Đời người không có thuốc hối hận, Tiêu Trình chết rồi, Đốc Thường hoàng tử chết rồi, những người khác hoảng sợ vô cùng, trong mắt đầy bối rối cùng hoảng hốt.
"Liều mạng với hắn!"
Tứ đại tướng quân của Xương Trạch thành vốn ý đồ vụng trộm đi theo Đốc Thường hoàng tử trở về Trụ Sơn bộ lạc.
Nhưng rõ ràng, Đốc Thường hoàng tử cũng đã chết. Tịch Thiên Dạ chắc chắn cũng sẽ không buông tha bọn hắn.
Bốn người cuối cùng đều là quân nhân đi ra từ trong quân, tại giây phút cuối cùng của đời người lại không chấp nhận số mệnh thỏa hiệp mà khởi xướng phản kháng.
Đương nhiên, bọn hắn cũng chỉ là tu sĩ chuẩn Thiên Vương cảnh, trước mặt Tịch Thiên Dạ căn bản không chịu nổi một kích, dường như trong chốc lát đều bị giết sạch, máu tươi đỏ hồng chảy đầy đất.
Những hộ vệ khác cũng không chịu được nữa, liều lĩnh xoay người chạy, người thiếu niên kia trong mắt bọn hắn đã trở thành Tử Thần đáng sợ nhất.
Nhưng bọn hắn dù cho có thêm hai cái chân cũng không có khả năng chạy trốn trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Mấy trăm tên hộ vệ căn bản không có bất kỳ huyền niệm gì, trong khoảnh khắc toàn bộ chết sạch, mà Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối đứng ở đằng kia, một bước cũng không có động.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi làm như thế không sợ Trụ Sơn bộ lạc dốc cạn cả đáy điên cuồng trả thù sao?"
Điền Đông Hưng run rẩy nói, thật là đáng sợ, hết thảy người của Trụ Sơn bộ lạc người đều bị giết sạch. Hắn tự nhận chính mình cũng xem như hung tàn, nhưng so với thiếu niên ở trước mắt, quả là tiểu vu gặp đại vu.
Hắn vốn cũng ý đồ vụng trộm đi theo Đốc Thường hoàng tử chạy trốn nhưng lại không ngờ rằng, đi theo Đốc Thường hoàng tử chẳng những không có đường sống mà chỉ có đường chết.
Tịch Thiên Dạ không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn Điền Đông Hưng.
"Tịch Thiên Dạ, tha ta một lần, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi. Ta chính là thiếu gia dòng chính của Điền thị nhất tộc, chỉ cần mạng sống của ta an toàn ngươi đưa ra điều kiện gì cho Điền thị nhất tộc, tin chắc Điền thị nhất tộc chúng ta sẽ làm ngươi hài lòng."
Điền Đông Hưng thở sâu, hắn giờ phút này lại cố gắng bình tĩnh, thế gian không có cái gì không thể giao dịch, chỉ cần hắn trả ra cái giá đủ lớn thì chưa hẳn không thể bảo vệ một cái mạng nhỏ này của hắn.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ lắc đầu, trong mắt vẫn không có tâm tình gì.
Điền Đông Hưng thấy như vậy có chút nóng nảy nói:
"Tịch Thiên Dạ, ngươi cần gì phải giết ta. Giết chết ta với ngươi mà nói chỉ là giải hận mà thôi, không có bất kỳ tốt lành gì. Nhưng ngươi chỉ cần tha ta một mạng là có thể có rất nhiều lợi ích. Yên Nhạc hoàng bộ các ngươi cùng Trụ Sơn hoàng bộ chính là tử địch, quan hệ không có khả năng hợp lại, nhưng chiến tranh này giữa Điền thị nhất tộc chúng ta cùng ngươi không liên lụy bất kỳ cái gì, chỉ cần ngươi có thể tha cho ta, dù cho yêu cầu gì Điền thị nhất tộc chúng ta ở một mức độ nào đó cũng có thể giúp người của Yên Nhạc hoàng bộ các ngươi, ngươi cần gì phải giết ta."
"Đáng tiếc! Giá trị của ngươi quá thấp, nếu là tộc trưởng của Điền thị nhất tộc tự mình nói với ta lời này, có lẽ ta sẽ hơi suy nghĩ một chút. Nhưng ngươi... Kém quá xa. Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm như thế..."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Nói xong hắn cong ngón búng ra, lần nữa bắn nhanh ra một đoàn kiếm chém tới Điền Đông Hưng.
"Thiếu gia cẩn thận."
Sắc mặt lão giả áo đen kịch biến, vẫn luôn cảnh giác nhìn Tịch Thiên Dạ, thấy hắn xuất kiếm ra, lúc này ngăn trước mặt Điền Đông Hưng.
Nhưng mà hắn chỉ là một tên Thiên Vương bình thường mà thôi làm sao có thể ngăn cản công kích của Tịch Thiên Dạ, dù cho chỉ là tiện tay công kích thì hắn cũng không có khả năng ngăn cản.
Vừa đối mặt, lão giả áo đen đã bị kiếm của Tịch Thiên Dạ chém thành hai đoạn, dường như không hề khác gì với những người bình thường kia.
Điền Đông Hưng hoảng hốt tới cực điểm, thiếu niên ở trước mắt thật là đáng sợ, giết Thiên vương đều như là giết gà đơn giản. Hắn làm thế nào mạnh đến như thế, chẳng lẽ chính là Thánh Thiên vương không thành trong truyền thuyết.
"Không! Buông tha ta lần này... Van ngươi."
Nhìn thấy đoàn kiếm quang tiếp tục chém tới mình, Điền Đông Hưng hoảng sợ kêu lớn lên, hai chân đều đứng không vững chật vật ngã trên mặt đất. Trước mặt Tịch Thiên Dạ, hắn yếu ớt như một dê con đợi làm thịt.
Hắn tự cho là mình có giá trị không thể chết, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, Tịch Thiên Dạ không có lý do gì giết chết hắn.
Nhưng mà hắn làm sao cũng không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ căn bản là chướng mắt lợi ích kia, nói giết liền muốn giết hắn.
Đang lúc kiếm sắp trảm đầu Điền Đông Hưng xuống thì một đoàn khí tức bí ẩn bỗng nhiên xuất hiện cản lại kiếm của Tịch Thiên Dạ.
Sau một khắc, Điền Đông Hưng biến mất tại chỗ, lúc sau xuất hiện đã ở bên ngoài tường thành ngàn trượng.
Tịch Thiên Dạ hơi hơi híp mắt nhìn lại tường thành, thản nhiên nói:
"Ngươi cũng muốn đối địch với ta sao?"
Chỉ thấy trên tường thành hai người đứng đấy, một người là Điền Đông Hưng, người kia đứng bên cạnh Điền Đông Hưng là cao thủ Trương Cát Tượng nổi danh hiển hách.
"Lão già Trương Cát Tượng kia lại ra tay rồi, nghe đồn giao tình của hắn với tộc chủ Điền thị nhất tộc không nhỏ, bây giờ xem ra quả nhiên không giả."
Trần Cửu Phụng thản nhiên nói.
Bên cạnh hắn vây quanh một đoàn hộ vệ, dường như toàn bộ đều là cao thủ, bên trong có ba vị Thiên Vương Đại Giả.
Từ khi Xương Trạch thành bị công phá, bọn hắn cẩn thận từng li từng tí, dù sao trong thành này so sánh với Yên Nhạc hoàng bộ, Trụ Sơn bộ lạc thì bọn hắn đều cách biệt quá xa. Lực tự vệ thấp nên không trêu chọc thị phi chính là cách làm tốt nhất.
Trương Cát Tượng lúc này ra ngoài can thiệp vào, rõ ràng vượt quá suy đoán của Trần Cửu Phụng.
"Trương Cát Tượng! Hắn ra ngoài đối địch với Tịch công tử làm gì?"
Giang Hoài Nguyệt hơi hơi cau mày nói, trong mắt có mấy phần lo lắng. Nàng tương đối rõ Trương Cát Tượng chính là cường giả tiếng tăm lừng lẫy hơn rất nhiều so với Tiêu Trình, bởi vì Trương Cát Tượng chính là bán bộ Thánh Thiên vương thật sự, đã không cùng cấp bậc với những Thiên Vương Đại Giả.
Trên tường thành, Điền Đông Hưng vẫn sợ hãi không thôi, vừa mới căng thẳng kém chút tè ra quần. Hắn nhìn người trung niên bên cạnh, lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Trương bá bá, người ở Xương Trạch thành!"
Điền Đông Hưng nằm mơ cũng không ngờ rằng, lúc hắn tuyệt vọng nhất, sẽ có cơ hội phong hồi lộ chuyển.
Trương Cát Tượng! Hắn đã từng gặp qua mấy lần trong chủ trạch Điền gia, quan hệ rất sâu với Điền gia bọn hắn.
Điền Đông Hưng vô cùng hưng phấn, có Trương bá bá ở đây, ai dám động đến hắn?
Tịch Thiên Dạ mặt không thay đổi nhìn hai người trên tường thành, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi.
"Tịch công tử, Trương mỗ ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng Điền Đông Hưng chính là thân tôn của tộc chủ Điền gia, Trương mỗ ta năm đó bởi vì một số nguyên do mắc nợ đại ân huệ của tộc chủ Điền gia, bây giờ thân ta ở trong Xương Trạch thành nên không thể trơ mắt nhìn ngươi giết chết người đời sau của tộc chủ Điền gia."
"Cho nên, nếu như Tịch công tử có thể để một chút mặt mũi cho Trương mỗ ta, buông tha Điền Đông Hưng một lần thù Trương mỗ ta vô cùng cảm kích."
Trương Cát Tượng hơi ôm quyền nói.