Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 646: Khu Hổ Thôn Lang




Thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương!

Tương truyền rằng Ngân Nguyệt Lang Vương một mực sinh sống bên trong Vân Mãng sơn mạch, là một trong những bá chủ trong vòng tròn hạch tâm của Vân Mãng sơn mạch.

Những liệp yêu giả nào gặp phải Ngân Nguyệt Lang Vương coi như phân nửa đã bước một bước vào tử môn quan, cho nên hung danh của Ngân Nguyệt Lang Vương vô cùng hiển hách.

Đã từng có những liệp yêu đoàn cường đại tổ chức nhân thủ đi săn giết Ngân Nguyệt Lang Vương nhưng kết quả là đại bại, năng lực sinh tồn của yêu thú trong Vân Mãng sơn mạch quá mạnh, dù là Bán Đế ra mặt thì Ngân Nguyệt Lang Vương cũng có thể đào tẩu.

Huống chỉ muốn tìm được Ngân Nguyệt Lang Vương trong Vân Mãng sơn mạch mênh mông vô tận lại càng khó, dần dà liền không có ai muốn săn giết Ngân Nguyệt Lang Vương nữa.

"Trên thân người kia lại có thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương!"

Trong đôi mắt của Lý Vĩnh Lệ hiện lên một tia rung động, nàng là chủ sự của Bình Thủy Các, đã kinh doanh trăm năm trong Vân Hoang Liệt Giả thành nên rất rõ ràng chỗ bất phàm của Ngân Nguyệt Lang Vương, giá trị một cỗ thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương chính là không thể đong đếm.

"Tiểu súc sinh, hôm đó bốn người chúng ta liều mạng mới giết chết được Ngân Nguyệt Lang Vương, kết quả là ngươi thừa dịp đấy hạ độc thủ, cướp đi thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương, hẳn thật sự cho rằng Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn chúng ta dễ bắt nạt sao?"

Một trung niên mặt trắng đi lên phía trước, tràn đầy âm khí âm u, cười lạnh nói.

Cái gì!

Tin tức này càng khiến cho người trong phường thị Hãn La kinh sợ.

Lại có người dám trắng trợn cướp đi con mồi của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn, quả thực là lớn mật, đúng là không sợ chết a, Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn mà cũng. dám trêu chọc vào.

Bọn hắn cũng không nghi ngờ lời nói của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn, bời dù sao trong Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn liền có bốn Đại Thánh trấn thủ, còn đều là những Đại Thánh uy tín lâu năm, tu vi thâm bất khả trắc, thực sự có khả năng giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương. Mà đoàn trưởng của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn còn là một vị Bán Đế, trong Vân Hoang Liệt Giả thành có thể xưng là vô địch.

"Khó trách người kia dám vung tay quá trán mà tiêu xài hoang phí như thế, hóa ra là phát đạt một phen từ trong tay Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn."

Trung niên áo xanh cũng trợn mắt há mồm, tràn đầy cảm khái nói ra. Hắn là cao tầng của Bình Thủy Các, có khách nhân nào chưa từng gặp qua, loại hành động hào khí của Tịch Thiên Dạ trong mắt hắn chính là kiểu đột nhiên giàu mà hưởng thụ.

"Lời nói của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn mà ngươi cũng tin được sao?”

Lý Vĩnh Lệ lườm trung niên áo xanh một cái.

Trung niên áo xanh sững sờ một lát, sau đó cười khổ không thôi.

Thanh danh của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn trong Vân Hoang Liệt Giả thành quả thực vô cùng kém cỏi, thậm chí còn từng ác ý lừa gạt Bình Thủy Các bọn hắn,

Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn luôn luôn bị chán ghét trong mắt của Các chủ.

Bất quá hẳn thực sự không thể nào nghỉ ngờ Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn.

Dù sao trong toàn bộ Vân Hoang Liệt Giả thành cũng chỉ có mấy đại liệp yêu đoàn cường đại nhất kia mới có năng lực giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương mà thôi.

Thanh niên áo trắng kia không thể nào dựa vào sức một người mà có thể giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương được, hiển nhiên chỉ có thể tin Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn.

Bọn hắn là người làm ăn trong Vân Hoang Liệt Giả thành tự nhiên rõ ràng khả năng của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn.

Ánh mắt của mọi người trong phường thị Hãn La đều thương hại nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trêu chọc phải Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn sợ là chỉ còn một con đường chết.

Trong một tòa trà lâu ở phường thị Hãn La, Tiêu Trường Vũ ngồi bên cửa sổ, chậm rãi thương thức trà, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đang bị

'Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn ngăn lại kia, trong mắt tràn đầy hả hê.

Một người đến từ bên ngoài thôi mà cũng dám đấu với hắn, đúng là không biết sống chết.

"Đại sư huynh cao minh, khu hổ thôn lang, thật đúng là diệu kế, thật là thông minhl"

Một đệ tử Thiên Phù tông cạnh đấy không ngừng vuốt mông ngựa.

Tiêu Trường Vũ ngồi đấy uống trà, ra vẻ cao thâm nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý.

Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn xuất hiện tự nhiên là bút tích của hắn.

"Đại sư huynh, người kia chính là một tuyệt thế ngoan nhân có thể giết chết

Ngân Nguyệt Lang Vương, vạn nhất người của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn không chặn được hắn thì sao?”

Một đệ tử Thiên Phù tông lại có chút lo lắng nói ra.

Tiêu Trường Vũ lườm người kia một cái, lạnh lùng nói.

"Họ Nhiếp kia chỉ là một người đến từ bên ngoài, có thể có thực lực như nào. chứ? Bốn tên Đại Thánh của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn đều là Đại Thánh có uy tín lâu năm, tu vi thâm bất khả trắc, mà đoàn trưởng của họ các ngươi cũng không phải không biết, có lão giả hỏa kia thì dù Nhiếp Nhân Hùng có mạnh cỡ nào cũng không thể làm được gì."

Tiêu Trường Vũ hừ lạnh một cái, nếu không phải Thiên Phù tông bọn hắn không có thế lực nào trong Vân Hoang Liệt Giả thành thì cần gì phải mượn nhờ

Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn chứ.

Bất quá chỉ cần đoạt được thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương tới tay thì tiêu tốn một cái giá lớn cũng không sao.

Tịch Thiên Dạ đã biết mục đích của đám người trước mắt, những cũng không thể ngờ được bọn hắn lại có thể vô sỉ nhận công giết Ngân Nguyệt Lang Vương về mình như thế.

Mà hắn lại trở thành một kẻ vô sỉ thừa cơ hạ độc thủ.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu cười khổ, đây đúng là điển hình của kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

"Tiểu súc sinh, mau chóng giao ra thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái nhận sai thì bản đại gia có thể bỏ qua cho ngươi một lần."

Vương Chấn Lỗi cười nói ha ha.

"Ngu ngốc."

"Ngươi nói gì?"

Nghe thấy Tịch Thiên Dạ đáp trả lại, Vương Chấn Lỗi sững sờ, tên tiểu tử trước mắt này còn dám mắng hắn?

Những người khác của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn cũng cho là mình nghe nhầm, uy danh của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn bọn hắn cường thịnh đến cỡ nào chứ, tên thanh niên trước mắt không phải nên nơm nớp lo sợ, vội vàng quỳ xuống nhận sai sao? Sao lại mắng bọn hắn, rốt cuộc là thế nào!?

"Nếu có đầu thai kiếp sau nhớ kỹ nên làm người thông minh một chút, nếu không sẽ lại chết không minh bạch."

Tịch Thiên Dạ vừa nói xong, một cỗ khí tức kinh người bộc phát ra, cỗ khí tức đấy hung lệ đến cực điểm, so với sự huyết tinh hung tàn do chém giết yêu thú lâu năm của đám người Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn còn hung tàn còn đáng sợ hơn.

Cả phường thị Hãn La bỗng như bị bỏ vào trong hầm băng, tất cả mọi người đều cảm giác được có một luồng hơi lạnh lẽo từ lòng bàn chân bốc lên, loại khí †ức âm lãnh kia căn bản không cách nào có thể dùng tu vi để ngăn cản, tựa như có một tuyệt thế ma đầu bò lên từ địa ngục, bọn hắn theo bản năng đều xuất hiện cỗ cảm xúc lo lắng và khủng hoảng.

Trên người Tịch Thiên Dạ từ từ xuất hiện từng đường văn lộ u ám, những văn lộ đó có tên là Minh Hoàng Thi Văn, chỉ có tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi Thuật mới có thể xuất hiện. Số lượng Minh Hoàng Thi Văn càng nhiều thì Minh Hoàng Chiến Thi càng cường đại.

Trên người Tịch Thiên Dạ thình lình xuất hiên bốn Minh Hoàng Thi Văn, phảng phất như những ma văn cổ xưa nhất, khiến cho người khác không tự chủ được mà sinh ra cảm giác sợ hãi.

Sưut

Thi văn vừa hiện, Minh Hoàng Chiến Thi liền bị kích phát triệt để, phảng phất xé rách hư không, lóe lên xuất hiện phía trước Vương Chấn Lỗi, khí tức u minh phô thiên cái địa đổ ầm xuống.

"Ngươi dám động thủ sao? Thật can đảm!"

Vương Chấn Lỗi không ngờ người trẻ tuổi trước mắt lại dám động thủ với bọn hắn, không sợ Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn chút nào.

Hắn từ chỗ Tiêu Trường Vũ biết được thanh niên trước mắt này có thực lực giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương, mà lại chỉ vẻn vẹn bằng vào nhục thân có thể áp chế Ngân Nguyệt Lang Vương.

Bất quá hắn tuyệt đối không sợ, hắn cũng là tu sĩ luyện nhục thân, đã tu luyện hơn tám trăm năm, tự tin đổi thành hắn cũng có thể áp chế Ngân Nguyệt Lang Vương.

Hắn hung hăng đấm ra một quyền, lực lượng kinh khủng khiến cho không gian chung quanh bị chấn động.

Hắn rất muốn biết người có thể dùng nhục thân đánh chết Ngân Nguyệt Lang Vương và hắn đến cùng là ai mạnh ai yếu.

Nhưng điều hắn không ngờ lại xảy ra, vừa mới đụng vào nhau thôi mà hắn phảng phất như đấm vào một tòa ma sơn bất hủ bất diệt, cả người bị đánh bay ra ngoài.