phất phơ là Minh Huyền, người ôm kiếm là Mộc Trọng Hi.

"Mau xem, chúng ta đều được treo thưởng kìa."

"Ối chà." Minh Huyền thò đầu lại xem: "Ai treo thưởng thế?"

Diệp Kiều nhìn lướt qua, vẻ mặt suy tư: "Đại sư huynh và Diệp Thanh Hàn được treo thưởng cao nhất."

"Tại sao không phải là huynh có giá cao nhất?" Mộc Trọng Hi bất mãn: "Dù gì huynh cũng là một trong hai kiếm cốt hiếm hoi của giới tu chân mà!" Hắn không xứng giá đó sao?

"..."

Diệp Kiều thương hại nhìn tứ sư huynh, sau đó chỉ sáu chữ trên tờ treo thưởng Mộc Trọng Hi: Ngốc nghếch, dễ giết, chạy nhanh.

Minh Huyền: "Tại sao lại không có Diệp Kiều."

Hắn không tin Diệp Kiều có giá thấp hơn bọn hắn.

"Chắc là chưa kịp công bố."

"Nên mới nói, mọi người phải khiêm tốn lại!" Nhìn thấy lệnh treo thưởng, Tiết Dư nhíu mày, nói nhỏ: "Các đệ tử chân truyền đều bị treo thưởng, không rõ người phát lệnh treo thưởng là ai nhưng thế lực sau lưng chắc chắn là rất lớn. Năm đại tông môn điều tra đã lâu nhưng vẫn không tra ra."

"Nếu bị phát hiện, có thể bị các tu sĩ vây bắt."

Tóm lại là tình hình hiện tại rất nguy hiểm.

"Hai hai hai, người được treo thưởng cao nhất, xin hỏi huynh có cảm nghĩ gì?" Diệp Kiều sáp lại Chu Hành Vân, mắt cười kíp thành hình trăng khuyết.

Chu Hành Vân nhìn chằm chằm bảng treo thưởng vài giây, bình tĩnh đáp: "Huynh thật đắt giá."

Quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, rất nhanh sau đó, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, phàm là đệ tử chân truyền xuất hiện trong đại hội tông môn đều bị treo thưởng, và tiền thưởng không hề thấp. Nếu có thể bắt được một người, lập tức sẽ có trên triệu linh thạch.

Diệp Kiều sờ cằm, cười mỉm: "Khi nào muội hết tiền, muội sẽ nhận lệnh treo thưởng, sau đó bắt đại một bạn cũ nào đó giao cho người ta."

Tiết Dư: "..."

"Đi mau, đừng nấn ná thêm nữa, mất mặt lắm." Hắn không nhịn được nữa kéo một đám chạy đi. Hắn không nhận ra ánh mắt các tán tu xung quanh đang nhìn bọn họ như nhìn đám trốn trại.

"Ảo tưởng à?"

"Bọn hắn nghĩ rằng mình là ai? Đệ tử chân truyền chắc? Bày đặt bạn cũ đồ."

"Chậc chậc chậc, tác phong thời buổi này thật là...."

Mấy cái tán tu hè nhau công kích đám người không biết xấu hổ kia, sau đó thì rời đi, chỉ có một vài người nhìn bóng lưng Diệp Kiều suy tư gì đó.

"Mi xem, thiếu nữ mặc áo xanh dương kia có giống Diệp Kiều đứng đầu hai trận thi đấu ở đại hội tông môn không?"

"Hơi giống..."

"Hơn nữa, bọn họ có năm người."

Trông lại càng giống hơn.

Theo lời Tiết Dư nói, cả bọn chú ý hành sự như người bình thường, không dáng nghênh ngang như lần ủy thác trước. Đến khi trăng lên cao, trời đã khuya, cả bọn mới lặng lẽ lẻn vào xem xét tình huống.

Phủ đệ của nhà họ Tống dù không to như tông môn nhưng vẫn có dáng vẻ bề thế bễ nghễ của một thế gia vọng tộc. Mỗi bức tường được khắc phù văn phức tạp. Còn chưa kịp lại gần, mấy người sư huynh gà mờ đã dẫm trúng trận pháp.

Nháy mắt, vài hơi thở lạ xuất hiện. Bọn họ bị bao vây.

Diệp Kiều: "Là ai dẫm?"

Cả đám lập tức chỉ trỏ lẫn nhau.

Thị vệ lao đến bao vây chỉ thấy đám tặc này không những không hoảng loạn mà còn không tôn trọng chủ nhà, thảnh thơi tán gẫu với nhau.



Kẻ dẫn đầu tức giận: "Phải cho bọn chúng biết tay! Dám nửa đêm xông vào phủ đệ nhà họ Tống, ai cho bọn mi lá gan này!"

"Ấy ấy ấy." Minh Huyền lười biếng nghiêng đầu nhìn bọn họ: "Bọn ta không phải người xấu."

"Bọn ta là người tốt!" Chu Hành Vân cũng lên tiếng.

"Nhảm nhí!" Gã nọ hô to: "Xông lên cho ta!"

Một đám tu vi Trúc Cơ, không cần các đệ, muội ra tay. một người Chu Hành Vân cũng dư sức quật ngã cả bọn xuống đất. Các thị vệ còn chưa kịp thấy rõ hắn ra tay như thế nào đã bị quăng ngã, chất chồng lên nhau như xây núi.

"Nói rồi." Chu Hành Vân giơ chân đạp lên người nằm trên cùng, mặt than không cảm xúc, giọng điệu bình thản: "Bọn ta là người tốt."

"..." Gã nọ thiếu điều phun ra máu.

Mẹ nó, như thế này là giống người tốt dữ chưa?

"Khoan...." Tiết Dư muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Đã bảo là hành sự khiêm tốn mà??

Không đánh nhau thì không sao, vừa ra tay đã kinh động bốn phía, các hơi thở xa lạ lập tức ùa đến.

"Ai dám khiêu khích gây sự ở đây?"

Tống Hàn Thanh là người luôn đề cao vinh dự tập thể. Và hiển nhiên, hắn rất yêu dòng họ nhà mình. Vừa cảm nhận có kẻ động đến trận pháp, hắn lập tức dẫn người chạy đến.

Còn tưởng là tên tặc nào không biết sống chết, nào ngờ nhìn mặt lại nhận ra người quen.

"Hai~" Ở phương trời xa lạ, đột nhiên nhìn thấy bạn cũ thân thiết Tống Hàn Thanh, nàng lập tức thấy vui vẻ vô cùng. Nàng nhiệt tình vẫy tay với hắn: "Tống Hàn Thanh"

Tống Hàn Thanh thấy mặt năm người nào đó, gân xanh trên huyệt thái dương giật giật: "..."

Kí lùm mía, đen như chó! Sao ở đâu cũng gặp mặt đám này vậy?

Tống Hàn Thanh muốn giả đui mù cũng không được, đành lạnh mặt hỏi: "Bọn mi đến đây làm gì?"

Gài hắn ở đại hội tông môn chưa đủ, còn theo chân hắn về nhà?

Mộc Trọng Hi quơ quơ giấy ủy thác: "Tới đây nhận ủy thác nè! Nghe đồn chỗ mi có quỷ hả? Thật hay giả thế?"

Tống Hàn Thanh chỉ muốn tránh xa đám người này, giọng nói chứa đựng sự mất kiên nhẫn: "Sao ta biết!"

Dù sao người xảy ra chuyện đều là những đệ tử không quan trọng, thiên phú kém, chết thì chết, không đáng nhà họ Tống phải bận lòng. Chỉ là Tống Hàn Thanh không ngờ đám người Trường Minh Tông sẽ tiếp nhận ủy thác này. Hắn liếc nhìn Diệp Kiều, miệng cười lòng không cười: "Bọn mi không tu luyện?"

Còn rảnh rỗi nhận ủy thác? Không biết nên khen đám người này không biết sợ hãi hay là tự tin thái quá.

Minh Huyền trợn trắng mắt: "Chỉ nghỉ ngơi được một tháng, chắc có thể tu ra hoa ha?"

"Ê, Tống Hàn Thanh, nhà mi bự thật đó."

Phủ đệ nhà họ Tống rất rộng lớn, tựa như một mê cung, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị lạc trong đó. Kiến trúc tinh tế, các cột, trụ được chạm khắc tinh xảo, khí linh dồi dào, tổng thể không hề kém cạnh năm đại tông môn.

Tống Hàn Thanh nhìn dáng vẻ dạo chơi của đám người này, vẻ mặt như sắp nổi bão: "Nơi này không phải nơi bọn mi đi chơi! Diệp Kiều! Minh Huyền! Chu Hành Vân! Bọn mi đang làm gì?"

Tại sao? Tại sao hắn đã về nhà rồi nhưng vẫn không thoát được đám xỏ lá này vậy?

Tống Hàn Thanh rầu rĩ vô cùng.

Trông dáng vẻ vui vẻ nhàn nhã kia kìa, nhìn còn tưởng đây là hoa viên sau núi của Trường Minh Tông bọn họ!

Mộc Trọng Hi thân thiết khoác vai hắn: "Tống Hàn Thanh à, nhà mi có quỷ có phải do làm chuyện gì thất đức nên bị quả báo không?"

Tống Hàn Thanh giật giật lông mày, giọng điệu ghét bỏ: "Mi cách xa ta ra! Đừng ép ta phải kêu người hội đồng bọn mi!"

Chúng ta không thân nhau, hiểu không?

"Đừng hung dữ như thế." Diệp Kiều nhập hội làm thân, cười tủm tỉm kéo hắn lại: "Ba người chúng ta họp sơ cái này. Nào, nói về ủy thác lần này đi."



Tống Hàn Thanh bị cưỡng ép đi theo: "..."

Đám Diệp Kiều không dám rút dây động rừng nên chỉ có thể hỏi thăm bạn cũ về tình hình nơi này.

Bạn cũ bị cưỡng ép nhập bọn -Tống Hàn Thanh nghiến răng: "Không phải quỷ, mà là tà ma làm loạn."

"Tà ma?" Diệp Kiều chớp mắt.

"Được tạo ra từ oán khí của người, là thứ chuyên dùng của quỷ tu." Tống Hàn Thanh trợn trắng mắt: "Hiện tại chúng ta chỉ xử lý yêu thú, nhưng sau này cũng sẽ học cách xử lý những thứ này."

Nói xong hắn nhìn đám người Trường Minh Tông bằng ánh mắt nghi ngờ: "Bọn mi đi học không nghe trưởng lão giảng bài?"

Năm đệ tử cá biệt nào đó mặt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Bình thường khi lên lớp, bọn họ luôn trong trạng thái hồn treo ngược cành cây. Chu Hành Vân thì càng đỉnh hơn, không thèm lên lớp. Nên đương nhiên là bọn họ không biết những thứ này.

So sánh với đám đệ tử cá biệt chỉ có báo là giỏi nào đó, Tống Hàn Thanh quả thực là một đệ tử năm tốt.

Tống Hàn Thanh liếc mắt khinh thường năm người: "Ta khuyên bọn mi nên mau chóng quay về tông môn, đừng để xảy ra chuyện lại quay sang ăn vạ nhà họ Tống bọn ta!"

"Tại sao nhà người ta không có quỷ nhưng họ Tống bọn mi lại có? Nhà mi làm chuyện gì bất lương phải không?"

Tống Hàn Thanh cảm thấy nếu tiếp tục dây dưa nói thêm với đám người này, hắn sẽ tăng xông, đứt mạch máu não: "Nhà họ Tống khi chọn nơi đặt phủ đệ đã chọn nơi từng có nhiều đại năng và tu sĩ ngã xuống. Nên oán khí nặng, hiểu không?"

"Đã hiểu." Tiết Dư rũ mắt, tự hỏi: "Cho nên, ý là có người lén lút mượn oán khí ở đây nuôi tiểu quỷ?"

Quỷ tu nâng cảnh giới bằng cách cách nuôi tiểu quỷ nham hiểm thâm độc. Tiểu quỷ càng mạnh, thực lực bọn chúng càng cao.

"Nếu mi đã biết rõ như thế, tại sao không tìm và tiêu diệt tên quỷ tu đang ẩn giấu trong phủ đệ của mi?"

Không diệt con sâu làm rầu nồi canh này, chẳng lẽ giữ lại để tạo tai ương cho tương lai?

"Bởi vì những người gặp chuyện đều là các chi thứ không quan trọng, chết thì chết." Chu Hành Vân lạnh nhạt tiếp lời: "Trong mắt tám đại gia tộc huyết mạch không thuần khiết giống như những hòn đá bên đường, không xứng để bọn họ bận tâm."

Tống Hàn Thanh không chịu nổi mấy lời mỉa mai của đám người Trường Minh Tông, mặt lạnh lùng hỏi lại: "Sao mi biết bọn ta không phái người truy bắt? Tên quỷ tu kia trốn rất kỹ, bọn ta không tìm được kẻ đó!"

Còn ủy thác? Thực tế, nghe đến ở đây có quỷ làm loạn, không ít tu sĩ đã chùn bước từ chối.

Quỷ tu, nghề nghiệp vừa nghe đã thấy tà ma.

Chưa ai từng thấy quỷ có hình dạng thế nào, mà cũng chẳng phải ai cũng can đảm nhìn quỷ.

Tiết Dư cạn lời nhìn đám người nói qua nói lại. Cuối cùng hắn nhịn không được, quyết định chỉ lên bầu trời tối đen, gió lạnh tái tê, cắt lời bọn họ: "Mấy người đam mê đứng nói chuyện ở đây hả?"

Cả đám hồn nhiên nói chuyện, không hề để ý tình huống.

"Khoan, đợi đã!." Minh Huyền nhảy dựng lên, giọng nói cao lên quãng tám: "Diệp Kiều đâu?"

Diệp Kiều vẫn luôn đứng cùng bọn họ, nhưng chớp mắt một cái, đã không thấy người đâu. Cả đám tái mặt nhìn nhau.

"Không ai cảm thấy có gì đó không đúng sao?"

Ở đây có nhiều người là phù tu, thậm chí có hai người là hậu kỳ Kim Đan. Theo lý thuyết không thể có chuyện Diệp Kiều đột nhiên biến mất trước mắt mà không ai phát giác được.

Phía Diệp Kiều, khi nàng phát hiện chuyện không ổn thì đã muộn. Cảnh vật xung quanh thay đổi, biến thành một không gian đen kịt, tựa như đang ở trong lĩnh vực đặc biệt của ai đó.

Diệp Kiều thoáng ngừng hô hấp, cánh tay đột nhiên thấy lành lạnh và bị một thứ gì đó ôm chặt.

Nàng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, rũ mắt, bình tĩnh nhìn.

Khi nhìn thấy rõ cái gì đang ôm chặt tay mình, nàng suýt chút nữa hét to lên.

Bên tai nàng đột nhiên vang lên tiếng trẻ con: "Mẹ ơi."

Diệp Kiều: "..."

Trẻ vị thành niên nào đó đột nhiên được lên chức mẹ câm lặng.