Hỏi thăm tiểu nhị của khách sạn, Tịch Thiên Dạ biết được Vân Thành Dực có ba phường thị nổi danh nhất, bất cứ chỗ nào cũng có hơn vạn thương gia cư trú lâu dài, về phần những liệp yêu giả đến đó chào hàng lại càng là vô số kể, vật tư lưu động rất lớn.
Tịch Thiên Dạ tiền về phường thị Hãn La, đây là một trong tam đại phường thị của Vân Hoang Liệt Giả thành, cũng là phường thị cổ xưa nhất.
Nghe nói vạn năm trước có một vị tên là Hãn La Thánh Tôn sáng tạo ra, vì kỉ niệm vị Hãn La Thánh Tôn đó nên chỗ này liền được gọi là phường thị Hãn La.
Vân Hoang Liệp Giả thành không có bất cứ quy củ gì, độ tự do tương đối cao, tu sĩ có thể tùy ý phi hành trên trời.
Phường thị Hãn La được xây dựng ở một vùng núi trong thành, nơi đây đều là thân ảnh tu sĩ đi tới đi lui, náo nhiệt vô cùng, người đông nghìn nghị.
Tất cả tu sĩ đều có thể bày quán bán hàng ở đây, ngoại trừ không thể ép mua ép bán thì tất cả giao dịch đều hoàn toàn tự do.
Một chút thương gia có danh khí khá lớn sẽ chiếm cả một ngọn núi, kiến tạo lầu các cung diện xa hoa ở đó, những chỗ đây thuộc về khu giao dịch cấp cao.
Nói đơn giản hơn thì các thương gia có thế lực càng mạnh, danh khí càng lớn thì đỉnh núi chiếm cứ sẽ càng cao, lầu các được tu kiến cũng càng xa hoa khí phái.
Đương nhiên không phải ai cũng có khả nâng tiến về những khu giao dịch cấp cao kia để mua sắm, phần lớn mọi người đều là tụ tập ở những quầy hàng vỉa hè dưới sườn núi.
"Khách quan, khách quan, đây là Tử Điện Điêu cấp Thánh vừa mới được săn giết, da lông bóng loáng xinh đẹp, tinh huyết ẩn chứa lôi thuộc tính nồng đậm, nếu mua về rèn luyện thể chất chẳng những có thể tăng cường thể chất, tẩy tủy phạt mao mà còn được hiệu quả lội điện đoán tạo nhục thân."
"Vân Ly đan, trung phẩm thánh đan do Bùi đại sư luyện chế, đại sư ra tay tất là tỉnh phẩm."
"Mau đến đây nhìn một chút a, trong tay tại
Từng tiếng gào to ồn ào không ngừng vang lên bên tai Tịch Thiên Dạ, cả vùng nói này đều ầm ï vô cùng, không khác gì khu chợ bán đồ ăn của người bình thường.
Vẻ mặt của Tịch Thiên Dạ đầy hứng thú, nhàn nhã đi dạo trong phường thị, nếu là trong thấy vật hữu dụng sẽ hào khí mua lại tất cả.
Tịch Thiên Dạ không thiếu tiền chút này, một trận đánh cược ở Thiên Lan di tích năm đó đã để cho hắn kiềm lời không ít cổ hoang thạch.
Mặc dù phấn lớn đã bị Hoa Nhất Nhiên mang về Thiên Bảo cung nhưng phần nhỏ trên người hắn cũng đã là tài phú khá kinh người rồi.
Bất quá Tịch Thiên Dạ mất hứng rất nhanh, bởi vì những quầy hàng vỉa hè kia thật sự có rất ít những đồ mà hắn vừa ý.
Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn về những kiến trúc trên cai kia, đồ tốt chân chính sợ phải là ở trong những chỗ đó.
"Nhiếp huynh, chúng ta lại gặp mặt, thật là có duyên a."
Ngay khi Tịch Thiên Dạ chuẩn bị bước vào một tòa lầu các cao lớn tên là Bình Thủy Các thì một giọng nói bỗng vang lên từ sau lưng.
Tịch Thiên Dạ quay đầu nhìn lại, người vừa cất tiếng chính là đại sư huynh của Thiên Phù tông, Tiêu Trường Vũ.
Nhòm đệ tử Thiên Phù tông đồng hành với Tiêu Trường Vũ có khoảng bảy — tám người, tu vi mỗi người đều cao thâm, Thánh Nhân viên mãn có ba - bốn người, mặc dù bọn hắn chỉ là đệ tử của Thiên Phù tông nhưng nếu ở những khu vực khác trên đại lục sợ là có thể xưng bá một phương.
"Mấy vị tìm ta có chuyện gì?”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên hỏi.
Hắn tự nhiên có thể nhìn ra Tiêu Trường Vũ là chủ động tìm mình cũng không phải ngẫu nhiên gặp được.
"Tiêu mỗ vừa mới biết hóa ra Ngân Nguyệt Lang Vương chính là một mình Nhiếp huynh giết chết, tại hạ bội phục."
Tiêu Trường Vũ ôm quyền, cười nói.
"Khách khí rồi, ngươi tìm ta hẳn không phải tới để khen thôi đúng không?”
"Nhiếp huynh quả là người thông minh, vậy Tiêu mỗ nói thẳng, Tiêu mỗ rất có hứng thú với thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương, không biết Nhiếp huynh có nguyện tử từ bỏ đồ yêu thích không? Đương nhiên giá cả có thể thương lượng."
Tiêu Trường Vũ cười nói.
Nếu như có thể mua được Ngân Nguyệt Lang Vương trước khi người khác biết dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.
Dù sao thì hắn cũng rõ ràng một khi thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương được đặt ở những hội đấu giá lớn một chút sợ là hẳn căn bản không mua nổi.
"Thật không tiện, thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương có một chút tác dụng với ta cho nên không thể bán ra."
Tiêu Trường Vũ nghe vậy, khẽ cau mày. "Cho tại hạ một cơ hội đi, mọi thứ luôn có thể thương lượng mà."
Tịch Thiên Dạ cười cười, dĩ nhiên hắn có thể hiểu được tính toán của Tiêu Trường Vũ, thản nhiên nói.
"Tiêu huynh đã cố chấp như thế, vậy thì nể tình sự thành ý của ngươi, đổi lấy một thanh đại thánh binh đi."
Sắc mặt của Tiêu Trường Vũ khẽ biến, suýt chút nữa cho rằng Tịch Thiên Dạ điên rồi.
"Nhiếp huynh, như thế có hơi quá mức đi?"
Đại thánh binh a! Thế mà tên Nhiếp Nhân Hùng này cũng có thể nói ra được. Đại thánh binh là chí bảo cỡ nào chứ, trên toàn bộ đại lục nếu đế binh không xuất thể thì bán đế binh và đại thánh binh chính là bảo vật mạnh nhất, bất kỳ một tông môn nào cũng sẽ coi đại thánh binh là chí bảo, dù là ngũ đại thế lực tuyệt thế cũng không ngoại lệ.
Đừng nói Tiêu Trường Vũ hắn căn bản không bỏ ra nổi một kiện đại thánh binh, dù có thể lấy ra cũng sẽ không mang đi trao đổi thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương.
Kim T¡ La Hoàng Điểu đáng giá một thanh đại thánh binh đó là bởi vì chính miệng vị Đế Tôn của Vạn Vật Liên Minh lên tiếng, Ngân Nguyệt Lang Vương muốn sánh bằng Kim Ti La Hoàng Điểu đơn giản là người sỉ nói mộng.
"Đúng giá không sai."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói xong liền quay người rời đi, không để ý đến đoàn người của Tiêu Trường Vũ nữa.
"Nhiếp huynh, ngươi thật quá đáng."
Biểu lộ của Tiêu Trường Vũ âm trầm xuống, một tia khí tức Đại Thánh không chế được, từ từ tản ra từ trong người.
"Làm sao? Chẳng lẽ Tiêu huynh muốn trắng trợn cướp đoạt sao?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Tiêu Trường Vũ thu liễm lại cỗ khí tức vừa rồi, ánh mắt lạnh lùng.
"Nhiếp huynh cứ nói đùa, ngươi chính là cường giả có thể giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương, Tiêu mỗ sợ là không có thực lực trắng trợn cướp đoạt từ tay ngươi đi. Bất quá hi vọng Nhiếp huynh có thể rõ ràng, trong Thiên Cơ thánh thành nhiều khi không phải một mình ngươi cường đại là được, dù một người cường đại đến đâu cũng không thể chịu nổi một kích trước những đại thế lực, ví dụ như Thiên Phù tông chẳng hạn, đấy là một thế lực ngươi không thể trêu vào."
"Hi vọng Nhiếp huynh có thể hiểu rõ điều này, đương nhiên Tiêu mỗ rất hi vọng có thể được kết làm bằng hữu vui vẻ với Nhiếp huynh, chỉ là không biết Nhiếp huynh có nguyện ý hay không thôi."
"Uy hiếp ta?" Tịch Thiên Dạ cười nói.
"Chỉ là một lời khuyên mà thôi, chí ít hiện tại cũng không đến mức nghiêm trọng như thế. Tiêu Trường Vũ thản nhiên nói.
"Thực lực một người dủ mạnh liền có thể lật tay che trời, khiến cho cả thế giới khủng hoảng huống chỉ chỉ là một tông môn?
Tiêu huynh, mong ngươi cũng nhớ kỹ, làm người thì nhất định phải hiểu rõ chính mình, tuyệt đối đừng làm những chuyện không biết tự lượng sức mình."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng rồi quay người rời đi, không thèm để ý đến Tiêu Trường Vũ nữa.
"Ngươi đã muốn chết thì đừng có trách ta." Ánh mắt của Tiêu Trường Vũ lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng của Tịch Thiên Dạ, phương viên mười mét quanh hắn đều có cỗ hàn khí lạnh lẽo đến tận xương, tất cả đệ tử Thiên Phù tông đều câm như hến, không dám nói lời nào