"Hải tộc!"
"Thất Thải Hải Loa kia chính là bảo vật Hải tộc, nghe nói có thể so với Phù Không Phi Toa cấp đế đạo bảo vật, chỉ có Hải tộc mới có trọng bảo này."
"Công chúa Hải tộc vậy mà đến trên Thiên Cự Sơn, có ý tứ, có ý tứ."
"Công chúa Hải tộc trong tuyền thuyết đây sao? Thật đẹp! Khí chất kia tựa như vì sao trong biển sâu, mỹ lệ không gì sánh bằng."
Trương Huân Y cũng đang ở thịnh hội long quả, cùng một chỗ với trưởng bối sư môn Kiếm Đế cung, khi nhìn thấy công chúa Hải tộc thì nàng mới hiểu đồn đại không phải giả, trong ánh mắt rung động vô cùng.
Vẻ mỹ lệ của công chúa Hải tộc đã một mực nổi tiếng lâu năm, bất quá người thực sự được gặp mặt công chúa Hải tộc ở trên đại lục sợ là lác đác không có mấy, dù xưng là phượng mao lân giác cũng không đủ.
Bởi vì công chúa Hải tộc rất ít kia xuất thế, luôn ở trong Địa Trung Hải cho nên có khi trăm ngàn năm cũng chưa chắc hiện thế một lần.
Những tu sĩ tham gia thịnh hội long quả đến từ ngũ hồ tứ hải, cơ hồ đại biểu cho phần lớn thế lực và địa khu trên đại lục, diện tích bao phủ không thể nói là không rộng, nhưng người từng gặp qua công chúa Hải tộc thì căn bản không có mấy ai.
"Ha ha, công chúa Hải tộc vậy mà cũng tới Thiên Cự Sơn, ha ha..... Tốt! Rất tốt! Nhiếp Nhân Hùng, để ta nhìn xem ngươi sẽ làm gì bây giờ....!"
Trong mắt Dương Thiên Khuyết tràn đầy vui mừng, công chúa Hải tộc khí thế hùng hổ đến đây, trực tiếp giá lâm trên Họa Các với uy áp như biển, hiển nhiên đến đây không có ý tốt.
Nếu không phải nhắm vào Nhiếp Nhân Hùng thì chính là Họa Tâm tiên tử, bất luận là nhắm vào ai thì đối với hắn cũng đều là tin tức tốt.
Tốt nhất là công chúa Hải tộc dưới cơn nóng giận quấy nhiễu sự thông gia giữa Hải tộc và Tử Tiêu vương triều đi, như vậy thì thật quá hoàn mỹ.
Tân khách ở trong Họa Các không ít, nhưng đều là những người tai to mặt lớn, có lai lịch không nhỏ.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên không, trong mắt có kinh ngạc, có ngoài ý muốn, có hi vọng mà cũng có cảm giác không biết nên khóc hay cười....Ai mà nghĩ công chúa Hải tộc sẽ ở ngay trên Thiên Cự Phong chứ?
Thiên Cự Phong là ngọn núi đứng đầu Thiên Cự Sơn, luôn luôn không mở cho. người ngoài, thời kì thịnh hội long quả chỉ có Đế giả và một chút tân khách đặc thù mới được phép tiến vào Thiên Cự Phong nên là không ai rõ ràng tình huống bên trong ra sao.
Đây cũng là lí do vì sao những tu sĩ phía ngoài trước đó không hề hay biết rằng công chúa Hải tộc đang ở ngay trên Thiên Cự Sơn.
Tin tức Nhiếp thái tử của Tử Tiêu vương triều đính hôn cùng công chúa Hải tộc đã được lan truyền khắp cả đại lục, đồng thời cũng được xưng là nhân duyên thế kỷ, trước nay chưa từng có.
Kết quả là ở ngay trong thịnh hội long quả, Nhiếp thái tử và Họa Tâm tiên tử ân ái trước mặt mọi người, không chút nào quan tâm đến cảm thụ của người khác mà còn ngay trước mặt Hải tộc thì sao Hải tộc lại có thể không tức giận được đây?
"Có trò hay để xem."
Chu Bách Hà tràn đầy phấn khởi, phảng phất chỉ cần có chuyện nóng để hóng hớt thì hắn liền vui vẻ.
Linh quang ở trên trời cao đặc biệt trầm trọng, như là từng tầng từng tầng hải dương trấn áp xuống, cấm cố Họa Các lại, khiến cho không cách nào phi hành.
Một thân ảnh tuyệt thế khuynh thành bước ra từ trong cung điện hải loa, đi về hướng Họa Các.
Đối với việc công chúa Hải tộc xuất hiện thì Tịch Thiên Dạ cũng là không có dự liệu được, nhìn qua nữ nhân khí thế hung hăn đi tới kia, rốt cuộc hẳn đã hiểu mục đích của Họa Tâm tiên tử.
Khó trách lần diễn kịch này của Họa Tâm tiên tử vượt xa so với ở Bách Hoa Cung lúc trước, sợ là nàng đã sớm biết công chúa Hải tộc đang ở trên Thiên Cự Sơn đi.
Tịch Thiên Dạ như có thâm ý nhìn về phía Họa Tâm tiên tử, mặc dù hắn vẫn không cách nào khẳng định Họa Tâm tiên tử muốn giết hắn, nhưng có thể khẳng định rằng mục đích lần này của Họa Tâm tiên tử chính là muốn phá hư việc thông gia của hắn với Hải tộc.
"Thải Lân công chúa, ngươi đến giương oai đén địa bàn của ta là muốn gì?"
Họa Tâm tiên tử vươn người đứng dậy, không chút yếu thế nào, lạnh lùng nói với công chúa Hải tộc trên bầu trời.
Cái gi! 'Thải Lân công chúa!
Vị trên bầu trời kia....chính là Thải Lân công chúa của Hải tộc trong truyền thuyết sao!?
Toàn bộ người ở trên Thiên Cự Sơn đều bị chấn động.
Đồn rằng Hải tộc có bảy vị công chúa, bất kỳ một vị nào cũng đều xinh đẹp. như hoa, dung mạo tuyệt thế, thiên phú và tài nghệ đều là tuyệt thế hiếm gặp.
€ó thể nói rằng tùy tiện một vị công chúa Hải tộc cũng đều là nữ tử mà tất cả tu sĩ trên đại lục này mơ ước ngày đêm.
Mà Thải Lân công chúa còn là người khuynh thành tuyệt diễm nhất trong bảy. vị công chúa.
Thiên phú của nàng được xưng là mười vạn năm mới có một của Hải tộc.
Dung nhan của nàng cái thế vô song, độc nhất vô nhị, mấy vị Đế giả từng gặp qua nàng đều không một ai có thể so sánh.
Dần dần, Thải Lân công chúa liền được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của thiên hạ nhưng mà người được thực sự gặp nàng không có mấy ai.
Một vị nữ tử có rất nhiều sắc thái truyền kỳ như thế đang xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thải Lân công chúa đã hoàn toàn khác biệt.
Vẻn vẹn mấy bước, Thải Lân công chúa liền xuất hiện trước cổng Họa Các, bất quá không có bước vào, cả người được bao phủ trong quang mang màu xanh thẳm, mông lung như có một cơn sóng mãnh liệt của hải dương ngăn cách tầm nhìn lại.
Bất quá mắc dù không được chiêm ngưỡng dung nhan của Thải Lân công chúa nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Họa Tâm tiên tử tản ra thất thải quang mang, hòa làm một thể với Họa Các, tranh phong với Thải Lân công chúa không chút yếu thế nào.
"Bản công chúa không có ý gì hết, chỉ là nhìn người nào đó chẳng những vóc người xấu mà còn thích thông đồng với phu quân tương lai của ngươi khác, có chút không quen mắt mà thôi."
Thải Lân công chúa thản nhiên nói.
"A, chuyện thông gia vừa mới được định ra mà Thải Lân công chúa đã ăn dấm nhanh như vậy rồi sao?”
Họa Tâm tiên tử a một tiếng, vô cùng khiêu khích nhìn Thải Lân công chúa, mà còn không quên quay đầu liếc mắt đưa tình với Tịch Thiên Dạ, không một chút xấu hổ nào hết.
Cái gì! Người đính hôn với Nhiếp Nhân Hùng chính là Thải Lân công chúa?
Tin tức mà Họa Tâm tiên tử hỏi ra tiếp tục gây nên chấn động cực lớn, như là sóng thần đổ ập vào đất liền.
Ánh mắt mà mọi người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đều không giấu đi vẻ ghen ghét, hận không thể giết chết hắn để thế vào đấy.
Dương Thiên Khuyết ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trái tim co quắp lại, cả người như muốn nổ tung.
Hắn sắp điên rồi, dựa vào cái gì mà cùng là con người với nhau, Nhiếp Nhân Hùng lại có thể đạt được mọi thứ mà bọn hắn mong ước cũng không có được, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ chứ? Điều mà làm cho người khác không thể nào tiếp nhận hơn là việc này không cần hắn tự mình cố gắng, người trong nhà đã xử lý xong cho hắn rồi, ông trời cũng quá mức bất công rồi.
"Họa Tâm, ta khuyên ngươi nên cách xa nam nhân của ta một chút."
Âm thanh của Thải Lân công chúa mặc dù không lớn, nhưng lại cho người ta cảm thấy một cỗ bá khí không thể làm trái, như là nữ hoàng trong thiên địa.