Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 39: Anh chỉ tin lời vợ anh!




Phương Bình vênh mặt trâng tráo: "Em chả biết Sco..po..là gì?"

Ngọc Mẫn muốn vả vào miệng cô ta mấy cái. Nhưng nể mặt chủ tọa là chồng yêu nên cô thu bàn tay lại vuốt má chồng: "Để em truyền thêm sức mạnh cho anh tóm đuôi cáo!"

Thế Phương hôn một cái vào đôi môi vợ yêu rồi mới thong thả đứng lên lại gần chỗ Phương Bình. Đôi mắt săn mồi của loài báo hoa mai nhìn thẳng vào mắt cô em gái: "Em có thật là không biết Scopolamine?"

Cô ta trưng đôi mắt nai con vô tội: "Thật!"

Thế Phương thở dài. Anh biết cô em gái này đã nói dối hòng qua mặt anh. Nhưng với kinh nghiệm trinh sát và phá án, anh thừa sức biết được thủ đoạn mà nó sử dụng cũng như hiểu rõ loại thuốc mà Phương Bình dùng để gây mê.

Nể tình vị lãnh đạo tiền nhiệm và cũng muốn tạo đường lui cho con gái ân nhân, anh nói cho Phương Bình hiểu kẻo nó nghĩ đã lừa được anh: "Scopolamine ( hay còn gọi là Burundanga) là một loại mê dược có thể xóa trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời. Scopolamine không màu, không mùi vị, có thể gây ảo giác làm mất đi thần trí của con người, đưa họ vào trạng thái như bị thôi miên. Nó gây nhiều tác hại cho hệ thần kinh nên được mệnh danh là là 'hơi thở của quỷ'. Nếu dùng Scopolamine quá liều sẽ gây ngưng thở khiến nạn nhân tử vong."

Anh nắm chặt hai vai Phương Bình: "Bất kể là em biết hay không biết tác hại của nó, anh tin em đủ dũng cảm để nhìn nhận lại sự việc. Nếu biết manh mối gì hãy nói với anh, bất cứ lúc nào! Là con của một chiến sĩ đặc nhiệm, em liệu mà sống cho xứng đáng với ba em."

Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô em gái: "Nhân tiện anh cũng nói luôn cho em biết, anh biết em dùng cách nào để hạ gục anh và chị dâu!"

Phương Bình há to miệng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh. Cô ta kinh ngạc đến sững sờ.

Làm sao có thể chứ?

"Em đã lén lấy Scopolamine bôi lên tóc em rồi chọn hướng gió, áp sát lại gần anh cũng như Ngọc Mẫn nói chuyện để anh hay cô ấy hít phải. Đó là lí do vì sao em viện lí do mặt em bị dị ứng nên đeo hai chiếc khẩu trang dày!"

"A! Hèn gì bữa đến nhà em, cô ta cũng đeo khẩu trang. Em thật khinh suất mà!" Ngọc Mẫn nhớ lại chuyện cũ. Cô thầm chửi mười đời nhà Phương Bình vì đã cho ra đời một cô cháu gái lòng dạ độc ác.



Nếu không có Thế Phương ở đây, cô đấm cho cô ta vài chục cái để bớt ảo tưởng xem mình là trung tâm của vũ trụ.

Nhưng chồng yêu đã thay cô trừng phạt cô ta.

"Anh nói ít mong em hiểu nhiều. Anh cho em mười phút để suy nghĩ và quyết định. Một là khai thật hết với anh. Hai là anh đưa em đến Phòng Cảnh sát hình sự - Công an thành phố!"

Phương Bình quá biết Thế Phương. Anh luôn nêu cao tinh thần trách nhiệm, quyết liệt tấn công trấn áp tội phạm. Nên chưa đầy năm phút, cô ta đã ngoan ngoãn khai sạch sẽ: "Em gia nhập băng 'Ngũ quỷ' đã một năm nay. Nhưng em không biết, Đại quỷ là người của Lucas. Cho nên, mới để cô ta rơi vào tay tên Lui. Lần đó, em đơn giản chỉ muốn hủy đám cưới của hai người, thế thôi!"

"Cô nói dối. Cô không chỉ muốn hủy đám cưới mà còn nhẫn tâm muốn hủy diệt tôi!" Ngọc Mẫn không thể nhịn con nhỏ mặt thỏ mà lòng dạ hồ ly lươn lẹo kia nữa. Cô đứng bật dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Phương Bình, nói rõ ràng từng tiếng: "Cô muốn hắn làm nhục tôi!" Cô tức giận mà run luôn cả giọng: "Cũng may Ngọc Mẫn tôi ăn ở hiền lành, phúc dày mệnh lớn. Nên cái tên Đại quỷ ấy chưa kịp làm gì tôi đã bị Lui phỗng tay trên." Nếu không đối diện với nỗi nhục này, cô chỉ có thể rửa sạch bằng chính sinh mệnh của mình.

Nói cô xui xẻo rơi vào tay tên Lui cũng đúng. Mà nói hên khi rơi vào tay hắn cũng không sai. Hắn hứng thú đối đầu đọ trí với Thế Phương, đánh đập cô giã man để gây sức ép bắt anh thả người. Nhưng hắn lại không có hứng với việc mây mưa trăng gió. Nhờ vậy mà cô giữ được thân thể ngọc ngà này. Để đủ hãnh diện sánh vai cùng anh bước vào bái lạy tổ tiên.

Bởi, sao Vega có thể nổ tan tành vụn vỡ rồi tan vào bầu trời đêm. Nhưng tuyệt đối không thể làm mất vị trí ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Cầm. Có như vậy nó mới xứng là một trong ba đỉnh của Tam giác mùa hè, xứng với ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Ưng, sao Altair.

Thế Phương nhìn vợ yêu. Anh đau lòng, con tim dường như thít chặt. Hình ảnh vợ thê thảm trong ngày Vu quy lại hiện lên trước mắt anh. Anh cuộn bàn tay nổi rõ từng khớp xương, cắn chặt hai hàm răng, đôi mắt báo chợt lạnh lẽo như hồ băng. Anh gằn giọng: "Phương Bình! Có đúng như vậy không?"

Cô ta lại giở thói dòng họ lươn. Một từ bốc mùi giả dối phun ra phủ nhận tất cả: "Không!" Cô ta nhào tới ôm cánh tay anh: "Thế Phương, anh phải tin em!"

"Xin lỗi em! Anh chỉ tin lời vợ anh!"

Thế Phương giằng mạnh cánh tay khiến cô ta xém chút nữa úp mặt hôn sàn.