Vận Rủi: Một Mất Một Còn

Chương 21: Lý Tiết Ngọc Chính Là Lý Tiết Ngọc




Ánh nắng của buổi sáng chiếu rọi vào phòng khiến Lâm Hàn Phong giật mình tỉnh giấc. Anh mở mắt ra thì thấy Lý Tiết Ngọc ngủ gục bên cạnh giường, tối qua cô lo lắng cho anh nên đã ở lại đây, ngồi nghe anh luyên thuyên mãi cuối cùng cả hai ngủ quên lúc nào không hay.

Lâm Hàn Phong xoay người, vết thương trên vai làm anh đau, Lâm Hàn Phong nhăn mặt lại, xui xẻo lắm mới gặp trúng bọn người đó để rồi bị thương như thế này.

"Lý Tiết Ngọc." Anh lây cô dậy.

Lý Tiết Ngọc ngơ ngác ngồi lên, lúc này cô mới biết trời đã sáng rồi, tối qua cô ngủ quên ở đây sao?

"Trời sáng rồi." Anh nhẹ nhàng bảo.

Lý Tiết Ngọc đưa tay dụi mắt, cô vội đứng lên cúi đầu chào anh rồi ra khỏi phòng. Lâm Hàn Phong đứng đấy chỉ biết bật cười, bộ dạng của cô lúc này trông thật đáng yêu làm sao.

Bác sĩ cũng được gọi đến, đây là bác sĩ riêng của Lâm Hàn Phong, mỗi khi anh bị thương đều gọi người đàn ông này đến.

Sau khi xem sơ qua thì thấy vết thương của Lâm Hàn Phong cũng không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi tránh vận động mạnh và không để hở miệng vết thương là được.

Xonh việc của mình bác sĩ cũng ra về, lúc này Mặc Triết và Uông Thừa cũng đã đến.

"Đã tìm ra chưa?" Lâm Hàn Phong hỏi.

Mặc Triết lắc đầu: "Cũng không biết là kẻ nào đứng sau nữa."



"Kẻ thù của tôi cũng nhiều, nghĩ mãi cũng không ra tên nào." Lâm Hàn Phong đáp.

"Thời gian này anh nên để A Lâm đi cùng mình đi." Uông Thừa bảo.

Đúng lúc Lý Tiết Ngọc đem nước ra cho cả ba thì nghe thấy, tuy cô không biết rõ Lâm Hàn Phong làm công việc gì, nhưng với tình hình này có chút không ổn mấy nhỉ?

Mặc Triết để mắt đến cô, Lý Tiết Ngọc đặt mấy li nước xuống liền đứng lên vào bếp, Mặc Triết cũng đứng lên đi theo cô, Lâm Hàn Phong và Uông Thừa chú ý đến.

"Đến đây chỉ có thể." Uông Thừa ngồi đấy lẩm bẩm.

Lâm Hàn Phong cũng im không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng là không vui vẻ gì mấy.

Ở trong bếp, Mặc Triết đứng nhìn cô từ đầu tới chân xem Lý Tiết Ngọc có bị gì không.

"Cô đã khỏe hơn chưa?" Anh hỏi.

Lý Tiết Ngọc gật đầu.

"Thế tốt rồi, cô giữ lấy cái này đi." Mặc Triết đưa cho cô một lọ thuốc.

Lý Tiết Ngọc nhận lấy.

"Chỉ là thuốc bổ tôi mang đến thôi, cầm lấy mà uống đi." Mặc Triết đưa tay xoa đầu cô rồi ra ngoài, Lý Tiết Ngọc đứng ngơ ngác nhìn anh.

Sao lại đối xử tốt với cô như thế chứ?

Nhìn thấy Mặc Triết từ bếp đi ra, Lâm Hàn Phong cau mày lại, anh tò mò họ nói gì với nhau mà kết thúc nhanh vậy?

Anh muốn lên tiếng hỏi nhưng rồi lại thôi, cả ba vào lại chuyện chính tìm ra kẻ đã đứng sau ra lệnh tấn công Lâm Hàn Phong tối qua.

...



Buổi tối.

Lý Tiết Ngọc được gọi đến phòng anh, vì vai bị thương nên anh cần thay thuốc và băng gạc, Lâm Hàn Phong đã nhờ cô làm việc đó. Ban đầu nhìn thấy vết thương cô có chút sợ, nhưng thấy Lâm Hàn Phong đau đến nghiến răng nhẫn nhịn thì cô tự nhủ bản thân sẽ không sao, cô có thể làm được.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng, cô sợ anh sẽ đau, cả hai mặt đối mặt với nhau, Lâm Hàn Phong ngây ngốc ra lúc nào không hay.

Xong việc, Lý Tiết Ngọc đưa áo lại cho anh mặc vào.

"Sáng nay...cô và Mặc Triết đã nói gì với nhau vậy?" Anh vừa cài cúc áo vừa hỏi.

[Anh ấy đưa tôi thuốc bổ, bảo là hãy dùng đến.]

"À."

Nhìn kĩ lại thì Lý Tiết Ngọc gầy thật, trông cô thật nhỏ bé làm sao.

"Vai tôi có chút đau, cô có thể ở lại đây không?" Anh hỏi.

[Anh cần gì sao?]

"Cô hãy ngủ ở đây." Anh nhìn cô.

Lý Tiết Ngọc giật mình.

Lâm Hàn Phong chỉ tay về phía sofa, cô quay đầu lại nhìn liền hiểu ý, thì ra muốn cô ngủ ở đây để tiện nhờ vả sao?

Cũng biết tính toán thật.

[Được rồi, tôi sẽ ngủ ở đây, anh cần gì cứ gọi tôi nhé.]

"Trong tủ có chăn và gối đấy, cô lấy ra dùng đi." Lâm Hàn Phong bước xuống giường rồi bảo.

Lý Tiết Ngọc đi đến tủ mở ra lấy chăn và gối cho mình, Lâm Hàn Phong lại bàn làm việc ngồi xuống, Lý Tiết Ngọc cũng ngoan ngoãn lại sofa ngồi đó nhìn anh.

Anh không nói với cô câu nào mà làm việc, Lý Tiết Ngọc cũng không tiện phiền đến anh, cô ngồi đấy một lúc thì ngủ quên lúc nào không hay.

Đến khi Lâm Hàn Phong dừng tay, anh quay sang thấy cô đã ngủ. Anh đứng dậy đi đến chỗ cô, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp phủ kín người Lý Tiết Ngọc, anh còn ngồi thấp người xuống nhìn gương mặt của cô đang ngủ say.

Lúc này anh mới để ý trên trán cô có vết sẹo dài, là do lúc đó cô làm việc ở quán bar và bị đánh trúng đầu nên mới thành ra thế này. Nghĩ lại thì lúc đó anh đã trơ mắt nhìn cô bị ức hiếp, đến khi đổ máu rồi mới chịu đứng lên nói giúp cô.

"Tôi xin lỗi." Anh nhỏ giọng bảo, đưa tay vén tóc cô sang một bên.

Lý Tiết Ngọc rất xinh đẹp, cô cũng đơn thuần, ngây ngô trong sáng, ở bên cạnh cô Lâm Hàn Phong quả thật không cần phải lo nghĩ hay đề phòng gì. Mặc dù anh đã đối xử tệ với cô, xem cô không ra gì nhưng Lý Tiết Ngọc vẫn không giận cũng không hận anh, nhìn thấy anh bị thương thế này liền lo lắng.

Lâm Hàn Phong có chút cảm tình đối với cô thật rồi.

Anh cũng phải công nhận một điều, Lý Tiết Ngọc chính là Lý Tiết Ngọc, cô ấy không phải là Hứa Linh Lung, cô là cô, chỉ là gương mặt giống nhau mà thôi.

Còn lại cả hai đều khác nhau hoàn toàn cả.

Lâm Hàn Phong ngồi bệch xuống sàn, anh ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô.

"Tôi phải làm sao với cô đây?"