Uyển Thượng Chi

Chương 5




21

Ta đỡ lấy Lục Hành đứng trong đình, thị nữ phía sau Xuân mỹ nhân đã ra tay đánh đòn phủ đầu:

"To gan! Chủ tử nhà ta thật lòng mời Vương gia đến bàn chuyện quan trọng, thế nhưng lại để thiếp thất đỡ qua đây, quá mức không tôn trọng chủ tử!"

Thế này mà đã không tôn trọng sao?

Vậy là ngươi không thấy được ta vừa mới khiêng hắn lại đây.

Ta cũng vênh mặt hất hàm sai khiến: "Ngươi cũng to gan! Ngươi chỉ là tỳ nữ của ngũ phẩm mỹ nhân nho nhỏ lại lấy dũng khí ở đâu nói vương gia nhà ta to gan!"

Thị nữ kia sắc mặt cứng đờ, còn muốn nói cái gì, bị xuân mỹ nhân phất tay ngăn lại.

Xuân mỹ nhân cười nói: "Không sao đâu, ta và vương gia còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, không cần câu nệ tiểu tiết."

Ta hài lòng gật đầu: “Quả nhiên vẫn là Xuân mỹ nhân biết thức thời.” Đặt Lục Hành ở trên ghế.

Xuân mỹ nhân nói: “Hôm nay mời vương gia đến đây vì ta biết vương gia là người có tham vọng. Chắc hẳn không chỉ nghĩ an ổn ngồi trên vị trí vương gia.”

Nàng tiến lại gần hai bước, trên mặt tươi cười như hoa đào: “Ta có biện pháp giúp Vương gia bước lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần Vương gia đem binh quyền chia cho ta……”

Thấy Lục Hành không có phản ứng, nàng cau mày, lại cao giọng nói:“Vương gia?”

Cổ nàng ở trước mắt ta lúc ẩn lúc hiện, dụ hoặc ta.

Nếu bây giờ ta rút con dao ra…

Ta lắc đầu: Quá ngu ngốc, hai bên một trái một phải đều có thị nữ cùng ám vệ. Chỉ sợ nếu ta đâm nàng một đao, hai con dao nhỏ bên kia cũng sẽ lao tới chỗ ta.

Vẫn phải tìm cách dụ hai người này đi.



Xuân mỹ nhân tiếp tục: “…… Đến lúc đó, chỉ cần Vương gia cho ta một mảnh đất, để ta tự mình sinh sống là được.”

Nhưng mà, Lục Hành vẫn như cũ ở ghế trên yên tĩnh cười không nói.

Xuân mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết vương gia còn lo lắng, ta có thể biểu hiện thành ý.”

Lục Hành vẫn im lặng.

“Vương gia……”

Nàng rốt cuộc không kìm nén được, xúc động mở miệng:

“Vương gia! Ngươi rốt cuộc có nguyện ý hợp tác với ta không! Vì cái gì không nói một lời, nhìn cũng không thèm nhìn ta!”

Nàng đập tay lên bàn, đôi mắt hạnh trợn to.



Một mảnh trắng như tuyết đang thấp thoáng dưới lớp vải xanh.

Bởi vì hành động này, càng có vẻ mê người.

Ta nói một cách nghiêm túc: “Ừm, là thế này.”

“Vương gia nói mỹ nhân hôm nay quá xấu, không muốn mở mắt nhìn.”

Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Xuân mỹ nhân, ta nghiêm trang cầm ra một chiếc khăn tay: "Xem xem."

"Vừa mới Vương gia đến đây thấy mỹ nhân từ phía xa, đều ói ra toàn bộ cơm chiều, ta dùng nó lau chùi sạch sẽ cho ngài. Mỹ nhân có muốn xem thử không?"

"Bang!"

Một bàn tay đập mạnh xuống bàn.

Ám vệ nãy giờ im lặng tức giận hét lên: "Thật to gan! Ngươi nghĩ mình là cái thứ gì!"

22

Mắt thấy ám vệ định xông tới tát ta, Xuân mỹ nhân đưa tay ra ngăn cản:

"Ngọ Chích đừng xúc động!"

Oa.

Hóa ra đây chính là võ lâm minh chủ trong truyện thuyết Ngọ Chích.

Gân xanh của hắn đều nổi lên:

"Hầu Xuân, nàng quá thiện lương!"

"Bọn họ đối xử với nàng như vậy, vì sao nàng phải cầu tình thay!"

Xuân mỹ nhân vẻ mặt kiên cường: “Miệng thế nhân mọc ở trên mặt bọn họ, ta không quản được, chỉ muốn thanh giả tự thanh.”

Ta tốt bụng nhắc nhở nàng: “Xuân mỹ nhân hình như chưa hiểu ý ta, ta chỉ là nói ngươi lớn lên xấu.”

Xuân mỹ nhân mới vừa diễn đến cảm xúc bi thương lại bị ta nói, nghẹn lời một chút, vẫn là kiên cường mà nói ra lời kịch kế tiếp:

“Huống chi, ngươi không thể tiếp tục g.i.ế.t người! Tội nghiệt trên đầu ngươi đã đủ nhiều!”

Còn không phải sao

Nếu lại g.i.ế.t thêm một người nữa, lần đầu tiên trên đời có thể mở khóa thành tích giết người.

Đại khái sợ ta nói bậy cái gì, Xuân mỹ nhân lập tức hạ lệnh: "Các ngươi lui ra đi."

“Xem ra, là vương gia không mấy tin tưởng ta.”

Nàng dùng ánh mắt hướng về phía Lục Hành: “Cần phải tự mình ta nói rõ, vương gia mới có thể tin tưởng thành ý của ta.”

Thị nữ bên cạnh ngoan ngoãn lui ra, Ngọ Chích cho dù không tình nguyện cũng phải tránh đi. Xuân mỹ nhân kéo lại y phục trên người, vẻ mặt nghiêm túc:

“Vương gia, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi đúng không?”

Tốt!

Chính là cơ hội này!

Ta giả vờ muốn tránh ra, đi qua bên người Xuân mỹ nhân.

Từ trong tay áo rút ra dao nhỏ, hung ác hướng cổ nàng đâm tới——

23

Thanh đao sắc bén như gió, hung ác hướng Xuân mỹ nhân chém tới. Ngay khi sắp cứa qua cổ nàng, Xuân mỹ nhân đột ngột nghiêng đầu.

Dưới ánh trăng, ta chợt nhìn thấy nàng lộ ra ý cười.

Sau đó, nàng lui lại một bước, nắm lấy cổ tay ta.

Nhanh chóng xoay đao, hướng ngực ta đâm tới…



Không xong!

Đây là cảnh Xuân mỹ nhân g.i.ế.t ta ở kiếp trước!

Bên tai vang lên một tiếng cười nhạo: "Cuối cùng, cốt truyện đã trở lại đúng hướng."

Cái gì cốt truyện?

Không kịp nghĩ nhiều, dao nhỏ đã hướng tới trước mặt ta.

Mắt thấy ta tránh không kịp, sắp đụng phải con dao.

Chợt có một lực kéo mạnh ta về phía sau.

Ta nhào vào cái ôm ấp tràn ngập hơi thở mùi bạc hà.

Giọng nói của Lục Hành chậm rãi vang lên từ đỉnh đầu:

"Phó thị, ngươi muốn làm gì người của ta?"

24

Lục Hành còn sống!

Hắn thế mà lại không c.h.ế.t!

Tin tức này so với tin tức không g.i.ế.t được Xuân mỹ nhân còn buồn hơn.

Ta ghé vào trong lòng ngực hắn, nghe Lục hành cười lạnh:

“Xem ra, là bổn vương quá mức dễ dãi.”

“Chỉ là một ngũ phẩm mỹ nhân nho nhỏ, cũng dám ở trước mặt ta tấn công người của ta?”

Xuân mỹ nhân vừa kinh ngạc vừa tức giận nói:

“Ngươi không nhìn thấy sao! Vừa rồi là nàng muốn động thủ!”

“Không nhìn thấy.”

Lục Hành tự tin nói: “Huống chi, cho dù nàng muốn g.i.ế.t ngươi thì thế nào?”

Vừa nói hắn vừa vỗ nhẹ vào lưng ta.

…Giống như đang dỗ dành một con mèo.

Cuối cùng, đối diện Xuân mỹ nhân không còn có thể giả vờ hiền lành nữa:

"Lục Hành! Ngươi có ý gì! Chẳng lẽ trong lòng ngươi ta thậm chí còn không bằng một nô tỳ!"

"Ồ?"

Lục Hành gõ gõ ngón tay lên mặt bàn nhỏ: “Mỹ nhân là phi tử của hoàng thượng, vốn dĩ không liên quan gì đến ta. Huống chi…” Hắn vén lọn tóc vương vãi của ta ra sau, “Nàng ấy cũng không phải nô tỳ, mà là vị hôn thê của bôn vương."

"Ngươi quả thực không bằng nàng."

Xuân mỹ nhân tức giận đến cả người phát run: “Lục Hành! Ta làm này tất cả đều là vì ngươi! Ngươi!”

“Lục mỗ không dám.”

Lục Hành mắt phượng hơi híp lại, lộ ra ý lạnh: “Xuân mỹ nhân, cẩn thận lời nói.”

Không đợi Xuân mỹ nhân trả lời, chân ta đột nhiên lơ lửng trên không.

Lục Hành ôm ta lên.

Xuân mỹ nhân ở đằng sau thét chói tai: “Ngươi không được đi! Lục Hành!”

"Ngươi không nên đối xử với ta như vậy! Ngay từ đầu ngươi đã không nên đối xử với ta như vậy!"

Nét mặt ôn hòa cùng quật cường sớm đã không còn, chỉ có không cam lòng vô cùng khó coi.

“Xuân mỹ nhân.”



Lục Hành cũng không quay đầu lại nói: “Vẫn nên xem một chút, xem thuộc hạ của ngươi rốt cuộc làm sao đi.”

Ta quay đầu lại nhìn, Ngọ Chích đứng tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn Xuân mỹ nhân bộ dáng điên khùng

25

Kiếp trước sở dĩ Xuân mỹ nhân có thể hợp tác với Lục Hành chính là nhờ vào cánh tay đắc lực, Ngọ Chích.

Xem biểu tình hiện tại của hắn.

Hẳn sẽ không đối với Xuân mỹ nhân rễ tình đâm sâu, chịu thương chịu khó như trước được nữa.

Nhưng mà, nghĩ tới Lục Hành không c.h.ế.t.

Tâm trạng của ta như rơi xuống địa phủ.

"Thường Thường a..."

Lục Hành dựa vào đệm mềm mại trên xe ngựa, nhắm mắt lại cười nói: “Nàng thấy bổn vương không c.h.ế.t, hình như rất đau lòng?”

Ta kinh hãi, lập tức cười nịnh nọt: "Sao có thể chứ! Vương gia còn sống, thuộc hạ vui mừng còn không kịp!"

"Ồ?"

Những ngón tay lạnh như băng ngọc nâng cằm ta lên, Lục Hành nhìn ta đánh giá một lượt: “Sao ta lại không nhìn ra nhỉ.”

“Đó là bởi vì vương gia ngài chưa nhìn c…...”

Hai chữ “cẩn thận” chưa kịp thốt ra, cằm đột nhiên bị kéo về phía trước.

Lục Hanh trực tiếp hôn lên môi ta.

Choáng váng.

Choáng váng.

Toàn bộ đều choáng váng.

Nhìn khuôn mặt Lục Hành đại của trước mắt, lần đầu tiên ta nghi ngờ liệu con mẹ nó ta có còn tỉnh táo hay không.

Xúc cảm ấm áp trên môi liên tục truyền tới, Lục Hành hôn vô cùng mãnh liệt đến nỗi giữa môi răng đều có vị tanh của máu.

Hắn buông ta ra, tựa người vào gối, trên mặt lộ ra vẻ mê hoặc hiếm thấy.

"Thường Thường..."

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Nàng có biết lần đầu tiên ta g.i.ế.t người năm bao nhiêu tuổi không?"