Uy Bức Ước Thúc

Uy Bức Ước Thúc - Chương 17: Việc Không Ngờ Đến




Gió phất phơ mang theo hơi lạnh, rì rào một âm thanh vô cùng quỷ dị.



Nhược Y trở về phòng, sau màng nghi ngờ đó, nàng còn vài phần bực tức, mặc dù đã mê hoặc tên họ Chương ngu ngục nhưng vẫn không làm nguôi ngoai được.



Tiếng gõ cửa chỉ vang lên một lần, không cần nhìn cũng biết là A Cửu.



Nhược Y hạ thái độ, cho vào phòng và khóa kín cửa lại.



A Cửu chừng chừ một lúc, nhìn qua nét mặt xinh đẹp nhưng không mấy dễ chịu của người kia, lập tức quỳ xuống, âm thanh ngập ngừng:

"Chủ nhân, A Cửu không tốt, xin hãy trừng phạt! "

Nhược Y vẫn ngồi trên ghế, khẽ nhắm mắt lại, sau đó thở dài, nàng lên tiếng:

"Đứng lên, ngồi đi."

"A Cửu không dám."

"Ta bảo ngồi xuống!"

Người kia không vui lớn tiếng, làm cho A Cửu mỏng manh giật mình một cái, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy ngồi xuống ghế.



Hiện giờ mới thấy bản thân mình không khéo, người kia đã không vui, nàng lại còn chống đối.



Nhược Y không hề có ý định gay gắt với A Cửu, dù sao không phải là lỗi của người kia.



Giao công việc gián tiếp giết người cho A Cửu, cũng đã là tiếp tay hướng một tiểu cô nương trong sáng trở nên nhúng máu rồi.



Khẽ để tay chống trên bàn, sau đó xoa lấy huyệt thái dương, Nhược Y không nói một lời nào nữa.



Ngồi gần bên chủ nhân, lại còn đang nhắm mắt, A Cửu mới có cơ hội ngắm trộm nàng.



Đôi mày xinh đẹp nhíu lại, chiếc mũi thanh tú, đôi môi anh đào đỏ dịu, Nhược Y thật sự được trời ban cho một nét đẹp rất hút mắt.



Nhưng A Cửu không dám nhìn lâu, nàng biết dù mình có làm gì, người kia đều thu vào tầm mắt.



Sống với Nhược Y đã tám năm, nếu không tính quá khứ thì so với Sát Tinh Vệ nàng đã hơn người kia hai năm rồi.



Nhưng hành động thân thiết hay những câu nói quan tâm Nhược Y đều rất ít khi gửi đến nàng.



Ngay cả khi Minh Giản giao nhiệm vụ hái thuốc, Nhược Y cũng đều dứt khoát một mình hái một nơi.



Có phải quá tủi thân hay không?

Mỗi lần nói chuyện, A Cửu chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt Nhược Y.





Cho đến bây giờ đang ngồi bên cạnh, thân thể nàng run vô cùng.



Có thể vì sợ...

Nhưng...!

"Cẩn thận Triển Phi!"

Âm thanh trầm mặc vang lên làm A Cửu giật mình quơ tay đánh rơi một ly trà.



Lập tức luống cuống lùi ghế đứng dậy dọn ngay, nhưng mới có ý định thì người kia bình thản giữ cánh tay A Cửu lại.



Sau đó tiếp tục:

"Triển Phi đang phá rối ta, ngươi sẽ bị liên lụy.



Những lúc ta không có ở cung, ngươi cũng nên trốn ả đi đâu thì đi."

Dứt lời, Nhược Y thả tay A Cửu ra, sau đó phất tay một cái tất cả mảnh ly đều biến mất, vài giây sau đã xuất hiện nằm gọn trong tay nàng, thả rơi xuống bàn.





A Cửu thở mạnh, liên tục gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cánh cửa tự mở, nàng biết Nhược Y kêu lui, liền cúi đầu ra về.



Sau khi cửa đóng lại, nàng mới tự chạm vào cánh tay mình, ánh mắt long lanh, vừa rồi lực Nhược Y khá nhẹ, nhưng dường như vẫn còn lưu lại trên tay áo.



A Cửu khẽ miễm cười, nụ cười thật ngây ngô...!

Còn một mình trong phòng, Nhược Y lúc này mới ho khan liên tục.



Nàng cố nhịn trong lúc A Cửu có mặt, vì lúc đang hao hụt sức lực, hình dạng của nàng rất đáng sợ.



Lúc là người, lúc là yêu liên tục thay đổi, sợ sẽ dọa chết A Cửu.



Hiện giờ nàng rất cần một năng lượng để tiếp tế sinh lực.



Yêu pháp ngày càng giảm đi, vì Triển Phi can thiệp vào chuyện thuốc men, làm nàng thoát cung rất khó khăn.



Triển phi...


Tên nữ nhân ăn không ngồi rồi rảnh rỗi phá rối.



Vừa rồi nàng muốn A Cửu đem thuốc độc bỏ vào thức ăn giết chết ả ta đi, nhưng lại bỏ đi.



Không muốn A Cửu mất đi sự trong sáng, lỡ có phát hiện, chắc chắn sẽ lôi A Cửu đi xử trãm.



Nàng dư sức cứu người, nhưng sẽ lỡ việc lớn của nàng.



Tự tay giết không tiện, nên lúc này nàng quyết định để Lã Tần Uy xử lý.





Điều hiện giờ có thể làm là nhanh chóng đi lấp đầy khí lực và sinh lực.



Trời gió rất lớn, Triển Phi không tài nào ngủ được, nàng vẫn còn suy nghĩ về chuyện đại phu kia bị xử trãm.



Còn nhìn thấy nụ cười và con người của Minh Nhược Hoa có vấn đề.



Bước dạo chầm chậm, Triển Phi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng Nhược Y bước ra.



Đi như lướt đến bên từng lính canh rồi bóp lấy cổ hút một thứ không khí trắng từ người chúng vào miệng nàng.



Triển Phi giật mình nhanh chóng lẩn vào vách tường.



Tại sao lại không hút máu? Nay lại có một hành động ăn không khí hay sao?

Nàng dụi mắt, sau đó thấy rõ hơn hình dạng kia, chính là gương mặt của Minh quý phi, nhưng đôi mắt dần đỏ ngầu, trông rất quái dị.



Thả một tên xuống đất, Nhược Y thoải mái nhắm mắt lại, chỉ một phút sau toàn thân biến thành yêu nữ mà thiên hạ đang săn đuổi.



Nhược Y...!

Triển Phi hoảng hốt bụm miệng lại, toàn thân run rẫy không thôi.



Minh quý phi mê hoặc lấy lòng hoàng thượng giờ đây lại trở thành một Nhược Y tóc trắng, mắt đỏ, răng nanh.



Dường như hôm nay người kia rất không khỏe, nên ngay cả Triển Phi ẩn sau bức tường cũng không phát hiện.



Suy ra mạng của Triển Phi rất lớn.


Đến khi Nhược Y đi mất, Triển Phi mới khụy xuống, không tin vào mắt mình...!

Đứng trước phủ Mãn Kim, Nhược Y thoáng ngập ngừng.



Nơi đây là kẻ thù của Sát Tinh Vệ, nàng có giết ai cũng không cần giết người của Lục gia, vì nếu có trả thù giúp được, Sát Tinh Vệ cũng sẽ không hài lòng.



Nhưng nơi đây sinh khí rất đông đủ, nàng đã hao tổn nhiều, nên nghĩ rằng có ăn cũng không đụng đến kẻ thù của Vệ là được.



Nhược Y xà xuống sau lưng một người, nhanh chóng dùng tay bóp cổ hắn và hút cạn nguyên khí trong vài giây.



Tên xấu số đó chỉ ú ớ rồi chết đi, nhưng tên tuần tra phát hiện liền nhanh chóng hô lớn cầm kiếm xông tới:

"Là Nhược Y, mau giết ả.





"

Khóe miệng Nhược Y cong lên, chỉ cần dùng một chút lực tay thôi là khí công đã giết sạch đám ngu xuẩn này rồi.



Nhưng nàng không giết hẳn, chỉ là thú vui tiêu khiển, bắt được tên nào liền hút sinh khí tên đó.



Hôm nay không có Lục Thủ và Lục Thất ở nhà, tưởng chừng như số hắn may mắn, nhưng không, từ xa đã thấy cả hai cùng nhau bước về:

"Thủ ca, nếu huynh thích nữ nhân đó cứ việc ngủ chung với ả.



Mọi chuyện đệ sẽ nói giúp với cha sau"

Lục Thủ cười chế giễu vô cùng:

"Haha, chuyện này cần ngươi nói? Đó giờ ta muốn ai đều phải được, chống đối, thì giết chết! Loại nữ nhân, sinh ra là thú vui, huống gì chúng ta là dòng tộc danh giá, không chừng còn van xin được ta hành sự."

Những lời kinh tởm như vậy mà Lục Thất nghe xong liền tán thành ngay với ca ca hắn.



Nhưng ý cười đã chấm dứt khi cả hai đến trước phủ thấy xác chết nằm rải rác khắp nơi.



Lục Thủ giật mình vứt ngay bầu rượu, sau đó chạy vào nhìn tất cả, bắt gặp hình dáng Nhược Y bước tới trước mặt:

"Sao hả? Không ngờ có ngày yêu nữ ta lại ghé thăm phủ của ngươi?"

Lục Thủ căm hận, hai tay nắm chặt lại, không phục:

"Khốn kiếp, thiên hạ đồn quả không sai, tên yêu quái ngươi cướp đi bao nhiêu sinh mạng, bây giờ tàn sát phủ của ta, hôm nay ta sẽ đòi lại."

Dứt lời, hắn rút kiếm vung đến người Nhược Y, nhưng nàng nhanh chóng né đi, một đường kiếm chém ngay tóc của nàng, một đoạn trắng xóa rơi xuống đất.



Nhược Y khựng lại, nhìn tóc của mình, cười như không cười:

"Thân thủ cũng không tệ! "

Giọng điệu mỉa mai khiến Lục Thủ căm ghét lao tới, nhưng một cước mạnh khiến hắn ta lùi ra xa.



Nàng tức tốc như ảo ảnh bay nhanh đến, thoát ẩn thoát hiện bóp lấy cổ Lục Thủ.



Vừa rồi nàng chính là đùa giỡn Lục Thủ, vì ý định sẽ không đụng vô chuyện của Tinh Vệ, nhưng từ xa nghe thấy từng lời nói thất nhân của hắn, nàng thật rất muốn xóa sổ tên bệnh hoạn.



Nắm lấy cổ nhưng không giết, nàng chính là vờn như mèo vờn chuột.



Cảm giác kẻ thù của người mình yêu giãy dụa trong tay, nàng rất thích thú.



Nhưng đệ đệ của hắn phá rối, cầm kiếm lao vào nàng:

"Thả sư huynh ta ra mau."

Nhược Y khinh thường, vung tay áo hất Lục Thất ra nhưng bất ngờ nhanh chóng rụt tay lại.



Một luồn đau đớn thoáng chạy qua cổ tay nàng, Nhược Y lùi lại im lặng nhìn Lục Thất, chính là cây kiếm của hắn, cây kiếm làm bằng bạc sáng.



Cả hai đỡ nhau chạy đi mất, nàng không đuổi theo, chỉ đưa tay lên nhìn, vết tay lúc hất kiếm lại rỉ ra máu đen.




Nàng ôm tay thở mạnh, gương mặt đáng sợ dùng yêu thuật tiêu hủy cây kiếm dưới đất.



Không ngờ lại có ngày ta gặp một thanh kiếm bạc...

Khốn kiếp!



Âm thanh rất lớn từ phía sau đến nàng, Nhược Y nhanh chóng biến mất, vì hiện giờ nguyên khí đã lắp đủ, ngoài ra còn không có tâm trạng đánh nhau với người của Phủ Mãn Kim.



Làm sao biết được bên trong còn bao nhiêu thanh kiếm dát bạc nữa?

Về đến phòng, Nhược Y bất ngờ khi có một dáng cao ốm quen thuộc ngồi trên ghế đợi nàng:

"Khuya như vậy đã đi đâu?"

Nhìn thấy tay Nhược Y chảy ra chất dịch màu đen, Sát Tinh Vệ hốt hoảng lấy một khăn tay trong người cuốn lại.



Vì nàng biết đó là máu, máu của Nhược Y luôn màu đen:

"Ngồi xuống đi, cẩn thận.



Chạm vào bạc? Không phải ngươi chỉ dùng ngân lượng hay vàng thôi sao?"

Nhìn thái độ hỏi han lo lắng của Tinh Vệ, Nhược Y chỉ lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn.



Vẻ mặt của người kia, chân thật, vội vã, quan tâm...!lòng nàng vô cùng vui sướng:

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.



Vệ lo cho ta sao? "

Sát Tinh Vệ nghe thấy câu hỏi, nàng có chút khựng lại, nhưng chỉ khẽ cười:

"Không lo lắng thì là giả!"

Khỏi phải nói lúc này tâm trạng Nhược Y thế nào, thật không dễ gì để người kia nói ra suy nghĩ của mình.



"Vệ qua đây tìm ta, quả là hiếm có"

Sát Tinh Vệ thở dài, gần đây nàng hay mơ gặp ác mộng, cần một chút gì đó để xoa dịu đầu óc, liền nghĩ ngay tới Nhược Y...!

"Dạo này khó ngủ, đúng hơn là rất sợ ngủ.



Mỗi lần ngủ lại mơ thấy cảnh muội muội ta..."

Nói đến đó, Tinh Vệ im lặng, chỉ còn nghe thấy âm thanh bất lực trong không khí.



Nhược Y hiểu, nàng đứng dậy bước đến người kia, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn đó:

"Vệ, được rồi.



Điều ngươi cần là mau luyện xong Tuyệt Kiếm Pháp a? Hay thôi, để ta thay ngươi đòi công bằng?"

Sát Tinh Vệ không đáp, phải chính tay nàng giết hai tên đó mới rửa hận cho Sát Tinh Tú.



Biết được suy nghĩ, Nhược Y thở dài, Vệ không vui nàng sẽ không vui!

Nhìn người kia gầy đi, lại mang nổi hận người thân bị giết như vậy, làm sao nàng không thấu hiểu được? Nàng cũng có cha mẹ bị giết, nàng hiểu được nổi đau Sát Tinh Vệ chịu đựng.



Âm thanh vô cùng dịu dàng, thoang thoảng bên tai Tinh Vệ:

"Ngủ lại với ta, tất cả sẽ bình thường, không có ác mộng, không có nổi đau nữa.."

Nàng ôm Sát Tinh Vệ từ sau lưng, cả hai đều không lớn, nên hơi ấm truyền qua cực cùng.



Người kia xoay lại, cũng ôn nhu vươn tay ôm thân thể mỏng manh của Nhược Y, cố quên đi một quá khứ đau lòng.



Nàng không nhận ra từ bao giờ, Nhược Y đã có thể xoa dịu bớt tâm hồn của nàng..