Vạn Dặm Hồng Trần

Chương 13: Khẩn cầu




“Ồ, nếu các hạ không ngại thì nói một chút nghe thử xem”

Lúc nãy sau khi âm thầm lướt thần thức qua thì hắn phát hiện vị Tư Bạch này tu vi cũng chỉ ở mức Hoá Thần, trong lòng tự nhiên sẽ không có áp lực tâm lý gì.

Tư Bạch nâng chén trà vừa rót lên nhấp một ngụm, cuống họng kêu "khà" một tiếng sảng khoái. Sau đó bắt đầu kể bằng giọng đều đều:

“Có lẽ đạo hữu cũng đã biết, những con tinh quái như Chung Tử sở dĩ được gọi một chữ “thần” là vì bọn chúng tiếp nhận thờ phụng nhang khói của thôn dân, hấp thu hương hoả đi theo con đường thần đạo.”

“Đúng là có chuyện này. Nhưng với số lượng thôn dân ít ỏi đó thì cũng chẳng thấm vào đâu.”

Khương Thiên gật đầu, việc này hắn đã từng nghe sư phụ nói qua.

“Tuy nói nhân khẩu trong mỗi ngọn núi cũng không nhiều, nhưng nên nhớ nơi này gọi là Thập Vạn Đại Sơn. Nếu bỏ qua những nơi hẻo lánh không người sinh sống thì ít cũng có đến vài trăm vạn thôn dân. Số hương hoả này khi gom lại một chỗ thì không thua gì các quốc gia phàm nhân đâu. Không tránh khỏi việc rơi vào tầm ngắm của ma đạo”

Lão nhân vuốt cằm, nói.

“Nếu vậy sao bọn chúng không đi chiếm hương hoả ở quốc gia phàm nhân cho nhanh? Chỉ cần khống chế hoàng đế rồi ép hắn ban hành vài cái thánh chỉ thôi mà.”

Khương Thiên nghe tới đó thì lòng hiếu kì nổi lên, không nhịn được liền hỏi. — QUẢNG CÁO —

Tư Bạch kinh ngạc nhìn hắn một hồi, lời nói mang theo thâm ý:

“Hình như đạo hữu cũng không quá quan tâm đến việc đời”



“Tu luyện lâu năm đầu óc có chút hỏng” Hắn biết lão nhân này đang trào phúng mình nhưng cũng chẳng thèm phản bác gì, thản nhiên thừa nhận.

“Ồ?” Tư Bạch có chút không tin, bắt đầu giải thích:

“Thật ra cũng rất dễ hiểu. Chính đạo trước nay tự xưng là thừa kế ý chí của nhân hoàng Ngô Vọng. Cường giả vô số, lại lấy danh nghĩa trừ yêu diệt ma, tất yếu sẽ thu được lòng người. Đấu với ma đạo tuy vẫn không thể giành được thắng lợi tuyệt đối nhưng đã đè ép vô số năm.”

“Vì vậy các quốc gia phàm nhân đặt dưới sự quản lý của tu sĩ chính đạo. Ai có công lao xứng đáng được ban thần vị, được thờ phụng ở những đâu, được chia bao nhiêu hương hoả đều do bọn họ quyết định. Còn ma tu nếu có chiếm được quốc gia thì cũng sẽ vội vàng huyết tế rồi bỏ chạy, lấy đâu ra thời gian mà chăn nuôi hương hoả.”

“Cũng đúng. Dưới tình huống thực lực kém hơn, cho dù đánh úp thành công thì sớm muộn cũng sẽ bị đoạt lại thôi. Không bằng mau chóng huyết tế, vét được bao nhiêu thì vét.” Khương Thiên gật gù đồng ý.

Tư Bạch gật đầu, đoạn kể tiếp:

“Nhưng đối với ma đạo thì đó cũng không phải kế sách lâu dài. Những kẻ đi theo con đường thần đạo tuy không có cách nào phi thăng, ngược lại bọn họ có một lợi thế khiến ai cũng phải thèm muốn” — QUẢNG CÁO —

“Cái này thì ta biết.”, Khương Thiên vội cướp lời, “Trừ khi không được tiếp thêm hương hoả, hoặc bị huỷ miếu thờ tước thần vị, nếu không cho dù có tiêu diệt hồn phách, tu sĩ thần đạo vẫn có thể tái sinh ”

“Chính là nó. Khi đấu pháp quy mô lớn, có ai mong muốn gặp một đội quân vĩnh viễn bất diệt chứ? Ngươi đánh chết bọn hắn, bọn hắn lại hồi sinh ở hậu tuyến rồi chạy lên tiền tuyến đánh với ngươi. Nghĩ thôi đã rợn cả người”

Tư Bạch trầm trọng nói. Sau đó y hướng mắt nhìn xuống giọt nước còn đọng trên chén trà, khẽ thuyết giảng:

“Ma đạo và chính đạo vốn khác biệt từ trong tư tưởng. Chính đạo chủ trương hoà giải với yêu tộc, còn ma đạo lại mang suy nghĩ “vạn vật trên đời, chỉ có con người là quý nhất”. Bọn chúng luôn ấp ủ tham vọng tàn sát thiên hạ, nô dịch vạn tộc thì đời nào chịu ngồi yên chờ chết. Hằng ngày chúng sẽ phái ra người âm thầm đi tìm một số nơi hẻo lánh, tránh xa tai mắt của chính đạo để chăn nuôi hương hoả, bồi dưỡng ra một thế hệ ma thần chịu sự điều khiển của chúng. Mà Thập Vạn Đại Sơn rõ ràng là con mồi béo bở không thể bỏ qua”

Nghe đến đây Khương Thiên bỗng thấy hơi nao nao. Nếu hắn đoán không lầm thì nói thêm vài câu nữa, tên này sẽ kể khổ rồi mời hắn đi chinh phạt ma đạo, hoặc làm vài cái sự tình nguy hiểm gì đó.



Quả nhiên khi thấy hắn im lặng không nói gì, trong mắt Tư Bạch xẹt qua một tia sáng, bắt đầu than ngắn thở dài:

“Mấy lần trước chỉ là vài tên đệ tử ma đạo đến khảo sát, tình cờ bị ta bắt gặp liền ra tay diệt trừ. Sau đó ta phát hiện có điều bất ổn nên mới trấn thủ ở đây. Bẵng qua một thời gian dài, cách đây vài tháng lại có ba tên ma tu Hoá Thần kì tìm đến. Sau một hồi ác chiến cuối cùng hai bên đều lưỡng bại câu thương, ta trở về tịnh dưỡng nhưng đến nay vẫn chưa khỏi. Không biết lần sau chúng còn dẫn thêm ai đến nữa”

Nói giữa chừng, lão đột nhiên đứng thẳng dậy, khom người vái một vái về phía hắn:

“Đạo hữu tu vi cao thâm, kính xin giúp đỡ mọi người thoát qua lần tai kiếp này”

— QUẢNG CÁO —

Mẹ, biết ngay mà.

Khương Thiên thầm kêu không ổn, đang muốn mở miệng khoái thác. Bảo hắn đi đánh nhau với vài con tinh quái hoặc đi cứu vài người thường thì còn được. Chứ bảo hắn đi đối phó với ma đạo thì có chút nuốt không trôi.

Vốn dĩ ngay từ đầu lý do hắn đến nơi này cũng là vì trốn tránh tu sĩ ma đạo mà.

Lão thấy vẻ mặt hắn khó xử thì đoán ngay là đối phương muốn từ chối, vội cướp lời:

“Nghe Chung Tử bảo đạo hữu rất vừa ý với phong cảnh nơi này, cũng định ở lại dài lâu. Đạo hữu yên tâm, chỉ cần ngươi đánh đuổi được bọn chúng đi thì từ nay về sau toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn do ngươi làm chủ.”

“Phong cảnh có đẹp thì cũng phải còn mạng mới hưởng được” Hắn lắc đầu nói, sau đó lâm vào trầm tư. Một lúc sau mới thở dài, hỏi lại:

“Sao các hạ không báo cho các môn phái chính đạo? Chuyện này vừa ẩn chứa âm mưu to lớn lại tồn tại bố cục sâu rộng, chắc chắn bọn họ sẽ không làm ngơ”