"Ngươi nói cái gì?" Lâm San biến sắc, hung tợn nói, "Tiện nhân, ngươi là cái thá gì? Một người bình thường mà thôi, dám bảo ta cút? Ngươi chỉ là một tiểu tam muốn xen vào giữa ta và lão công thôi, một tiểu tam mà còn kiêu ngạo như vậy, dám chỉ vào mũi nguyên phối mà mắng, trên đời này còn thiên lý nữa không?"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, nhạo báng nói: "Xin lỗi, đối với lão công của ngươi, ta thật chướng mắt, bất luận là hắn hay Thẩm Mặc, đều không xứng với ta! Ta khuyên ngươi vẫn nên tự mình xem trọng hắn, không phải bất cứ ai cũng có hứng thú với hắn." Lâm San hừ lạnh nói: "Ngươi cứ giả bộ đi, ai mà chẳng biết tâm tư của ngươi? Neu ngươi đã đến đây, vậy hẳn là biết thân phận võ giả của chúng ta, rất hiếm có cơ hội để lấy lòng võ giả, ta không tin ngươi không nắm chắc cơ hội này! Đặc biệt là nam nhân ưu tú như lão công ta, phỏng chừng nếu không phải ngươi sợ ta thì đã sớm bò lên giường hắn rồi, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi, chỉ cần Lâm San ta còn sống, ngươi đừng hòng câu dẫn lão công ta!" Trong linh hồn chợt xuất hiện lửa giận, Mộ Như Nguyệt trấn an Khiếu Nguyệt trong đan thư, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm San, nụ cười trên môi càng đậm.
Chỉ trong nháy mắt, trên người nàng xuất hiện một cỗ lực lượng, thời điểm nàng bắt đầu ngưng tụ lực lượng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát phẫn nộ.
"Lâm San, ngươi đang làm gì?
Trương Tuấn xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Lâm San, nhỏ giọng nói: "Đi theo ta!"
"Không!" Lâm San tránh né tay Trương Tuấn, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, "Nữ nhân này quyến rũ ngươi, nàng phải xin lỗi ta, hơn nữa phải hứa sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi! Hiện tại nàng lẫn vào Mộ gia, nói không chừng là muốn nhân yến hội này để thông đồng với ngươi!"
Trong suy nghĩ của Lâm San, tất cả nữ nhân tiếp cận bọn họ đều muốn quyến rũ lão công của cô ta.