Và Mai Lại Sáng - Đàn Thất Bì

Chương 25




Kiều Ly vỗ vỗ cái đầu đang dựa vào cổ mình: "Có bình tĩnh lại được không?"

Giọng Phong Dịch đầy âm mũi: "Để em cố."

Kiều Ly cảm thấy người cậu mỗi lúc một nóng hơn, nghi ngờ hỏi: "Cậu có chắc sẽ bình tĩnh lại với tư thế này không?"

"Ưm." Cậu bất mãn dùng chóp mũi cọ cọ vào vai cô, "Lâu lắm rồi không gặp chị, em nhớ hương vị của chị quá."

"Mới bao lâu đâu?"

"Lâu lắm mà."

"Rồi rồi." Kiều Ly không nói nữa, đợi cậu bình tĩnh lại.

Ai ngờ chóp mũi cậu vốn đang cọ vào bả vai cô, dần dà dời xuống xương quai xanh, lúc tính vạch cổ áo cô ra thì đã bị cô chặn lại: "Cậu là chó đấy à?"

Phong Dịch ngước lên, hai mắt cậu đẫm sương vì bị dục vọng thôi thúc, đồng tử phóng đại, nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối.

"Không kiềm nổi, không bình tĩnh nổi." Cậu khổ sở nhíu mày, "Em sắp nổ tung rồi."

Cậu bắt lấy bàn tay Kiều Ly, đặt nó lên phần cộm dưới thân mình.

Kiều Ly thử ấn một cái, cậu bất chợt nghiến chặt răng, mặt đỏ lựng.

Kiều Ly cũng sửng sốt: "Cứng dữ?" Mới hôn một cái thôi mà.

Đương nhiên, cô làm sao hiểu được suy nghĩ của Phong Dịch. Vừa gặp lại đã bị cô trách cứ, cứ ngỡ mình không là gì trong lòng cô, ai ngờ sau đó lại nhận ra cô tức giận là bởi quá quan tâm cậu.

Quan tâm, chỉ một từ này thôi cũng đủ làm cậu hưng phấn.

Kiều Ly hỏi: "Vậy giờ cậu tính sao? Đang ban ngày ban mặt, tôi cũng không tiện giúp cậu trên xe."

Phong Dịch ậm ừ đáp: "Tới khách sạn ạ."

Kiều Ly: "Sao?"

"Chị giúp em đi." Phong Dịch nhìn sang cô, thở hổn hển van nài, "Em khó chịu muốn chết, em nhớ chị lắm, em muốn chị."

Kiều Ly không bắt kịp luồng suy nghĩ của cậu, cô cứ tưởng dùng tay giúp cậu xuất là được, sao tâm trí cậu lại nhảy vọt tới khách sạn luôn vậy?

Phong Dịch sợ cô không đồng ý, bèn cúi đầu hôn cô bằng đôi môi mềm mại ấm nóng, rồi liếm láp phía sau dái tai cô: "Lâu lắm rồi em chưa làm tình với chị, em rất muốn làm chuyện ấy, xin chị đó, chị làm với em đi, chị ơi chị à."

"Em nhớ chị lắm lắm luôn, mình tới khách sạn làm đi, được không?" Cậu nói tiếng được tiếng mất trong khi vẫn cọ tới cọ lui trên người cô, liên tục van cầu cô với giọng điệu rất đáng thương hèn mọn khiến Kiều Ly không khỏi lung lay.

"Được rồi." Cô chẳng đành lòng chối từ, "Thắt dây an toàn vào, mình về khách sạn."

Phong Dịch lập tức ngồi lại ghế phụ, thắt dây an toàn.

Khách sạn cô ở cách đó không xa, lái xíu là đến. Trên đường tới đó, Kiều Ly cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Phong Dịch cứ lả lướt trên người mình, thỉnh thoảng không biết cậu nghĩ gì mà nhịp thở chợt gấp gáp hẳn, trong xe tràn ngập mùi hormone của cậu.

Kiều Ly không khỏi cảm khái về ham muốn của lũ choai choai, đúng là chẳng khác gì ăn thuốc kích dục.

Chưa tới khách sạn cô đã dừng xe, Phong Dịch đặt tay lên dây an toàn, nhìn cô chòng chọc.

"Tôi đi mua áo mưa." Cô chật vật giải thích.

Phong Dịch khẽ thở phào, sợ Kiều Ly đột ngột đổi ý, gọi với Kiều Ly vừa mới mở cửa đi ra: "Thế chị mua nhiều chút nha."

Kiều Ly: "Câm miệng đi."

Ban ngày cửa hàng tiện lợi đầy người đến người đi, Kiều Ly thấy cực kỳ xấu hổ. Cô bèn mua mấy gói kẹo màu mè rồi thả áo mưa lẫn vào số đó, đỏ mặt tính tiền rồi chạy vội.

Vừa mở cửa xe, Phong Dịch ngồi bên ghế phụ đã kích động nhìn sang, khuôn mặt đỏ ửng hứng tình của cậu khiến cô bỗng cảm thấy mình như một vị vua thời cổ đại sắp sủng hạnh nàng phi yêu kiều.

Xe chạy tới cửa khách sạn, Phong Dịch với cái lều to đùng không cách nào đi đứng bình thường được, cậu đành cởi áo khoác buộc bên hông, rồi thắt tay áo thành cái nút rũ xuống trước háng để che chắn, giữa trời tháng Mười mà chỉ mặc mỗi cái áo thun đi vào khách sạn.

Vào đến thang máy, thần kinh căng thẳng của Phong Dịch cuối cùng cũng thả lỏng.

Kiều Ly thấy cậu mặc áo ngắn tay mà đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, đột nhiên nổi hứng ghẹo cậu. Cô kề sát tới ôm lấy eo cậu khiến cả người Phong Dịch cứng đơ ra.

Nhìn từ góc độ camera trong thang máy chỉ thấy hai người đang ôm ấp nhau đầy tình cảm, nhưng trên thực tế, tay Kiều Ly đã vén vạt áo Phong Dịch lên, vẽ từng vòng tròn một lên thớ thịt ngay vùng eo cậu.

Phong Dịch siết chặt nắm đấm, gân xanh hằn rõ trên cánh tay, pháo hoa nổi đùng đoàng trong đầu, thở dồn dập, phía dưới tụ máu đau không chịu nổi.

Cậu không dám đẩy Kiều Ly ra: "Đừng... Em không chịu nổi."

Nhưng Kiều Ly không muốn tha cho cậu, eo cậu không có tí mỡ thừa nào, đường cong đầy hoàn hảo, cơ bắp ở phần thon nhất eo căng chặt, sờ rất cứng và nóng bỏng vì thân nhiệt cơ thể, mang đến xúc cảm thật tuyệt vời.

Thang máy dừng ở tầng Mười, có người đi vào.

Người kia cầm điện thoại, liếc thấy một cặp tình nhân đang ôm ấp nhau qua khóe mắt. Đằng trai diện mạo xuất sắc khiến người ta nhìn rồi rất khó quên, đôi mắt hẹp trắng đen rõ ràng, đuôi mắt xếch lên, con người đen láy.

Coi bộ anh chàng này đang tức giận thì phải.

Người kia dời mắt đi, ấn số tầng rồi tập trung lướt điện thoại.

Phong Dịch chẳng dám thở, sợ bị người kia lần ra manh mối.

Cậu nhịn tới nỗi mắt đỏ hoe, môi mím chặt, sắc mặt khó coi.

Kiều Ly càng chơi càng hăng, cô biết chắc Phong Dịch không dám phản kháng, bèn dời tay xuống phần cơ thể đang được áo khoác che chắn, thỉnh thoảng lại ấn cái lều của cậu một cái.

Huyệt Thái Dương của Phong Dịch cứ giật liên hồi, cậu không dám hó hé gì, chỉ ngước mắt nhìn số tầng, đôi mắt hẹp dài lộ tròng trắng trông đầy vẻ nguy hiểm, thật sự không giống cậu chút nào.

Tới tầng mười bảy, một tiếng "Ting" vang lên, Phong Dịch được giải thoát, cậu ôm lấy Kiều Ly, vội vã kéo cô ra khỏi thang máy.

Cậu không màng nặng nhẹ khiến Kiều Ly bị siết ê ẩm, cô vỗ vỗ ngực cậu nói: "Tôi tìm thẻ phòng đã."

Phong Dịch buông cô ra, Kiều Ly đi tới cửa phòng, cúi đầu tìm thẻ từ.

Phong Dịch một khắc cũng không chờ nổi, áp chặt cơ thể nóng bỏng của mình lên lưng cô, hạ bộ cấn giữa hai mông cô, phả hơi thở nóng như lửa vào sau tai cô.

Bàn tay cầm thẻ phòng của Kiều Ly run lên, không ổn rồi, hình như cô đùa hơi quá trớn.

Khi cô tìm được thẻ phòng, đang định quẹt thì Phong Dịch đã giật lấy rồi quẹt lên vùng cảm ứng rồi vội vã mở cửa, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu kéo vào trong.

"Rầm!"

Cậu ôm eo cô, ấn cô lên cửa, tiếng cửa đóng sầm lại nghe hơi chói tai.

Kiều Ly cảm thấy hông mình bị siết lấy, còn chưa hết choáng váng đã bị áp lên cửa, rồi cơ thể hầm hập của cậu đè chặt.