"Há, ngươi cũng biết sợ sao?"
Tịch Thiên Dạ đầy hứng thú hỏi.
Có thể nói tại thời kỳ Thượng Cổ thì Khiếu Thiên Tam Âm Hổ là thần thú hung ác ai gặp cũng sợ, đừng nói là sinh linh phổ thông, ngay cả thần linh nhìn thấy hắn cũng chẳng khác gì, bằng không thì nó cũng không thể trở thành một trong thượng cổ cửu ác.
Một con hung thú như thế mà lại sợ Thải Thận Nhi chỉ có tu vi Đế Cảnh khiến cho Tịch Thiên Dạ vô cùng kinh ngạc.
"Thuộc hạ sớm đã không được như năm đó, bị phong ấn mấy chục vạn năm, lực lượng còn lại chẳng đáng bao nhiêu. Huống chi vạn vật tương sinh tương khắc, cỗ lực lượng tại Thiên Cự phong kia chính là một trong những thứ có thể khắc chế ta."
Hổ Tam Âm ngưng trọng nói, nếu trở lại thời Thượng Cổ thì nó tự nhiên sẽ không e ngại, nhưng bây giờ lại khác.
Nếu như nó không đoán sai thì cỗ lực lượng kia đến từ Cửu Huyễn Thải Điệp tộc, năm đó nó bị một vị thần của Cửu Huyễn Thải Điệp tộc truy sát trên trăm năm, thậm chí có mấy lần suýt ngã xuống, đến nay vẫn còn sợ hãi.
"Trong chiến trường Thượng cổ không thể coi thường bất cứ vật gì, ngay cả Cửu Huyễn Thải Điệp tộc cũng có thể xuất hiện."
Hổ Tam Âm cảm khái nói.
Cho dù ở thời Thượng Cổ thì Cửu Huyễn Thải Điệp tộc cũng hết sức hiếm thấy khó tìm, tộc quần kia luôn luôn thưa thớt nhưng cũng vô cùng cường đại, tại thượng cổ khi mà vạn tộc tranh phong thì họ cũng có uy danh hiển hách.
Toàn bộ kẻ xâm lấn Mộ Thương thánh thành đều tử vong, đế huyết rải đầy Thiên Cự sơn mạch, mùi máu tươi nồng nặc đến mức cách hơn vạn dặm vẫn có thể ngửi được.
Chói mắt nhất dĩ nhiên chính là mấy vị cường giả Thiên Bảo thánh thành, gần như tất cả mọi người đều nhìn bọn hắn.
Lúc này, mọi người đã được kiến thức cái gì gọi là tuyệt cường vô địch, cường giả tuyệt thế cũng chỉ như vậy mà thôi.
"Thiên Cơ thánh thành Chu Ngạn, Nguyên Hoa, Lục Hoàng, Lam Âm... Mang theo chư vị đế giả của Thiên Cơ thánh thành bái kiến Thần Long thiên nữ."
Chu Ngạn hoàng, Nguyên Hoa đạo chủ, Lục Hoàng tán nhân cùng với Hải tộc chí cường giả Lam Âm, bốn người dẫn đầu tiến lên dẫn theo chư vị đế giả của Thiên Cơ thánh thành, toàn bộ đi đến Thiên Cự phong, rất cung kính hành lễ với Thần Long thiên nữ Long Thiên Nhi.
Tại Thái Hoang thế giới vĩnh viễn là thực lực vi tôn, có lực lượng chí cường liền có thể được vạn người kính ngưỡng, lời nói ra không ai dám không theo.
Thời khắc này Long Thiên Nhi chính là như thế, một người đứng thẳng trên đỉnh núi, như hoàng giả cử thế vô song, hết thảy đế giả của Thiên Cơ thánh thành đều kính sợ nhìn nàng, những người kia bình thường cao cao tại thượng, là đế giả chúa tể chúng sinh, toàn bộ đều tất cung tất kính, rất có quy củ, tựa như triều bái hoàng hạ thần.
Ngay cả bốn vị chí cường giả Thiên Cơ thánh thành cũng như thế, không hề có cái gọi là kiêu ngạo của "Chí cường giả".
Bởi vì mấy người Thần Long thiên nữ có lực lượng có thể quyết định vận mệnh của Thiên Cơ thánh thành, thậm chí là quyết định cả sinh tử tồn vong của Thiên Cơ thánh thành.
"Lần này Thiên Cơ thánh thành có thể may mắn thoát khó đều nhờ Thần Long thiên nữ cùng với chư vị Đế Quân Thiên Bảo thánh thành, Thiên Cơ thánh thành chúng ta vô cùng cảm kích, khắc sâu trong tâm khảm."
Mấy người Chu Ngạn hoàng dẫn theo chúng đế giả Thiên Cơ thánh thành lần nữa cúi đầu, lễ nghi thái độ, trang nghiêm.
"Chư vị khách khí, nếu Thiên Cơ thánh thành đã kết minh với Thiên Bảo thánh thành, vậy chúng ta liền là đồng minh, cho nên đánh lui cường địch Mộ Thương thánh thành chỉ là việc nằm trong phận sự mà thôi."
Long Thiên Nhi thản nhiên nói.
Nàng tới Thiên Bảo thánh thành, ngoại trừ tìm kiếm chủ nhân, cũng có một chuyện khác muốn làm.
Trên thực tế, kết minh với Thiên Cơ thánh thành để đối kháng Mộ Thương thánh thành chính là một trong những mưu tính của Thiên Bảo thánh thành, chỉ là thời cơ chưa tới, cho nên mới kéo dài mấy chục năm. Lần này Chân Mộc linh thổ xuất thế, vừa vặn mượn cơ hội mà làm.
"Huống chi Mộ Thương thánh thành cuối cùng vẫn là người ngoài, nếu không phải người Nam Man, tự nhiên là không có tư cách nhúng tay vào đồ vật của Nam Man chúng ta."
Trong mắt Long Thiên Nhi lóe lên một cỗ ánh sáng sắc bén.
"Thiên Nữ nói có lý, người của Mộ Thương đại lục làm mưa làm gió mấy vạn năm tại Nam Man đại lục, thật sự là khinh người quá đáng. Ai! Hổ thẹn, nếu không có Thiên Bảo thánh thành, Thiên Cơ thánh thành dù thế nào cũng không dám phản lại Mộ Thương."
Nguyên Hoa đạo chủ than nhẹ một tiếng, trong mắt có chút bi ai. Sau khi chứng kiến lực lượng của Mộ Thương thánh thành thì hắn đã tương đối rõ ràng, trước mặt Mộ Thương thì Thiên Cơ thánh thành không chịu nổi một kích.
"Thiên Nữ, việc liên quan tới Chân Mộc linh thổ, không bằng chúng ta tới công đường nói chuyện, mời vào bên trong."
Chu Ngạn hoàng chủ làm một cái thủ hiệu mời.
Hắn tương đối rõ ràng Thiên Bảo thánh thành trợ giúp Thiên Cơ thánh thành cũng là vì coi trọng tài nguyên của Nam Man đại lục mà thôi, không có lợi ích thì làm gì có ai nguyện ý đi làm. Là hoàng chủ của Tử Tiêu vương triều, hắn rất rõ ràng đạo lý này.
Thế nhưng có Thiên Bảo thánh thành nhúng tay chưa chắc không phải việc tốt.
Ít nhất thì Thiên Bảo thánh thành sẽ không giống Mộ Thương, chiếm lấy toàn bộ tài nguyên đặc thù của Nam Man đại lục.
Hợp tác cùng Thiên Bảo thánh thành, ít nhất thì Thiên Cơ thánh thành cũng được một điểm chỗ tốt. Dù không được ăn thịt, có thể húp chút nước cũng hơn là không có.
Kỳ thật, mặc dù Nam Man đại lục không cường thịnh bằng Mộ Thương, nhưng có chút tài nguyên đặc thù cũng không đơn giản, bằng không thì Mộ Thương cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào Nam Man đại lục mấy vạn năm như vậy.
Những đế giả khác của Thiên Cơ thánh thành nghe vậy thì dồn dập gật đầu thỉnh Thần Long thiên nữ vào bên trong mật đàm.
Đã đánh bại Mộ Thương, như vậy Chân Mộc linh thổ chính là sự tình mấu chốt trước mắt.
Chân Mộc linh thổ chính là một trong những tài nguyên trân quý nhất Nam Man đại lục, không kém gì tài nguyên của di tích Thiên Lan, thậm chí còn mạnh hơn nhiều.
Dù sao thì tại di tích Thiên Lan cũng có Thiên Lan dị tộc, tu sĩ Nam Man đại lục rất khó chiếm được bảo vật gì tốt.
Nhưng ở Chân Mộc linh thổ, nghe nói bảo vật khắp nơi trên đất, khắp nơi đều thấy, rất dễ đạt được.
Hơn nữa còn có truyền thuyết, trong Chân Mộc linh thổ có cơ duyên đột phá thành đế.
Mấy vạn năm trước, kỳ thật không phải toàn bộ đế giả của Nam Man đại lục đều đột phá tại Mộ Thương đại lục.
Một số đế giả Nam Man đại lục đột phá tại chính Nam Man đại lục, thậm chí có mấy người nhất cử đột phá đến viên mãn Đế Cảnh.
Sở dĩ tại Nam Man đại lục cũng có thành tựu này, là vì Chân Mộc linh thổ.
Chỉ là sau này Nam Man đại lục chiến bại, hết thảy tài nguyên trân quý nhất của Nam Man đại lục đều bị Mộ Thương khống chế, cho nên mấy vạn nay Nam Man đại lục không hề sinh ra đế giả.
Hiển nhiên là Thiên Cung trong mây mù kia chỉ có đế giả mới có thể bước vào, những người khác đều không có tư cách.
Ngàn vạn tu sĩ tụ tập tại Thiên Cự sơn mạch, nhìn Thiên Cung tựa như ảo mộng, lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
So sánh với những đế giả kia, bọn hắn chẳng khác gì chúng sinh phổ thông.
Đế giả chưa hẳn đã vĩnh sinh, cũng chưa chắc vô địch, nhưng so với bọn hắn thì lại như là người của hai thế giới.