Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1375: Không phải là địa ngục thôi sao (2)




Editor: Tường An



Cũng đúng, cường giả có thể sánh với Vô Vong làm sao có thể kém cỏi? Chỉ sợ Ngữ di cũng không phải là đối thủ của hắn…



“Ta sẽ không giao đan thư cho ngươi!” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan anh tuấn của Đan Phi, lạnh lùng nói.



“Một khi đã như vậy, bổn gia chủ chỉ có thể cường hào thủ đoạt! Nha đầu, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng, chẳng trách được ai…”



Oanh!



Trong tay Đan Phi xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm phong sắc bén nhanh như chớp chém về phía mặt đất làm hai người không phản ứng kịp…



“Nguyệt Nhi!”



Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, kiếm phong chém vào thân thể hắn, máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo…



Tim Mộ Như Nguyệt đau xót, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.



Trong đám người cùng lứa tuổi, nàng được xem là xuất sắc nhưng so với mấy quái vật sống ngàn năm này lại hoàn toàn chẳng là gì cả…



Thực lực!



Nói cho cùng đều vì không đủ thực lực!




Nếu thực lực của nàng đủ cường đại, nói không chừng hiện tại đã có thể báo thù rửa hận cho Vô Vong…



Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, trong lòng phun trào lửa giận, đột nhiên một cổ hồng quang tỏa ra, chiếu sáng khắp không trung…



Giữa hồng quang, Dạ Vô Trần dường như nghe thấy một thanh âm non nớt truyền vào trong đầu…



“Cần hỗ trợ không?”



“Huyết loại?” Dạ Vô Trần cau mày, “Ngươi có biện pháp giúp ta?”



“Ta có thể cho ngươi mượn lực lượng, không đúng, lực lượng này vốn dĩ là của ngươi, nhưng sau khi sử dụng lực lượng này, cái giá ngươi phải trả chính là phải đến địa ngục, ngươi thật sự muốn dùng lực lượng này sao?”




Dạ Vô Trần trầm mặc.



Đến địa ngục, cũng có nghĩa trên con đường nàng trưởng thành sẽ không có hắn…



Nhưng…



Bỗng nhiên, cỗ khí thế cường đại kia lại lần nữa ập đến khiến hắn ngay cả sức lực giơ tay cũng không có, càng đừng nói đến chuyện bảo hộ nữ tử trong ngực…



“Được, ta tiếp nhận lực lượng của ngươi.”




Oanh!



Giờ khắc này, Dạ Vô Trần cảm nhận được một cỗ lực lượng cường hãn ồ ạt chảy vào cơ thể mình, lan ra khắp toàn thân làm kinh mạch trương lên như muốn nổ tung…



Hồng quang tiêu tán, vừa nhìn thấy Dạ Vô Trần, Mộ Như Nguyệt liền ngây ngẩn…



Đồ án mạn đà la bên má trái của hắn trở nên sống động như thật, tản ra ánh sáng tím…



Nếu nói trước kia chỉ là khí chất của hắn giống như Tu La địa ngục thì lúc này hắn tựa như thật sự hóa thân thành Tu La vương, toàn thân sát khí dày đặc, lực lượng cũng đột nhiên tăng lên khiến cả bầu trời gió nổi mây phun…



Nhưng cỗ lực lượng kia còn chưa ngưng lại, toàn thân hắn như muốn nổ tung…



“Đủ rồi, Vô Trần!” Mộ Như Nguyệt không rõ chuyện gì đang xảy ra, thanh âm hoảng loạn, run rẩy: “Đừng tăng lực lượng lên nữa, đủ rồi, thật sự đủ rồi!”



Không biết vì sao nàng có cảm giác, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng nam nhân này thật sự sẽ rời xa nàng…



Mà nàng không cách nào tưởng tượng được thế giới không có hắn sẽ thế nào…



Cuối cùng, cuồng phong trên đỉnh đầu Dạ Vô Trần bình ổn lại, hắn lẳng lặng nhìn nữ tử bên cạnh.



“Nguyệt Nhi, ta là phu quân nàng, có trách nhiệm bảo hộ nàng, cho nên chuyện kế tiếp cứ giao hết cho ta là được…”