Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1246: Tính sổ (5)




Editor: Tường An



"Hải Uy, chúng ta đi Nam Dương quận."



Thông Huyền nhìn Trúc Ngư Nhi lần cuối, xoay người rời khỏi sơn cốc...



Thấy vậy, Hải Uy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ cười khổ.



Tính tình sư phụ cứ hay đấu đá lung tung như thế, đã từng rất nhiều lần chống đối Ngư Nhi cô nương, lần nào cũng khiến hắn lo lắng đề phòng, sợ Ngư Nhi cô nương sẽ hỏi tội sư phụ...



Còn may, hắn mạng lớn, nhiều lần đều sống sót...



Trong đại sảnh yên tĩnh, Mộ Như Nguyệt đang phân phó gì đó thì nghe một tiếng cười to từ bên ngoài truyền vào.



"Nguyệt nha đầu, đã lâu không gặp, xem ra gần đây ngươi không thay đổi nhiều lắm."



Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ngước mắt nhìn hai người đi đến, nhàn nhạt nói: "Vậy các ngươi cho rằng ta nên biến thành bộ dáng thế nào?"



"Ha ha." Thông Huyền tươi cười, nhanh chóng tiến vào: "Ta cho rằng ngươi sẽ lửa giận công tâm, thương tâm muốn chết..."



Mộ Như Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Thông Huyền: "Xem ra ngươi đã biết rồi."




"Nếu không biết, ta cũng sẽ không tới đây, chính vì nghe nói chuyện này nên ta mới tới."



"Nga?" Mộ Như Nguyệt buông chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi: "Vậy ngươi biết là ai ra tay với phủ quận chủ sao?"



Nghe vậy, thân thể Thông Huyền cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài: "Là người Thần Môn!"



Mộ Như Nguyệt rũ mắt, cười nói: "Vậy ngươi còn tới tìm ta? Ta không quên, hai thầy trò các ngươi đều là người Thần Môn..."



"Nha đầu, chính vì như vậy ta mới muốn đến xin lỗi ngươi, là người Thần Môn tổn thương người phủ quận chủ ngươi, tuy ta là người Thần Môn nhưng không ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta, ít nhất, ta đứng về phía ngươi."




Thông Huyền thành khẩn nói: "Hơn nữa, ta đã thuyết phục Ngư Nhi cô nương, nàng sẽ không ra tay với ngươi nữa, nhưng mà nàng cũng đưa ra một điều kiện, nửa năm sau sẽ để ngươi tham gia đại hội đan dược sư của Thần Môn, nếu ngươi có thể đoạt được khôi thủ (hạng nhất), sau này nàng sẽ không gây phiền toái cho ngươi nữa..."



"Đại hội đan dược sư?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trầm tư thật lâu mới thản nhiên nói: "Được, ta sẽ tham gia!"



Nàng muốn biết rốt cuộc Vô Vong còn sống hay đã chết, điều này, Trúc Ngư Nhi nhất định biết...



Nghe vậy, Thông Huyền thở phào nhẹ nhõm.



Hắn lo Mộ Như Nguyệt sẽ cự tuyệt, nếu vậy hắn cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào...




Cũng may nàng đồng ý rồi...



Đêm, ánh trăng chiếu trên khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử.



Bạch Trạch lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mặt, bạch mi khẽ nhíu lại, thanh âm mềm nhẹ vang lên.



"Ta thấy gần đây ngươi tâm thần không yên, xảy ra chuyện gì sao?"



Vì có khế ước cho nên Bạch Trạch có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Mộ Như Nguyệt...



"Ta cũng không biết tại sao lại như vậy." Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, "Cứ cảm giác hình như Tiểu Hoàng Nhi đã xảy ra chuyện..."



"Hoàng Nhi?" Bạch Trạch càng nhíu chặt mày, "Nếu ngươi lo lắng như vậy, ta sẽ cùng ngươi đi một chuyến."



Mộ Như Nguyệt rũ mắt, che đi tia sáng kì lạ xẹt qua đáy mắt.



"Được, Tiểu Hoàng Nhi rời đi đã khá lâu, ta có chút không yên lòng, cho nên muốn đi tìm hắn... cũng không biết hắn hiện tại thế nào."