36
Ta vẫn luôn biết dã tâm của Lục Hành.
Từ khi trở thành hoàng tử, hắn đã là hoàng tử xuất sắc nhất toàn Đại Thừa.
Năm mười bảy tuổi, hắn từng mai danh ẩn tích, tham gia khoa cử, viết một bài luận chính trị, trật tự rõ ràng, đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải thốt lên: “Gặp được nhân tài!”. Trở thành Trạng Nguyên của năm đó.
Năm sau ở kỳ thi mùa thu, tóc đen buộc ngang eo, thiếu niên cưỡi ngựa, khí phách như ngọc, một mũi tên trúng ba con chim.
Người như vậy cuối cùng vì không phải con vợ cả mà chỉ có thể trở thành vương gia.
Nói không có không cam lòng ai mà tin chứ.
Nhưng vừa rồi ở nơi núi rừng hoang dã chỉ có ba người chúng ta.
Rõ ràng hắn có cơ hội giết chết hoàng đế…
Nhìn Lục Hành trước mặt dùng kiếm đẩy ra bụi cỏ, không nhịn được bước tới cầm lấy kiếm trong tay hắn: “Ừm... Đã lâu rồi ta không ra ngoài đi dạo, để ta làm cho."
Lục Hành có chút ngẩn người, đôi mắt phượng lộ ra ý cười: "... Vậy làm phiền Thường Thường rồi."
Không được rồi, tên khốn này cười lên quá đẹp
Mặt ta vô cớ nóng bừng, tự mắng bản thân không có tiền đồ.
Hoàng đế sắc mặt đen sì từ phí sau đi tới, nói thật, ta rất muốn tát hắn hai cái.
Sớm biết hắn không biết tốt xấu như vậy, ta sẽ không vất vả lập ra kế hoạch này.
Phía trước chính là doanh trại quân sự, có vẻ đang vô cùng hỗn loạn vì sự mất tích của hoàng đế. Ta còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Xuân mỹ nhân:
"...Không thể nào! Hoàng thượng rõ ràng đã đi về hướng đó, các ngươi mau đi cứu hắn đi!"
"Mau đi cứu hoàng thượng!"
Nghe được tiếng khóc của Xuân mỹ nhân, trên mặt hoàng đế thoáng qua một tia vui mừng:
"Dù thế nào đi nữa, Hầu Xuân vẫn luôn quan tâm đến trẫm."
Lục Hành bình tĩnh nói: "Bệ hạ, Xuân Mỹ Nhân tuyệt đối không phải người tốt, Bệ hạ, vẫn nên cẩn thận một chút."
Thấy hoàng đế quay đầu lại tỏ vẻ khó hiểu, Lục Hành tiếp tục nói: “Ta vừa từ hướng xe ngựa của Xuân mỹ nhân đi tới, nhìn thấy xe ngựa của nàng đã chuẩn bị sẵn các loại thuốc cùng một ít đồ ăn.”
"Có lẽ Xuân mỹ nhân đã đoán trước được sẽ có ám sát."
C.h.ế.t tiệt!
Xuân mỹ nhân thế mà có thể suy xét chu toàn như vậy!
Ta rõ ràng đã lên kế hoạch cho tất cả, nhưng lại không mang theo bất cứ thứ gì, khó trách nhân gia người ta có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu, còn ta chỉ có thể là một sát thủ phế vật bị một đao đâm c.h.ế.t.
Ta vô cùng đau đớn nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể làm như không có chuyện gì.
Vì lý do nào đó, ta cảm thấy Lục Hành không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn ta một cái.
Khóe miệng mỉm cười:
"Bệ hạ... Nếu ngài không tin, có thể đi điều tra một chút xem Xuân mỹ nhân gần đây đã gặp người nào."
37
Thời gian sau đó, ta cũng không còn nghe thêm tin tức nào về việc hoàng đế sủng ái Xuân mỹ nhân.
Mối quan hệ giữa Lục Hành và hoàng đế dường như đã hòa hoãn hơn chút, ở kiếp trước, sau vụ ám sát Lục Hành ít nhất cũng đã bị cấm túc một khoảng thời gian.
Nhưng bây giờ cái gì cũng không có.
Theo kiếp trước, lúc này Xuân mỹ nhân hẳn phải leo đến vị trí phi tần.
Giờ phút này vẫn ở chức vị mỹ nhân.
Như vậy, hai tháng sau, có lẽ sẽ không cần tổ chức nghi thức phong quý phi đáng sợ kia nữa.
Cũng có nghĩa đại nạn của Lục Hành giảm bớt một cái.
Ta tựa vào bậu cửa sổ, đang suy nghĩ về con đường phía trước, đột nhiên ngửi thấy một hương thơm, ta thắc mắc: “Đây là cái gì?”
Nha hoàn trước mặt cười cười:
“Đây là Vương gia dặn dò. Vương phi gần đây vất vả, đem tới cho Vương phi bổ bổ thân thể.”
“Vương gia còn nói, Vương phi hàng đêm đều mệt nhọc.”
Ta mặt đỏ tới mang tai.
Lục Hành, tên khốn này!
Rõ ràng ta và hắn đều đã tính toán xong xuôi, chỉ có mỗi một đêm đó!
“Vương gia còn dặn dò vương phi nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng chuyện trong cung.” Tiểu nha hoàn cười tủm tỉm, “Chỉ cần chuẩn bị cho đại hôn một tháng sau là được.”
Thành hôn? Ai? Ta với Lục Hành?
Ta không khỏi hình dung ra Lục Hành trong bộ hỉ phục màu đỏ.
Kiếp trước, mãi cho đến khi Lục Hành chết đi, hắn vẫn chưa kết hôn.
Cuối cùng chết trong một khoảng sân nhỏ lạnh lẽo, ngoài cửa sổ lá ngô đồng bị gió cuốn bay.
Hắn nghiêng người dựa vào ghế lớn, trên mặt vẫn là ý cười thường ngày
Đối mặt với sự phản bội của người mình yêu nhất, người thân là hoàng đế cũng tuyệt đường sống, khi chết đi khóe miệng vẫn nở nụ cười
Như thể hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Cô độc.
Một người như vậy, sao lại muốn lấy ta?
Hay là hắn biết được ta muốn giết hắn, muốn trả thù ta, vì thế trước tiên làm ta yêu hắn, sau đó lại một chân đá văng ta, làm ta nếm thử tư vị chết tâm?
Xuyên qua hành lang dài, ta trực tiếp đẩy ra cửa phòng Lục Hành.
Ta muốn tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Lục Hành trước mặt, một thân áo trắng, trên tay cầm kiếm, chậm rãi lau sạch vết máu trên kiếm.
Mà trên mặt đất, có một thi thể nằm ngang.
38
GIây sau đó ta xoay người muốn chạy, mặc niệm, ta không thấy gì cả, ta không thấy gì cả.
"Thường Thường."
Lục Hằng bất đắc dĩ cười cười: "Nàng đang làm gì vậy?"
"Ta đang luyện tập hít thở."
Thấy bị phát hiện, ta đành phải xấu hổ mà ra tới, gượng cười: “Vương gia buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành.”
"Ồ?"
Lục Hành ngước mắt nhìn ánh trăng trên trời: “Lúc này hình như vẫn là ban đêm.”
Ta cười khô khan: “Vậy sao? Có lẽ là ta bị mù rồi.”
Lục Hành xoay người, một đám ám vệ từ trên trần nhảy xuống, mang thi thể trên đất đi.
Ta ngước lên, đều là mấy gương mặt xa lạ
Lục Hành lau kiếm, chậm rãi nói: "Dạy cho An Dương quận chúa một bài học, để nàng biết, vương phủ dễ vào không dễ ra."
Một ám vệ thấp giọng nói vâng, xoay người rời đi.
An Dương quận chúa muốn ám sát Lục Hành?
Không thể nào, An Dương rõ ràng yêu thầm Lục Hành, yêu đến chết đi sống lại.
Ta nhìn thấy một cái bình nhỏ rơi xuống đất, lúc ta định đưa tay nhặt lên thì Lục Hành đã duỗi tay ngăn lại: “Đừng cử động, Thường Thường.”
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng: “Bên trong là xuân dược.”
Xuân dược?!
À, cái này…
Ta mặt đỏ tai hồng nói:
“Vương gia…… Vương gia thân thể rất tốt, không cần dùng loại đồ vật này, tổn hại thân thể.”
Lục Hành kinh ngạc nhướng mày: "Cái gì?"
Gã sai vặt bên cạnh không khỏi nhắc nhở: "Cô nương, xuân dược này sát thủ định dùng trên người ngài. An Dương quận chúa vốn muốn cho người hạ dược ngài, hủy đi trong sạch của ngài."
“Sau đó giết chết ngươi, để mọi người đều nghĩ ngài ngoại tình sau đó bị giết.”
Thì ra là thế, tâm địa quá ác độc.
Lục Hành truyền đến tiếng cười khẽ: “Xem ra Thường Thường đối bổn vương…… rất vừa lòng."
Trên mặt ta nóng bừng, hắn thu kiếm lại nói:
“Truyền lệnh xuống, để một nửa ám vệ đi bảo vệ ở sân của vương phi.”
"Lần sau để xảy ra chuyện này, mạng các ngươi cũng không cần giữ lại."
Khi các ám vệ đồng thanh “vâng”, ta không những không cảm thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Xong rồi.
Đời này Lục Hành cực kỳ quyết đoán.
Bất cứ ai gây phiền phức cho hắn sẽ lập tức bị vứt bỏ không thương tiếc.
Hiện giờ, ta đã không biết đã mang đến cho hắn bao nhiêu rắc rối nữa.
Liệu người tiếp theo bị giết, chính là ta?
Nhìn Lục Hành mặt không biểu tình ngồi trên ghế, ngập ngừng nói:
"Đa tạ vương gia đã cứu mạng, Bùi Thường vô cùng cảm kích, không bằng để thuộc hạ chuyển ra khỏi điện bên cạnh, tránh cho vương gia vô ý bị thương..."
"Loại chuyện thế này, một năm bổn vương gặp ít nhất cũng ba bốn lần."
Vẻ mặt hắn không buồn cũng không vui, không nhìn ra chút cảm xúc nào: “Sớm đã bình thường như cơm bữa, Thường Thường không cần để trong lòng.”
Thấy ta vẫn không dám nhúc nhích, hắn bất đắc dĩ cười, vẫy tay gọi ta: “Lại đây, Thường Thường.”
Ta ngửi thấy trên người hắn hương lan thoảng thoảng, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta:
"Thường Thường..."
"Nàng có biết vì sao bổn vương lại trở nên như vậy không?"
39
Biết.
Đương nhiên là ta biết.
Toàn bộ Đại Thừa ai mà không biết câu chuyện xưa nổi tiếng lẫy lừng của nhiếp chính vương.
Từ nhỏ đã phải để tang mẫu thân, bởi vì bị tiên hoàng hậu kiêng kị, nuôi ở chốn thâm cung ăn thịt người không nhả xương kia.
Cho tới nay vẫn luôn bị chèn ép.
Hắn nhìn trăng nói: “Khi ta còn nhỏ, mẫu phi để lại một nha hoàn lại bên người ta, ở thâm cung đáng sợ ta chỉ tin tưởng nàng, thế nhưng cuối cùng nàng chỉ vì mấy trăm lượng bạc, nghe theo tiên hoàng hậu sai sử, hạ độc trong đồ ăn của ta.”
“Từ nhỏ ta đã biết, không thể tin tưởng bất cứ ai, con người với ta mà nói, chỉ có hai loại, hữu dụng hay vô dụng. Mãi đến khi ta mơ một giấc mơ, mới biết được sống hay chết trên đời này cũng chỉ là một hồi ảo mộng”
Ta lúng túng “Vương gia mơ thấy cái gì?”
Hắn liếc nhìn ta khẽ cười: “Ta mơ thấy mình chết, ngồi trong một căn phòng trống vắng, không người thăm, những người ta coi trọng cũng rời bỏ mà đi”.
"Cô nương duy nhất đối xử chân thành với ta cũng đã chết."
Giấc mộng này cũng quá chính xác rồi!
Ta ngạc nhiên đến mức buột miệng: “Ngài mơ thấy từ khi nào?”
Lục Hành nói: “Là sau yến tiệc.”
Đó không phải là thời điểm thái độ của Lục Hành đối với ta có chuyển biến sao.
Thấy ta nghẹn giọng nhìn hắn, Lục Hành đưa tay vuốt tóc ta: "Thường Thường, chuyện đã qua... không thể cứu vãn được, từ nay về sau, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt."
Ta yêu thầm Lục Hành mười mấy năm.
Lúc đó, một kiếm xuyên qua ngực ta, ta biến thành quỷ hồn, vẫn quanh quẩn bên Lục Hành thật lâu không rời đi.
Không phải là ta không muốn đầu thai.
Nhưng những oán niệm của ta quá lớn, căn bản không thể đầu thai.
Ta bất lực nhìn Lục Hành sau khi ta chết, yêu Xuân mỹ nhân đến điên cuồng.
Lại nhìn hắn bị Xuân mỹ nhân lợi dụng, khơi dậy sự nghi ngờ của hoàng đế, phản loạn, cuối cùng cô độc chết trong viện tử lạnh lẽo.
Sau khi hắn chết, ta nhìn thi thể hắn thật lâu, thật lâu.
Cho nên ta biết những gì hắn nói đều là sự thật.
Nếu trên thế giới này có một người hiểu rõ Lục Hành nhất.
Người đó chắc chắn là ta, người đã theo hắn suốt mươi lăm năm.
Bất tri bất giác ta lại gục xuống đầu gối hắn ngủ, trở lại trên giường thế nào cũng không biết.
Ta chỉ nhớ mơ hồ như có một bàn tay nào đó sờ soạng tóc ta thật lâu. Rồi ai đó hôn nhẹ lên trán ta.
Thời điểm ta thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Ánh xuân rực rỡ vô cùng.
Lục Hành cao lớn đứng dưới ánh nắng, hắn khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ôn nhu.
"Thường Thường."
"Ta đưa nàng tới nơi này."
40
Ta thật không nghĩ tới nơi Lục Hành đưa ta tới lại là thanh lâu.
Thanh lâu này, ta biết.
Trước khi gặp Lục Hành, ta đã từng ở nơi này.
Nhìn người trước mặt đã già đi rất nhiều, nhưng vẫn là ma cô* quen thuộc, tay ta bất tri bất giác run rẩy.
*Kẻ sống bằng nghề dẫn kỹ nữ cho khách làng chơi
Nhưng ông ta lại hoàn toàn không nhận ra ta. Nhìn Lục Hành cười nịnh nọt:
“Vị công tử này, ngài mang phu nhân tới đây, không hợp quy củ của nơi này, e là……”
Lục Hành khẽ gật đầu, gã sai vặt bên cạnh đưa cho ma cô một nén vàng.
Mắt ông ta lập tức sáng ngời, cao giọng nói với người bên trong:
“Hai vị khách quý, mời vào mời vào——”
Hai gã sai vặt bên cạnh ông ta cũng phụ họa: “Hai vị khách quý mời lên lầu trên——”
“Hai vị khách quý, lên lầu trên——”
Giữa lời nhiệt tình kêu gọi của đám người, ta cùng Lục Hành đi lên lầu hai.
Hắn đặc biệt chọn một chỗ ngồi có thể nhìn thấy tiền sảnh và nói với ma cô đang nịnh nọt:
"Ta ở nơi này làm cái gì cũng có thể?"
Ma cô cúi ngươi gật đầu: "Vâng, công tử, ngài muốn làm gì đều có thể. Ở đây chúng ta có những cô nương tốt nhất. Nếu ngài không muốn cô nương."
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dâm tà: “Công tử có đam mê khác, cũng đều có thể thỏa mãn.”
"Vậy sao."
Lục Hành lười biếng ngả người về phía sau, khuôn mặt trơn được bao bọc bởi bộ lông chồn đen, đôi môi hơi cong lên càng tăng thêm vẻ quý phái cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
"Nếu đã như vậy, gọi tất cả mọi người ra đây, mỗi người tát ngươi một cái."
"Tát một cái, thưởng một nén bạc."
Ma cô kia ngẩng đầu lên vẻ mặt không dám tin.
Khó mà quên được.
Cũng sẽ không quên.
Khi nạn đói ập đến, nương ta mang ta chạy trốn, trước cửa nhà chứa này, bị ma cô này đi ngang qua chặn lại.
Ông ta thấy nương ta xinh đẹp nên sai người cưỡng ép bà đưa vào thanh lâu.
Cha nương ta vốn xuất thân tiểu quan, nàng cũng từng là tiểu thư khuê các, làm sao có thể đồng ý được, dứt khoát từ chối, ma cô liền sai người tới cưỡng ép.
Nương ta không chịu nổi nhục nhã đã đập đầu chết ngay trước cửa thanh lâu.
Sau khi trở thành sát thủ, ta từng muốn đi tìm hắn trả thù.
Nhưng nơi này là sản nghiệp lấy danh nghĩa hoàng đế mở ra.
Ma cô này, gọi là ma cô nhưng thực chất là đi thu thập tin tức mật cho hoàng đế.
Nếu giết hắn, rất nhiều việc bị ảnh hưởng, không thể chủ quan.
Nhìn thấy ma cô do dự, Lục Hành nói: "Sao vậy? Ngươi không muốn?"
"Xem ra thanh lâu này rất có cốt khí, dám chống lại mệnh lệnh của bổn vương."
Nghe ra lời đe dọa của hắn, ma cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Ngài nói thế nào chính là thế đấy!"
Người trong thanh lâu nhân bạc, một vài cô nương xem ra thực sự rất hận hắn, tát hắn một cái, mắt cũng liền đỏ lên.
Lòng ta cười chua xót.
Nương! Người có thấy được không?!
Khi đánh đến cái tát thứ ba trăm, Lục Hành đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Dừng lại.”
Ma công kia bị đánh đến không ra hình người, răng rụng đầy đất, mặt sưng tấy, trong miệng đều là máu, thậm chí một từ cũng không nói ra được.
Lục Hành vẫy tay với ta, nói: "Thường Thường, lại đây."
Hắn lấy khăn tay lau mặt cho ta rồi nhẹ nhàng nói: “Sao bỗng dưng lại khóc?”
Ta mới phát hiện, không biết khi nào khuôn mặt ta đã đẫm nước mắt.
Bàn tay hắn vô cùng dịu dàng, một gọt lại một giọt giúp ta lau đi. Lại kéo ta vào lòng, hôn nhẹ lên trán ta:
"Đừng khóc, Thường Thường, đừng khóc..."
Tay bị nhét một vật lạnh lẽo, ánh mắt Lục Hành nhìn thẳng vào ta, nghiêm túc nói:
"Sau này nếu có người làm tổn thương nàng, nàng có thể dùng con dao này đâm chết hắn."
"Từ nay về sau, Bùi Thượng, đao của nàng chỉ vì nàng mà giết người."
Ta hiểu được ý tứ của hắn.
Cầm đao bước tới chỗ ma cô.
Ma cô lúc này thật sự hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau, máu trong miệng chảy xuống, ta đến gần hắn, giơ tay chém xuống, hung hăng đâm vào trái tim hắn!
Hắn giãy giụa hai cái, trong cổ họng phát ra những tiếng "hô" và "hồ", thanh lâu vang lên tiếng thét chói tai.
“Giết người!” “Giết người!”
“Giết người rồi!”
Nương.
Ta cười khẽ
Ta thay người báo thù.
Toàn thân ta tê liệt, ngồi dưới đất hồi lâu không thể cử động, có một bàn tay nhẹ nhàng kéo ta lên.
Lục Hành nói với ta từng câu từng chữ:
"Những tên đã từng khinh nhục mẫu thân nàng, đêm qua đã chết bất đắc kì tử. Chỉ còn lại hắn, vốn muốn cho người giết hắn."
"Nhưng Thường Thường của ta từng chịu nhục nhã trước công chúng. Hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy?"