Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 960: Tiếp Ngươi Ba Chiêu!




Mấy ngày nay vì ở cùng nhau nên họ hiểu rõ Dương Ân là người như thế nào.



Lần này là do Ma Sinh Hoa nói năng lỗ mãng trước, Dương Ân ra mặt thay họ nên họ tuyệt đối không thể nhượng bộ.



“Muốn đánh nhau thì chúng ta sẽ hầu các ngươi!”, Thanh Lợi cực kỳ kiên định nói.



Những ni cô khác cũng đồng thanh: “Muốn đánh nhau thì chúng ta sẽ hầu các ngươi!”

Vì có thêm những ni cô này, động tác của đám người Thái Sơn trở nên có chút chần chờ.



Phái Thái Sơn bọn họ là phái đứng đầu Ngũ Nhạc, nhưng hiện giờ số lượng không nhiều, ngược lại số người của phái Tung Sơn lại chiếm đa số.



Nếu như trở mặt thành thù với những ni cô này thì không chỉ phá vỡ quy tắc của môn phái trong Ngũ Nhạc, hơn nữa còn chưa chắc chiếm được lợi thế, sức mạnh của thiếu niên cao thủ đã đánh ngã Ma Sinh Hoa kia cũng sâu không lường được.





“Ngũ Nhạc Môn chúng ta tình như thủ túc, tại sao lại muốn chém giết lẫn nhau, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay”, Phàn Nhân chủ trì đại cục nói.



“Phàn Nhân huynh, huynh cũng nhìn thấy những gì xảy ra ở đây rồi, đều là vì tên tiểu tử kia ra tay trước.



Nếu chúng ta không thay Ma sư tỷ đòi lại công bằng thì sau này sao phái Thái Sơn chúng ta có thể tự tin đứng trước mặt các huynh đệ, tỷ muội đây?”, một người đàn ông bên phái Thái Sơn nói, y nghĩ nếu như đại sư huynh của phái Thái Sơn bọn họ ở đây thì cũng không đến lượt Phàn Nhân làm chủ.



“Ta thấy chuyện này cũng do Ma sư muội có phần không đúng.



Cứ để hắn ta xin lỗi các ngươi là được rồi!”, Phàn Nhân vừa nói vừa chỉ về phía Dương Ân, mục tiêu rất rõ ràng.



“Chỉ xin lỗi thôi cũng không đủ đâu!”, người đàn ông phái Thái Sơn kia trả lời.



“Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào?”, Phàn Nhân hỏi ngược lại.



“Đập nát mặt, phế bỏ một cánh tay của hắn!”, người đàn ông phái Thái Sơn hung hăng nói.



Dương Ân hất cằm, nói: “Có bản lĩnh thì ngươi tới đây, ta cho ngươi một cánh tay!”.




truyện đam mỹ

“Đừng có nghĩ chúng ta không dám!”, người đàn ông phái Thái Sơn nói.



“Được, để ta lên cho!”.



Phàn Nhân nở nụ cười lạnh lùng, sau đó hắn ta nói với đám người Thanh Lợi: “Các sư muội phái Hằng Sơn, chúng ta làm thế này nhé.



Các người không cần ra tay với đám sư đệ của phái Thái Sơn để tránh làm tổn hại đến thanh danh Ngũ Nhạc Môn chúng ta, mặc dù Ma sư muội nói năng lỗ mãng, nhưng nàng ta cũng nhận được bài học rồi.





Mà hắn cũng không phải người của Ngũ Nhạc Môn chúng ta, thế thì hãy để ta và hắn tỷ thí một chút nhé!”

Lời này của Phàn Nhân giống như đang trưng cầu ý kiến của những ni cô phái Hằng Sơn, nhưng ngữ điệu lại không phải vậy, hắn ta đã tự quyết định rồi.



Dương Ân cũng không muốn làm khó ni cô của Hằng Sơn, hắn quay lại nói với họ: “Nếu bọn họ đã có quan hệ với các người thì nhiệm vụ bảo vệ ta coi như kết thúc tại đây để tránh làm tổn thương hòa khí của mọi người, mong sau này sẽ được gặp lại!”

Dương Ân nói đi liền đi ngay, hắn không muốn dây dưa với những người này, quả thật rất lãng phí thời gian của hắn.




“Bằng hữu, đánh người xong, ngươi nói đi là có thể đi ngay được à?”, Phàn Nhân lạnh lùng nói một câu, người đằng sau hắn ta lập tức tản ra, bao vây Dương Ân.



“Dương thí chủ, chúng ta có thể cùng tiến, cùng lui với ngươi!”, đúng vào thời khắc quan trọng, Thanh Tĩnh cực kỳ quyết đoán nói.



Thanh Lợi và những ni cô khác đều lên tiếng đồng ý, họ tuyệt đối không thể nhìn Dương Ân xảy ra chuyện.



“Thế này đi, chỉ cần ngươi tiếp được ba chiêu của ta, sau ba chiêu, dù kết quả như thế nào, ta cũng sẽ không làm khó ngươi nữa, ngươi thấy sao?”, Phàn Nhân nói với Dương Ân, sau đó hắn ta nói với đám người Thanh Lợi: “Yêu cầu này của ta không hề quá đáng, mọi người đừng loạn lên nữa.



Ngũ Nhạc Môn luôn đoàn kết đối ngoại, hôm nay cũng không thể tranh chấp nội bộ được”.



Dương Ân cũng không muốn khiến những ni cô của Hằng Sơn khó xử, hắn nghĩ một lúc, rồi nói: “Được, ta tiếp ba chiêu của ngươi! Sư muội Thanh Lợi, sư muội Thanh Tĩnh hai người tạm thời lui xuống đi!”

“Vậy ngươi phải cẩn thận!”, Thanh Tĩnh nhẹ giọng nói.



Tất cả các ni cô đều biết sức mạnh của Dương Ân, thế nên họ mới đồng ý làm vậy.



Đám đông đều tản lui ra, nhường chỗ cho Phàn Nhân và Dương Ân so chiêu.



“Sẵn sàng chưa? Ta chuẩn bị ra tay đây!”, Phàn Nhân nói với vẻ khinh thường.



“Đến đi!”, Dương Ân trả lời đơn giản.





Chiêu thứ nhất của kiếm pháp Thái Sơn - Trọng Chuyết Vô Phong!

Phàn Nhân không sử dụng vũ khí, biến tay thành kiếm, dẫn động huyền khí thiên địa, hội tụ thành một thanh đao màu xanh, từ trên trời phóng thẳng về phía Dương Ân.



Đây chính là uy lực của cảnh giới cấp Thiên, tất cả mọi thứ trong vòng mấy trăm trượng đều bị bao phủ trong đó, mục tiêu đã bị khóa chặt, đừng hòng chạy trốn khỏi cú chém này.



Dương Ân vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhận lấy toàn bộ khí kình xung quanh đang đè ép lên người mình, hắn nhìn đao mang màu xanh từ trên trời rơi xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Không hổ là Thiên Kiêu của giới siêu phàm, lực chiến đấu thật sự rất kinh khủng!”

Chỉ một chiêu này thôi mà đã mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh của Dược Viêm Hải lúc đầu, nếu đổi lại là Dược Viêm Hải thì chắc chắn chỉ có con đường chết, nhưng để giết được Dương Ân thì như thế vẫn chưa đủ.



Khi thanh kiếm này sắp rơi xuống người Dương Ân, cũng không ai thấy hắn vận hành sức mạnh gì, họ chỉ thấy hắn nhanh chóng tung một quyền đánh vào mũi kiếm.



Ầm!

Khi quyền kình của Dương Ân tiếp xúc với thanh kiếm, thanh kiếm đã bị đấm cho vỡ vụn, còn chính hắn thì bị thanh kiếm này đánh cho lùi bảy tám thước mới dừng lại được.



“Chiêu thứ hai!”, Dương Ân còn chưa kịp định thần lại, chiêu thứ hai của Phàn Nhân đã đến gần.



Sức mạnh của chiêu này tăng vọt trong nháy mắt, chắc chắn là sức mạnh có thể so với cảnh giới Thiên Ngư trung cấp, cùng một chiêu như vậy, nhưng lực sát thương mạnh hơn nhiều so với trước đó.



“Tiếp đi!”, Dương Ân phản ứng nhanh, lại vung đấm lên đánh trả một lần nữa.



Ầm!

Một tiếng nổ kinh trời lại vang lên, cùng lúc đó, ở hướng khác, tiếng kêu của Thanh Lợi vang lên: “Đồ khốn, thả sư muội Thanh Tĩnh ra!”.