Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 571: Thiếu Niên Ham Tranh Đấu (3)




"Thật là quá yếu! Quá yếu!" Thiếu niên vừa giẫm một nhát lên tay vịn của gian thượng đẳng, vừa lắc đầu, vừa nhìn những người đó chết ở bên cạnh bậc thang, từng người chết mà đầu bung ra, thoạt nhìn hết sức kinh dị. Người đấu giá vốn đứng trên đài đấu giá, sớm đã bị một trận này dọa đến nhũn chân, ùm một tiếng ngã ngồi ở trên mặt đất, cả người phát run nhìn thiếu niên vô cùng hung tàn kia.

Thiếu niên này tuấn tú như vậy nhưng lại không khác gì ác quỷ!

Nhìn đám người bốn phía là một vẻ quạnh quẽ, thiếu niên tuấn tú không có hứng thú mà nhếch môi, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở gian thượng đẳng đối diện, đúng lúc đối mắt với ánh mắt của Quân Vô Tà.

Trên mặt thiếu niên tuấn tú còn vết máu, khi nhìn thấy đôi mắt quạnh quẽ kia của Quân Vô Tà, hắn hơi sửng sốt.

Trong đôi mắt trong trẻo kia không có một tia sợ hãi nào, cũng không hoang mang một chút nào, mà chỉ lạnh lùng yên lặng như nước.

Bỗng nhiên thiếu niên nhếch môi cười với Quân Vô Tà, im lặng dùng động tác môi mà nói: Còn nhìn nữa, ta sẽ giết ngươi.

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày.

Nhưng thiếu niên kia dường như cảm thấy thú vị, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, giống như giây tiếp theo sẽ chạy qua đây.

Trong nháy mắt, nhóm Kiều Sở gần như đứng trước người Quân Vô Tà, trong mắt thiếu niên kia tỏa ra ý giết người, khiến họ lập tức đề phòng.

Ý cười trong đáy mắt của thiếu niên kia càng đậm, trong nháy mắt vừa chuẩn bị tiến lên, ba nam tử vẫn ngồi trong gian thượng đẳng không hề lên tiếng, lại bỗng nhiên đứng dậy, một người trong đó đưa tay ấn vào đôi vai đang rục rịch của thiếu niên.

"Cổ Ảnh, đủ rồi." Thiếu niên trẻ tuổi kia lạnh lùng nói.

Vẻ tươi cười trên mặt thiếu niên tuấn tú trở nên không kiên nhẫn, trầm mặc một lát mới đứng yên lại, nhưng ánh mắt của hắn lại gắt gao nhìn Quân Vô Tà, dùng động tác môi, nói: Ánh mắt của ngươi thật là đẹp, ta rất muốn lấy ra.

Nhóm Kiều Sở che ở bên cạnh Quân Vô Tà nhìn đã hiểu ý của thiếu niên kia, trên mặt lập tức hiện ra ý giết người không vui vẻ gì.

Thiếu niên kia lại hoàn toàn không có hứng thú với nhóm Kiều Sở, quay đầu nói với người đấu giá đã bị dọa đến nhũn chân trên đài đấu giá: "Này, đưa đồ qua đây, ngay lập tức."

Dứt lời, vung tay ra một đống ngân phiếu, ngân phiếu kia rơi từ lầu hai xuống, phấp phới rơi trên mặt đất, bị nhiễm màu đỏ từ máu tươi trên sàn nhà.

Người đấu giá bị dọa đến khiếp sợ nào dám chậm trễ, vội vàng cho người mang toàn bộ Miên Đan qua.

Sau khi cầm lấy Miên Đan, thiếu niên và ba người con trai kia nhanh nhẹn rời đi, lúc gần đi còn quay đầu ác ý nhìn về phía Quân Vô Tà, tươi cười xấu xa.

"Chết tiệt, tiểu tử kia rốt cuộc là ai!" Sau khi thiếu niên kia đi rồi, Kiều Sở chửi mắng.

Vừa rồi, nếu không phải Quân Vô Tà ra hiệu ngầm rằng họ không phải ra tay, chỉ sợ họ đã sớm xông lên, giết tên khốn nạn không coi ai ra gì kia rồi.

"Người của Trung Tam Giới." Phạm Trác nhíu mày nói.

"Cái gì!" Kiều Sở khó có thể tin mà mở to hai mắt nhìn.

Phạm Trác híp mắt lại.

"Vừa rồi mọi người không chú ý sao? Khi thiếu niên kia ra tay mang theo một tia linh khí màu tím, ta cũng không nhớ rõ trong Hạ Tam Giới có người nào mười mấy tuổi đã có thể đột phá tử linh."

Phạm Trác vừa nhắc nhở, trong nháy mắt khiến nhóm Kiều Sở nghĩ tới chi tiết bị xem nhẹ lúc nãy.

"Người của Trung Tam Giới... Vì sao lại xuất hiện ở đây?" Hoa Dao nhíu mày.

"Người của Trung Tam Giới đều là tử linh sao?" Nhưng Quân Vô Tà bỗng nhiên mở miệng nói.

Lúc nãy, nàng đã nhận ra sự khác thường của thiếu niên kia, thiếu niên kia tạo cho nàng cảm giác hơi giống và nhóm Kiều Sở có.