Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 522: Nổi Cơn Giông Bão (1)




Học viện Phong Hoa vẫn bình yên như trước, như thể chưa hề có chuyện gì từng xảy ra.

Ngày săn linh kết thức, đám thiếu niên quay về học viện quen thuộc ấy nghĩ lại tất cả những gì xảy ra trong khu rừng sâu Linh Vũ.

Nhưng ở nơi yên bình này cuối cùng cũng đón một trận giông bão.

Các đệ tử vẫn còn chưa hồi lại tinh thần từ trận chiến thảm khốc ngày săn linh, vừa mới trở lại học viện được hai ngày thì nhận được tin kinh động.

Đám người Lộ Uy Kiệt trước đây bỏ cuộc săn linh giữa chừng bị học viện Phong Hoa trừ điểm đuổi học, tuy không có nguyên nhân rõ ràng, nhưng cũng suýt nguy hại đến tính mạng, hơn hai mươi đệ tử đã bị gạch tên khỏi danh sách của học viện.

Trong đó á quân đại hội đấu linh, Lộ Uy Kiệt, cũng có tên trong danh sách.

Mà lần này số đệ tử bị đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa đều là người cùng đội với hắn, cả một đội trừ Ninh Hinh và Doãn Ngôn, không một ai may mắn thoát khỏi.

Động thái lớn như vậy cứ cho là học viện có thể che giấu thì cũng khó mà có thể trấn áp được.

Các đệ tử nghe thấy tin tức này đều lo lắng sợ sệt, đám người Lộ Uy Kiệt chủ động xin thôi học vốn dĩ đã khiến cho các đệ tử khác bàn tán xôn xao, nay lại trực tiếp đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Trong thư phòng của phó viện trưởng, Ninh Nhuệ sa sầm mặt nhìn Ninh Hinh nét mặt nhợt nhạt, ánh mắt hàm ý trách móc.

“Về việc này ta đã thương lượng với viện trưởng rồi, sự việc lần này do Lộ Uy Kiệt chịu trận, con hãy ngoan ngoãn ở yên trong phòng, không được đi bất cứ đâu, đợi đến khi mọi việc lắng xuống rồi tính tiếp.” Ninh Nhuệ vô cùng tức giận, càng thêm nóng ruột, vốn dĩ tưởng rằng ngày săn linh này có thể trừ khử được mối họa lớn Phạm Cẩm, nhưng không ngờ Ninh Hinh không những không hoàn thành nhiệm vụ mà ngược lại đắc tội với cả những người không nên đắc tội.

Đệ tử của Nhiếp Vân Phong Mộ Thìn, đội quân đệ nhất cuồng chiến Thụy Lân quân.

Nam Cung Húc đưa Ninh Hinh và Lộ Uy Kiệt trở về, vừa nói chuyện này cho Phạm Khải và Ninh Nhuệ biết, Ninh Nhuệ tức đến nổ phổi.

Tính tình của con gái mình như thế nào ông ta biết rõ nhất, Ninh Hinh có thực lực và tâm kế rất hợp ý cha mình, làm việc cũng hết sức chu toàn, thích đáng, thế nhưng lần này đã gây ra sự cố lớn đến như vậy, thực sự Ninh Nhuệ cũng cảm thấy sợ hãi, lo lắng.

Biết rõ chuyện này có liên quan đến thanh danh của học viện Phong hoa, Ninh Nhuệ lại không thể nào không bảo vệ con gái mình, nếu như tiếng xấu này đồn ra ngoài, Ninh Hinh không những không còn vị trí ở học viện mà cả danh tiếng trong học viện cũng giảm bớt đi nhiều.

Vì thế lần này, Ninh Nhuệ không tiếc gì thể diện của mình, khóc than một hồi với Phạm Khải để hắn nể chút ân tình giữa hai người mà lặng lẽ xử lý đám người Lộ Uy Kiệt, che giấu đi chân tướng sự việc lần này.

Khai trừ một lần hơn hai chục đệ tử cũng coi như là lập cho Vinh Hằng và Long Kỳ một công đạo.

“Vâng, sự việc lần này là do lỗi của con, xin phụ thân hãy lượng thứ, sau này con nhất định sẽ cẩn thận hơn.” Ninh Hinh ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn còn chưa thực sự trấn tĩnh trở lại.

“Vậy ta sẽ tạm thời giữ Doãn Ngôn lại cho con, còn việc dùng hắn như thế nào thì con tự mình biết rõ.” Ninh Nhuệ nhìn con gái nói.

Ninh Hinh ngoan ngoãn nghe lời, thuận theo ý cha.

Ninh Nhuệ thở dài một tiếng: “Con có tin chắc mình không nhìn nhầm chứ? Quân Tà và đám đệ tử của mấy phân viện đó thực sự mạnh đến vậy sao?” Điều làm cho Ninh Nhuệ bất an ngoài việc mưu sát không thành ra còn là sức mạnh của đám người Quân Vô Tà và Kiều Sở.

Trước đây Ninh Nhuệ vốn dĩ không hề để tâm đến Quân Vô Tà, trước sau chỉ muốn loại trừ Phạm Cẩm, đám đệ tử tép riu kia căn bản không cần ông ta tự mình ra tay.