Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 702: Nhiếp Thiên Đế Vệ




"Mau nhìn xem, trên cự điểu màu đen kia là Nhiếp thái tử đã mất tích vào một tháng trước sao?”

"Cuối cùng hắn cũng xuất hiện, người của Tử Tiêu vương triều xém chút nữa đã lật ngược cả Thiên Cự sơn."

"Những người đó đơn thuần là quan tâm mù quáng, ở Thiên Cơ thánh thành có ai dám đụng vào Nhiếp thái tử chứ.Không chỉ có Nhiếp thái tử, các người xem Càn Thâm Dịch đẳng sau hắn không phải cũng rất tốt sao."

Tịch Thiên Dạ và Càn Thâm Dịch xuất hiện đã làm xôn xao Thiên Cự sơn.

Hai người họ đã mất tích hơn một tháng, nếu là những người khác thì sẽ chẳng ai quan tâm, nhưng Nhiếp thái tử và Càn Thâm Dịch thì khác, hai người họ đều là con em quyền quý và có tầm ảnh hưởng rất rộng. Bọn hắn lặng lẽ biến mất khiến cho các Tán Sĩ liên minh gân như nhận được lệnh tìm kiếm.

"Gì chứ! Bọn họ sao có thể còn sống trở về?"

Dương Thiên Khuyết bên trên Long Quả thịnh hội trông thấy Tịch Thiên Dạ và Càn Thâm Dịch, cả người đều cứng đờ.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy hai người họ đi vào thượng cổ cấm trận, nơi đó được xem như có đi mà không về, chỉ có chết chứ không thể sống, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể sống sót ra ngoài.

€ó người hoài nghỉ rằng cho dù là Đế giả vào đó cũng có thể mất mạng.

Với tu vi của Nhiếp Nhân Hùng và Càn Thâm Dịch sao lại có thể sống sót trở về?

Dương Thiên Khuyết nắm chặt nắm đấm, trong lòng đầy bất phục và kinh ngạc.

Bang bang!

Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu lượn quanh bầu trời vài vòng rồi xuất hiện trên vòm trời Thính Vũ các, nó phát ra khí tức làm cả tu sĩ Thiên Cự sơn đều phải âm thầm sợ hãi, tu sĩ có nhãn lực sẽ nhận ra tu vi của phi điểu to lớn đó ít nhất cũng là Bán Đế cảnh.

Những tu sĩ bình thường đều không dám tin vào việc cưỡi Bán Đế cảnh, sợ là cũng chỉ có Nhiếp Nhân Hùng hoàng kim quý tộc mới có đủ tư cách.

Không ít người cảm khái nhìn lên bức tranh trên bầu trời.

"Nhiếp huynh, Nhiếp huynh. Ngươi cuối cùng cũng về rồi, ngươi mà còn không về thì ta sẽ bị người của Tử Tiêu vương triều hại chết."

Một âm thanh khẩn trương vang lên trong Hoàng Nguyệt Uyển, chỉ thấy Chu Bách Hà lao ra khỏi sân không ngừng ngoäc tay lên trời.

Đám người đi sau lưng Chu Bách Hà từng người đều bước đi mạnh mẽ uy vũ, khí tức cường thịnh, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo cùng xơ xác.

"Đế tiền cấm vệ, bái kiến Thái tử điện hạ."

Sau khi nhìn thấy Tịch Thiên Dạ họ đều quỳ một chân trên đất hành lễ.

Tất cả có tám người, khí tức mỗi người đều cuồn cuộn ngất trời, bọn họ đều là Bán Đế cảnh tồn tại. Toàn bộ nàm quỳ trên đất kia khiến cho tu sĩ bên trong Thính

Vũ các đều rung động trong lòng. Chỉ có Tử Tiêu vương triều cấm vệ mới có khí thế như vậy.

"Bách tướng quân, sao các ngươi lại tới đây?" Tịch Thiên Dạ nói.

'Tám tên Đế tiền cấm vệ chính là người của Nhiếp Thiên đế cung nên Tịch Thiên Dạ đương nhiên nhận ra, người cầm đầu là Bách Hành Vũ, là một trong tứ đại Phó thống lĩnh, Bán Đế đã vượt qua hai lần sinh tử kiếp, hắn gần như sắp thành vô thượng Đế giả trong truyền thuyết.

"Mạt tướng nhận lệnh của Đế chủ đến đây hộ vệ Thái tử điện hạ."

Bách Hành Vũ nói.

"Đứng lên cả đi, không cần phải đa lễ."

Tịch Thiên Dạ bay xuống từ trên không trung xua tay nói.

"Nhiếp huynh, ngươi trở về rồi. Ta nói ngươi sẽ không sao, mấy tên ác nô nhà ngươi lại nhất quyết không tin, nhất định phải nhốt ta bên trong Hoàng Nguyệt Uyển, nói rằng ngươi một ngày không trở lại thì ta cũng không thể rời đi, hại ta đến

Long Quả thịnh hội cũng không thể đi tham quan đầu tiên."

Trong mắt Chu Bách Hà đầy "u oán", người của Tử Tiêu vương triều căn bản là không giảng đạo lý, Thái tử của bọn họ mất tích thì liên quan gì đến hắn?

Tịch Thiên Dạ lại không để ý đến Chu Bách Hà nhìn vào chỗ sâu trong sân, thản nhiên nói:

"Ngọc Châu tỷ, nếu đã tới đây sao lại không xuất hiện?”

"Điện hạ tha tội, Ngọc Châu đang chuẩn bị ra bái kiến nào dám thất lễ.

Một giọng nói thanh lệ vang lên trong nơi sâu Hoàng Nguyệt Uyển, một cung nữ xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, cung kính hành lễ một vạn phúc.

Nàng mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, tuy không thể so sánh được với Họa Tâm tiên nữ nhưng mỹ mạo lại ngang ngửa Trương Huân Y.

Nàng có một ấn tượng sâu trong trí nhớ của Nhiếp Nhân Hùng, cũng là người làm bạn với hắn trong thời gian dài nhất, từ nhỏ đã là thị nữ kiêm hộ vệ thân thiết của hắn, một tất cũng không rời.

Cũng bởi vì Nhiếp Nhân Hùng bị Họa Tâm tiên nữ mê hoặc mới lén chạy đến đây, nếu không Họa Tâm tiên nữ muốn giết hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

"Điện hạ, sao người lại lén chạy ra ngoài, có biết đã dọa sợ Ngọc Châu không.

Ngọc Châu bước lên phía trước đứng bên vị trí thân cận với Tịch Thiên Dạ, trong mắt đầy u oán nói.

"Chỉ là đi rèn luyện một phen, nếu có người đi theo sợ là sẽ rèn luyện không hiệu quả." Tịch Thiên Dạ cười nói.

Tịch Thiên Dạ có thể nhìn ra trong mắt Ngọc Châu có sự nghỉ ngờ, nhưng cố ý giấu đi để thăm dò hắn.

Tịch Thiên Dạ trước kia chỉ thích luyện khí và không thích đi ra ngoài, tu vi cũng chỉ là một tu sĩ hết sức bình thường.

Nhưng Tịch Thiên Dạ ở Vân Hoang Liệp Giả thành và Thiên Cự sơn làm mưa làm gió, thậm chí giết chết bảy tám tên Đại Thánh trước mặt mọi người. Nhiếp Nhân Hùng trước đây vốn không có khả năng này, đừng nói là Đại Thánh cảnh, đến cả tu sĩ Viên Mãn thánh cảnh hắn còn không thể địch lại.

Biến hóa lớn như vậy đương nhiên khiến Ngọc Châu có sự nghỉ ngờ, muốn làm rõ nguyên nhân, đồng thời đây cũng là ý của Nhiếp Thiên đế chủ.

Nhưng Ngọc Châu không ngờ rằng Thái tử điện hạ vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra nàng.

Tịch Thiên Dạ không định để lộ thân phận, dù sao hắn cũng cần dùng thân phận Nhiếp Nhân Hùng để tiếp tục tìm kiếm ngũ hành linh tài quý báu, cho nên tiếp xúc với người Tử Tiêu vương triều thì hắn phải tận lực ngụy trang thần thái và tính cách của Nhiếp Nhân Hùng. Chẳng hạn Nhiếp Nhân Hùng không thích tự xưng là bản thái tử, bản điện hạ....hắn liền một câu cũng không nói.

"Điện hạ, người đột nhiên biến mất một tháng rốt cuộc là đã đi đâu, làm Ngọc Châu lo lắng gần chết."

Ngọc Châu dò hỏi, hai mắt trong veo nhìn chăm chú lên người Tịch Thiên Dạ.

"Một tháng trước đột nhiên có cảm ngộ về tu luyện nên ta chỉ tìm một nơi yên tĩnh để bế quan mà thôi."

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nói.


Nàng đương nhiên biết Càn Sương tông thiếu chủ Càn Thâm Dịch, trước đây không lâu lại phát sinh mâu thuẫn với Điện hạ của mình rồi cùng lúc biến mất một

tháng, người của Càn Sương Tông vẫn đi tìm tung tích của hắn nhưng không nghĩ lại ở cùng một chỗ với Điện hạ của mình.

Nữ tử áo trắng thì nàng lại không biết, dung mạo đã bị một lớp mạng màu trắng che lại không thể nhìn thấy chân dung, nhưng với khí chất tên thân hình đã cho nàng một mỹ cảm không gì sánh bằng, có thể nói là hoàn mỹ không khuyết điểm.

Họa Tâm tiên nữ mà Thái tử một mực mê luyến cũng không đem lại cho nàng cảm giác này.