Tuyết rơi
Đầy trời những bông tuyết đang bay bay xuống, toàn bộ đều là một mảnh trắng xóa sạch sẽ.
Nhớ rõ năm ấy, cũng ngày tuyết rơi như vậy, Giang Triều vẫn đứng ở dưới lầu. Đèn đường mờ nhạt bao phủ lấy thân thể của anh tạo thành một mảnh màu sáng bạc trong đất trời, gió nhẹ thổi làm tà áo anh có chút lay động, giống như là cùng nhau hứa hẹn cả đời. Khi đó, tôi cũng vậy đứng cách ở cửa sổ bên này, hướng anh nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, im lặng mỉm cười.
Những ngày tháng thanh xuân, khi yêu luôn phải trốn trốn tránh tránh, nhưng lại thực thuần khiết biết bao. Nhưng là khi nào sẽ thay đổi? Là khi thế giới thay đổi, hay là chúng ta thay đổi? Có lẽ chúng ta cả đời này, yêu là chỉ là một người, và kết hôn cũng chỉ là một người đó đi.
Tôi biết trong cuộc sống hôm nay, không nên nhắc lại cái tên này, ngoài cửa sổ tuyết rơi đọng lại thật dày, có thể đem mọi chuyện xóa sạch sẽ đi được hay không?
-
“Nhạc Tuyết, chưa có trang điểm xong sao? Giáng Trần bọn họ rất nhanh sẽ tới đón cô dâu .”
“Vâng.”
Tôi đáp lại lời mẹ còn đang bận rộn ở phòng khách, tùy tiện buông bức màn hoa xuống, lại lần nữa ngồi vào trước gương. Đối diện phản chiếu lại một dung nhan tự nhiên, đây là cô dâu xinh đẹp trong truyền thuyết sao? Thật là xảy ra với tôi sao, tôi có chút không thể tin được. Mười bảy tuổi sau khi tốt nghiệp trung học liền tham gia quân ngũ, nay cũng đã được mười năm, sớm thành thói quen một thân quân phục, nên có lẽ không quen nhìn thấy dáng vẻ của mình hiện tại đi.
“Thay váy cô dâu nào, chiếc váy cưới này thật đẹp nha……” Cô bạn thân Châu Doanh, hôm nay vừa đảm nhận chức phù dâu, vừa làm chuyên viên trang điểm cho tôi. Có lẽ tâm tư của tôi cô ấy cũng biết, cho nên nhắc nhở tôi đến cũng thật là cẩn thận .
Tôi cười an ủi lại bạn mình, hai tay nhấc lên bộ váy cưới trang nhã mà sang trọng đặt ở trên giường, màu váy trắng noãn như những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ. Đã từng vô số lần tưởng tượng, mặc chiếc váy trắng thanh khiết, ôm khuỷu tay của Giang Triều, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh. Nhưng giấc mộng đó cũng chỉ mãi là mộng ảo, cùng sự thật cách xa một trời một vực.
-
Mặc vào chiếc váy cưới độc nhất vô nhị ở trên đời này, làn váy phiêu dật thêu ngàn đóa Mân Côi, có loại ảo giác, như đang đứng giữa vườn Mân Côi đang nở rộ. Tôi cảm thấy có gì đó không thoải mái ở thắt lưng, tôi phát hiện ra vị trí thắt lưng không đủ chuẩn xác, liền không khỏi bật cười. Nghê Giáng Trần một nhà thiết kế thời trang nổi danh, cư nhiên thiết kế váy cho cô dâu mình lại không chuẩn xác, tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài hoa mỹ của nó. Có lẽ cũng giống như cuộc hôn nhân này đều là một sai lầm, nó cũng là nhắc nhở tôi, cho dù là vô cùng đẹp đẽ, cũng không thể thích hợp với tôi.
“Tuyết Nhi, ở trong hòm áo cưới còn có bộ nội y để giữ ấm.”
Nghe Châu Doanh nói, tôi vội vàng xoay người nhìn, là một bộ nội y mỏng màu hồng nhạt. Thành thật mà nói, này hòm đặt ở trong nhà đã được 3 ngày, tôi cũng là đến giờ phút cuối cùng mới mở ra xem . Nhìn nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi, do dự một chút, vẫn là quyết định đem bộ nội y này mặc vào bên trong……
Tôi phát hiện bộ nội y này thật phù hợp, dán sát vào trên làn da quả thực ấm áp và thoải mái. Sau đó mặc vào bộ váy cưới, bên hông bị rộng ra đã vừa khít lại , thân thể lại như trước nhẹ nhàng, tuyệt không có vẻ mập mạp. Tôi một lần ngắm nhìn cô dâu ở trong gương, trước ngực loáng thoáng lộ ra một chút màu hồng nhạt, làm cho khuôn mặt hơi u sầu thêm vài phần kiều diễm.
Thì ra, đại sư tài hoa luôn biết cách tạo điểm nhấn trong từng chi tiết……
Cuối cùng, đội khăn voan, điều chỉnh một chút tâm tình, nhìn vào gương, tôi cố gắng tập mỉm cười sao cho thật tự nhiên, luôn luôn nhắc nhở bản thân, hôm nay ngày là kết hôn của tôi.
-
Đột nhiên, phòng bên truyền đến giọng nói của mẹ tôi……
“Tôi thật không rõ, thời gian trước đây, Nhạc Tuyết cùng Giang Triều bắt đầu có tình cảm với nhau từ rất sớm, hai đứa cùng nhau tham gia vào quân doanh, cùng nhau vào học viện quân sự, thẳng đến tốt nghiệp cũng làm việc nhiều năm, vẫn đều tốt đẹp , như thế nào đột nhiên liền quyết định gả cho Nghê Giáng Trần ? Tôi không phải nói Giáng Trần không tốt, cậu ta cũng là người có tiền đồ, tuổi còn trẻ mà đã nổi danh trong ngành thiết kế thời trang, lại giành giải thưởng lớn ở Pari, tự mình thành lập công ty thiết kế thời trang riêng…… Nhưng cậu ta dù sao cũng là nửa thương nhân, thương nhân luôn thực tế, tuy rằng cậu ta hoà thuận vui vẻ với Nhạc Tuyết, Nhạc Vũ cũng đều trưởng thành trong quân doanh, nhưng dù sao nhiều năm không liên lạc vớ nhau, tôi vẫn cảm thấy lo lắng…..”
“Nhạc Tuyết không giống Nhạc Vũ hay xúc động, con bé làm việc luôn luôn có chừng mực, tôi tin tưởng con bé đã suy nghĩ thấu đáo rồi mới quyết định, dù sao hôn nhân không phải trò đùa.”
Đây là trưởng đoàn tham mưu ba tôi đang khuyên giải, an ủi mẹ tôi. Nhưng là sự thật, tôi đã phụ lòng tín nhiệm của ba tôi, quả thật xem hôn nhân chỉ là trò diễn . Nếu không thể cùng người mình yêu nhất kết hôn, như vậy gả cho ai với tôi mà nói đều là giống nhau, chính là xem người đó trong thời gian ngắn nhất có thể, Giang Triều trở về trước, có nguyện ý cưới tôi mà thôi……
-
Ngoài cửa một trận xao động, cùng ngẩng cao gọi, có người kêu chú rể đến đây. Đó là nhóm sinh viên ở trường quân sự của tôi, ngày thường, tôi đối với các sinh viên yêu cầu có vẻ nghiêm khắc, cho nên hôm nay cho họ ầm ỹ một lần. Hôm nay họ đều bỏ đi quân trang, tuy rằng người người hoa chi xinh đẹp, nhưng vẫn có tác phong của quân nhân như trước, cho dù làm ồn, cũng luôn giống bộ đội lý lạp ca bình thường, như vậy có tiết tấu cùng khí thế.
Châu Doanh nghe được bọn họ hô to, đi qua vén bức mành lên, tôi nhìn xuống dưới lầu, một loạt xe thể thao màu đỏ chỉnh tề đang đậu ở dưới, là loại xe gì, tôi không biết, nhưng tôi biết Nghê Giáng Trần có khả năng như vậy. Đối với người không rõ, vì cái gì hai người đều cho rằng là được hôn nhân được thông qua, anh ta lại biến thành như vậy phô trương, này thực không phù hợp với phong cách của anh ta. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta là vì muốn cha mẹ tôi được hãnh diện đi.
“Tuyết, xe hoa thật đẹp.”
Xe Lamborghini màu đen, trang trí hoa Mân Côi màu hồng nhạt cùng bách hợp, ở trong trời tuyết trắng, càng trở lên sinh động.
Tôi biết, là do Nghê Giáng Trần thiết kế, anh ta chính là như vậy, bề ngoài làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thực, nhưng xuất hiện ở trước mặt tôi, không ra vẻ, cũng không ngụy tạo.
Một trận tiếng pháo vang lên áp giọng reo hò của nhóm sinh viên, tôi nhìn thấy Nghê Giáng Trần từ trong xe bước xuống, một thân lễ phục màu đen trang nhã nhưng sang trọng. Anh ta tao nhã đi về phía này, bông tuyết trắng noãn rơi trên bộ lễ phục màu đen, tựa như một hoàng tử bước ra từ băng tuyết trong truyền thuyết……
Ăn mặc mong manh như vậy, cũng có thể ở trong gió tuyết đi được như thế thong dong, có lẽ chỉ có một mình Nghê Giáng Trần có thể làm đến đi. Anh đi ta đến dưới lầu, từ lầu hai cửa sổ có thể rõ ràng nhìn thấy trên môi anh nở nụ cười nhẹ nhõm, tựa như làn gió nhẹ trong sáng thổi qua, chan hòa khắp nơi…….
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lần đầu tiên dùng ngôi thứ nhất viết văn, nếu độc giả phát hiện ‘quan điểm của Thượng Đế’ nhất định phải ngoan hận nhắc nhở ta!!!