Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 750: Thân thế Thánh Nguyệt phu nhân (4)




Editor: Tường An



Phía đông đại lục Trung Châu là một vùng biển rộng, vượt qua vùng biển này mới đến được Đông Đảo.



Dựa vào thực lực của Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần hiện giờ có thể nhanh chóng phi hành trên không, vùng biển kia không thể ngăn được bước chân bọn họ...



Lúc này trên Đông Đảo, hai thân ảnh sóng vai mà đi, thoạt nhìn xứng đôi như thế, tựa như không ai có thể chen vào giữa bọn họ...



"Vô Trần, Tiểu Hoàng Nhi chạy đi đâu rồi?" Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh.



Nam nhân tươi cười tà mị, thanh âm mê người: "Yên tâm đi, hắn sẽ không sao đâu!"



Mộ Như Nguyệt trầm mặc, sau khi đến Đông Đảo, Dạ Tư Hoàng để lại cho bọn họ một tờ giấy rồi rời đi, lại không biết đi đâu.



Mặc kệ hắn có lai lịch thần bí thế nào thì bây giờ vẫn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi...



"Vô Trần, ta không yên tâm, dù thế nào cũng phải tìm được Tiểu Hoàng Nhi!" Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, vẻ mặt kiên định.



Dạ Vô Trần không nói gì, chỉ ôm nữ tử vào ngực, dung nhan tuấn mỹ nhu hòa: "Được."




Thanh âm dịu dàng xẹt qua bên tai như một làn gió nhẹ.



--------------------



Trong Đông Thành, trên đường phố phồn hoa, một thân ảnh hấp dẫn ánh mắt mọi người...



Đó là một tiểu oa nhi mặc cẩm y, khoảng chừng năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác cực kì đáng yêu, dáng người nhỏ nhỏ tròn tròn như một viên xôi nếp làm người ta nhịn không được muốn hung hăng cắn một ngụm.




Bỗng nhiên, một nữ tử mặc y phục hồng phấn chặn trước mặt tiểu oa nhi.



Dạ Tư Hoàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt xẹt qua một tia sát khí thị huyết, trên mặt lại không có biểu tình gì, ngây thơ hỏi: "A di, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"



"Vị tiểu đệ đệ này, sao ngươi lại ở đây một mình? Người nhà của ngươi đâu?" Phấn y nữ tử cười cười, giọng điệu nhu hòa.



Dạ Tư Hoàng nở nụ cười đáng yêu: "Ta đang tìm người."



"Tìm người? Ai?"




"Một người tên là Thiên Ma."



"Thiên Ma?" Phấn y nữ tử hơi sửng sốt, ánh mắt chợt lóe, ôn nhu cười nói, "Tiểu đệ đệ, trùng hợp tỷ tỷ biết người ngươi muốn tìm, hay là ngươi đi theo tỷ tỷ đi, thế nào?"



"Thật sao?" Hai mắt Dạ Tư Hoàng sáng ngời, hồn nhiên nói, "Vậy đa tạ a di."



Trong lòng phấn y nữ tử vui vẻ, đáy mắt lộ vẻ đắc ý.



Tiểu hài tử này giống như một búp bê sứ phấn điêu ngọc trác, lớn lên nhất định là một mỹ nam tuyệt thế, nếu có thể lừa hắn về cùng nàng, sau này bên cạnh nàng lại có thêm một mỹ nam...



Nhìn đôi mắt tràn ngập vui sướng của Dạ Tư Hoàng, Diệp Lâm cười lạnh, trong lòng có chút khinh thường.



Tiểu hài tử nhà ai dễ lừa như vậy, cũng không biết nhà ai yên tâm để một tiểu hài tử ra ngoài một mình, còn không có thị vệ đi theo...



Khoảnh khắc Diệp Lâm xoay người, nàng không hề nhìn thấy đáy mắt tiểu oa nhi hồn nhiên ngây thơ kia chợt lóe sát khí.