Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 551: Hắc Thạch Thần Bí (8)




Trong đội ngũ của Mục Thiên Phàm có một người trực tiếp bị đầm lầy nuốt xuống, ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy, im hơi lặng tiếng mà chết.

Ngoài đầm lầy ra, trong sương mù còn ẩn núp những quái vật đáng sợ, cả tiểu đội đều bị quái vật trong sương mù tấn công, chết hơn nửa. Đáng sợ hơn chính là, trong sương mù kia còn ẩn giấu kịch độc mạnh, lúc đầu không ai trong số họ chú ý tới, nhưng đến khi chỉ còn lại mấy người chạy ra khỏi sương mù, thương thế trên thân thể không ngừng thối rữa, sau khi lục phủ ngũ tạng cũng đã bị chất độc ăn mòn họ mới ý thức được, Nhai Để này đáng sợ thế nào.

Đưa tay ra không thấy năm ngón tay trong sương mù, chất độc, đầm lầy, quái vật, bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào đều có thể lấy mạng họ.

Cuối cùng Mục Thiên Phàm cũng hiểu được, vì sao những người biết vị trí của Đoạn Thiên Nhai lại muốn xin họ xuống Nhai Để thăm dò con đường phía trước, chỉ sợ những người đó sớm đã biết dưới Nhai Để này đáng sợ thế nào mới đưa cho nhiều tiền như vậy, để họ đi bán mạng.

Nhưng mọi thứ đều đã muộn, ngoài Mục Thiên Phàm ra, một đội mười một người đã chết mười người, ngoài viên Hắc Ngọc không thể cắt ra kia, họ không lấy được gì.

Không thể vẽ ra tấm bản đồ đầy đủ, cũng không thể nhận được phần còn lại trên tay người ủy thác. Sau khi Mục Thiên Phàm trở về, hắn từng tìm thấy người ủy thác này, nhưng những người đó biết được kết quả đội của Mục Thiên Phàm gần như bị diệt hết nên không có hứng thú nói chuyện với Mục Thiên Phàm nữa, họ chỉ hỏi qua loa nhóm Mục Thiên Phàm gặp phải điều gì ở Đoạn Thiên Nhai, rồi đuổi hắn ra ngoài.

Tất cả huynh đệ đều đã chết, mà hắn lại chỉ có thể ôm lấy một viên đá vỡ sống trong sợ hãi. Để an ủi người nhà của các huynh đệ, Mục Thiên Phàm bất đắc dĩ mới đưa viên Hắc Ngọc kia cho Hà Thường Nhạc, sau đó đem ra đấu giá trong gian đấu giá Thiền Lâm.

Sau khi Mục Thiên Phàm nói xong mọi thứ, hắn đầu cúi thấp xuống, nắm tay nắm chặt đã có máu tươi.

Mọi thứ dưới Đoạn Thiên Nhai đều ấn tượng thật sâu trong đáy lòng hắn, lời kêu rên của các huynh đệ trước khi chết vang lên trong giấc mơ của hắn, khiến hắn bị bóng đè làm phiền.

"Nơi đó không phải nơi tốt đẹp gì, các ngươi nghe một chút thôi, coi như là nghe chuyện xưa đi." Sau khi Mục Thiên Phàm trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng và bi ai.

Nếu họ không tham lam khoản thù lao kia, nếu họ vẫn thành thành thật thật nhận vài nhiệm vụ đơn giản, các huynh đệ của hắn sẽ không vì vậy mà chết, mà hắn cũng sẽ không trở thành loại không người thân không bạn bè.

Thương thế trên người Mục Thiên Phàm bây giờ đã vô cùng nghiêm trọng, trở về đã được một thời gian nhưng miệng vết thương của hắn lại không ngừng thối rữa, băng vải vốn không dùng để bảo vệ miệng vết thương, mà là không hi vọng bộ dáng bây giờ của hắn dọa đến người khác mà thôi.

Trong thân thể hắn tràn đầy chất độc của Đoạn Thiên Nhai, hắn biết, mình đã sống không được lâu nữa, hắn chỉ hi vọng trước khi hắn chết có thể chăm sóc người nhà của các huynh đệ đã chết.

Quân Vô Tà lẳng lặng nghe Mục Thiên Phàm nói xong, trên mặt không có cảm xúc gì.

Mà vẻ mặt của nhóm Kiều Sở lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng.

"Dọa các ngươi rồi sao? Ha ha... Thực ra không có gì, chỉ cần không đến chỗ kia là được rồi." Mục Thiên Phàm nghĩ rằng nhóm thiếu niên này nghe xong mọi thứ mình trải qua thì bị dọa rồi, vội vàng sửa lại giọng điệu, giả vờ thoải mái mở lời.

"Trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ ở lại thị trấn Thiền Lâm sao?" Quân Vô Tà bỗng nhiên mở miệng nói.