Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 132




Thẩm Ninh theo thái giám dẫn đường đi dến ngự hoa viên, điểm đến không phải là vườn Cửu Hòa đầy hoa cúc vàng, mà là vườn Chu Hạ đã qua lời kỳ hoa nở rộ. Đông Duật Hoành mặc một bộ thường phục đoạn hoa màu xanh sẫm đang ngồi trước bàn đá linh bích uống rượu, thấy nàng đi tới hắn buồn ly rượu ngọc xuống, khóe môi khẽ cong thành nụ cười.

Thẩm Ninh không thể không thừa nhận bản thân đã ngây người mất mấy giây. Nam sắc đúng là hại người mà.

Nàng mỉm cười tiến về phía trước, Đông Duật Hoành nắm lấy bàn tay nàng để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, hắn vẫy lui toàn bộ người theo hầu xuống ngay cả người hầu rượu cũng không lưu lại.

Hắn tự mình rót rượu cho Thẩm Ninh, mỉm cười cạn ly với nàng.

"Hôm nay chàng có nhã hứng thế, là có chuyện gì vui à?" Thẩm Ninh rót thêm một ly cho hắn, khẽ cười hỏi.

"Trẫm đã cho người đi chọn được một chút vật liệu tiến cung, sáng mai có thể luyện tập chế đàn rồi."

"Thật sao, vậy thì tốt quá."

Đông Duật Hoành gật đầu, khẽ cười không nói gì.

Hai người tán gẫu vài câu, ngắm trăng nhìn sao, không quá thoải mái.

Sau đó Đông Duật Hoành kéo Thẩm Ninh đứng dậy, "Đi nào, cùng trẫm đi ngắm hoa."

Thẩm Ninh bật cười xùy một tiếng, "Chàng uống sau rồi à, ở đây chúng ta chỉ có thể ngắm lá cây thôi."

"Ai, năm sau không phải sẽ đều là hoa sao." Đông Duật Hoành bóp bóp bàn tay của nàng.

Hai người chậm rãi đi về phía trước, ngắm cả vườn cây đều là một màu xanh, cuối cùng đi đến một khu vườn sắp khô héo thì ngừng lại.

Ngón tay thon dài của Đông Duật Hoành chỉ chỉ, nói: "Trẫm, thật ra không thích hoa này lắm. Màu sắc của nó quá tươi quá diễm lệ, thiếu đi mất mấy phần thanh nhã."

Thẩm Ninh biết hắn còn có lời muốn nói nên cũng không lên tiếng.

"Nhưng trẫm lại nghĩ nếu như đóa hoa này cài lên tóc nàng, chắc chắn sẽ mang lại một cảm giác khác."

Thẩm Ninh hơi nhíu mày, "Ta cũng không thích hoa này."

Đông Duật Hoành nhìn nàng chăm chú lắc đầu cười, trong ánh mắt hắn dường như có tia lấp lánh, "Nàng sẽ thích nó, năm sau trẫm sẽ đích thân hái cho Ninh Nhi một đóa hoa."

Thẩm Ninh nghe hắn nói vậy, nàng cực kỳ kinh hãi.

Mặc dù nàng không am hiểu việc trồng hoa, nhưng vào cung mấy năm nàng cũng biết được hoa Đông Duật Hoành chỉ là hoa gì.

Mẫu đơn tím, đứng đầu trong cái loại hoa thơm cỏ lạ, được ví như hoàng hậu trong các loài hoa.

Một đóa hoa này, chỉ có Hoàng hậu mới được phép cài lên!

Chính miệng Hoàng đế nói ra, hàm nghĩa đã rất rõ ràng.

"Không!" Nàng quả quyết cự tuyệt.

Đông Duật Hoành biến sắc, hắn không ngờ nàng sẽ nói "Không".

Nàng vẫn luôn tôn thờ lòng tin một người một lòng đến đầu bạc răng long, cực kỳ coi trọng vị trí thê tử. Hắn vốn cho rằng nàng sẽ mừng rỡ như điên, không ít nhất cũng sẽ là vẻ mặt tươi cười, hắn không thể ngờ rằng nàng lại không có chút nào vui vẻ thậm chí là cự tuyệt hắn.

Thẩm Ninh đúng là rất để ý đến chuyện thê tử của Đông Duật Hoành, nhưng mất mát này nàng chỉ để trong lòng, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ tranh giành ngôi vị Hoàng hậu.

Nhưng hành động hôm nay của Đông Duật Hoành lại nhưng ném một quả bom trên đất bằng phẳng, mới đầu nàng là khiếp sợ sau đó lập tức hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra. Đây là vốn liếng cuối cùng của Hoàng hậu.

Bởi vì Đại hoàng tử thích nàng, cho nên Hoàng hậu tự nguyện nhường lại hậu vị để ngăn cản Hoàng đế đày Đại hoàng tử đi. Cuối cùng nàng trở thành người chiến thắng, nói đến chỉ cảm thấy thật buồn cười!

Thích một người thì có lỗi gì? Muốn nàng đạp lên tấm chân tình của Đông Minh Dịch và sự tuyệt vọng của Mạnh Nhã để leo lên ngôi vị Hoàng hậu, nếu vậy nàng sẽ là người không biết liêm sỉ đến mức nào đây!

"Không, ta không muốn, tuyệt đối không!"

"Ninh Nhi." Đông Duật Hoành biết nàng chỉ sợ là đã đoán được đầu đuôi, trước tiên hắn chỉ có thể trấn an nàng, "Nàng nghe trẫm nói đã."

Thẩm Ninh nhìn hắn với ánh mắt phòng bị.

"Hoàng hậu đến tìm trẫm, nàng ấy đưa ra kế sách tự nguyện giả chết để nhường lại hậu vị, cầu trẫm cho Đại hoàng tử một cơ hội." Đông Duật Hoành vu0t ve cánh tay của nàng, "Mặc dù trong lòng trẫm cực kỳ muốn nàng làm Hoàng hậu, nhưng trong đso có rất nhiều vấn đề trẫm không thể không suy tính. Cho đến tận hôm nay, trẫm mới hạ quyết tâm. Trẫm đã tính toán tốt tất cả cho nàng rồi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của trẫm, vui vẻ trở thành Hoàng hậu của trẫm, những chuyện khác nàng không cần phải quan tâm."

Thẩm Ninh lắc đầu, "Ta không quan tâm chàng suy tính nhiều ít thế nào, đây nhất định không phải lựa chọn duy nhất. Dù sao ta cũng sẽ không đồng ý!"

Chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình phụ nhân như nàng kháng cự trở thành Hoàng hậu như vậy? Đông Duật Hoành nâng mặt của nàng lên, "Chẳng lẽ nàng không muốn trở thành Hoàng hậu của trẫm như vậy?"

"Ta muốn, ta cực kỳ muốn! Nhưng dùng cách này để trở thành Hoàng hậu, ta tuyệt đối không muốn!"

Đông Duật Hoành nói: "Ngay từ ban đầu, nếu như lập Đại hoàng tử làm thái tử, điều trẫm lo ngại nhất chính là thế lực của Mạnh gia, nếu như Hoàng hậu từ trần, Đại hoàng tử cũng coi như mất một cánh tay một cái chân."

Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, "Vậy thì ta cũng mặc kệ, cho dù là Hoàng hậu không giả chết, chàng cũng đã có ý lập Đại hoàng tử làm thái tử, cũng sẽ nghĩ ra những cách khác."

"Rốt cuộc là trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì?"

Thẩm Ninh mấp máy môi, "Đại hoàng tử chỉ là thích người hắn không nên thích, hiện tại thằng bé cũng không làm ra loại chuyện gì không có tính người, hơn nữa lòng người cuối cùng cũng sẽ thay đổi, lỡ như nửa năm một năm sau, hắn gặp được chân mệnh thiên nữ của mình, thì sẽ thế nào đây? Hoàng hậu đã làm gì sai? Ta đã cướp rất nhiều thứ của nàng rồi, bây giờ ngay cả món đồ cuối cùng của nàng ta cũng muốn cướp? Chỉ dựa vào con của nàng thích ta?" Thẩm Ninh lắc đầu, "Chuyện làm ti tiện như vậy, ta phải hèn hạ vô sỉ cỡ nào mới có thể làm được!"

"Nàng nghĩ nhiều cho người khác thế làm gì? Sau khi Hoàng hậu giả chết, trẫm sẽ an bài cho nàng ấy thật tốt."

"Dù sao ta cũng không đồng ý, nếu như chàng lệnh cho ta làm ta cũng sẽ kháng chỉ."

"Nàng... "

"Đừng nói, ta không nghe!" Thẩm Ninh che lỗ tai lại.

Đông Duật Hoành tức giận đến mức bật cười, lại còn có người như nàng! Hắn thấy nàng nhắm mắt che tai lại, hắn biết nàng sẽ không nói chuyện đàng hoàng với hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ béo mặt nàng một cái, mắng một câu: "Óc heo!"

Buổi tối hôm đó không giải quyết được chuyện gì, sau đó Thẩm Ninh vẫn một mực giữ thái độ cự tuyệt, Đông Duật Hoành ngay cả suy nghĩ muốn đánh mông nàng cũng đã nghĩ đến.

Thẩm Ninh sao có thể không lo lắng được, nàng nghĩ cách khuyên Hoàng hậu thay đổi suy nghĩ, nhưng nàng cũng biết bản thân không thể đi đến tìm Hoàng hậu nói thẳng, như thế chỉ càng khiến Hoàng hậu thêm khó xử hơn. Đúng lúc nàng không biết nên làm thế nào, Hoàng hậu nhân lúc nàng đến thỉnh an buổi sáng nói là có chuyện muốn cùng nàng thương nghị riêng để giữ nàng lại. Sau đó Hoàng hậu cho tất cả mọi người lui xuống, ngay cả Lục Kiều cũng không ở lại.

Thẩm Ninh khó có khi có vẻ bức rứt bất an thế này.

Mạnh Nhã mỉm cười chăm chú nhìn nàng một lúc, chậm rãi mở miệng, "Bổn cung gần đầy đọc một quyển sách, tên là Tê Hà du ký, không biết hoàng quý phi có đọc qua chưa?"

"Ta đã đọc rồi." Thẩm Ninh gật đầu.

"Tác giả Tê Hà của quyển sách này đúng là một người nhàn nhã rảnh rỗi, bổn cung cũng đã đọc hết, bổn cung thích nhất là đoạn hắn miêu tả lại cảnh đi qua Thuyên Châu vào lễ thêu thùa, chỗ đó liệu có như lời hắn nói, ra lệnh một tiếng các tú nương ngồi bên cạnh hồ may vá, từng đường kim mũi chỉ đều rất khóe léo tỉ mỉ không?"

"Đúng là như vậy." Thẩm Ninh đã từng tận mắt nhìn thấy một lần.

"Muội đã từng tận mắt nhìn thấy sao?"

Thẩm Ninh biết không thể giấu diếm, chỉ có thể gật đầu.

Hoàng hậu khẽ thờ dài một tiếng, sau đó cười nói: "Bổn cung thật sự rất hâm mộ muội."

Thẩm Ninh nói: "Cớ gì nương nương lại nói như vậy? Lúc đó ta chỉ là trong bể khổ tìm được chút niềm vui thôi."

Mạnh Nhã khe khẽ lắc đầu, nhìn Thẩm Ninh nói: "Bổn cung, vẫn luôn rất ngưỡng mộ muội."

"Nương nương?" Thẩm Ninh hơi ngạc nhiên.

"Muội là một phụ nhân, nhưng lại làm được rất nhiều chuyện phụ nhân không thể làm. Mặc dù trong đó có thể là do tình thế bắt buộc, nhưng ngẫm nghĩ lại, cuộc sống của muội trải qua từng con sóng lớn bao la cũng rất hùng vĩ, đến khi muội già đi, nhớ lại từng câu chuyện cũ đặc sắc đã từng trải qua." Mạnh Nhã cụp mắt, "Nhưng bổn cung một đời này, lại như một vũng nước trũng."

Mạnh Nhã ngừng một lát, lại nói: "Có lẽ, không phải là một vũng nước trũng, có khi ngay cả một vũng nước trũng cũng không bằng."

"Nương nương người nói quá lời rồi."

"Có lẽ người ngoài nhìn vào thấy ta yên ổn ở trong Trung cung vài chục năm, vẫn luôn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, là nữ nhân tôn quý nhất đất nước này, còn có ai đáng được ngưỡng mộ hơn ta? Giống như cá uống nước, trong ấm ngoài lạnh tự nó biết. Bản cung nhìn muội và Thiên gia ở chung với nhau, càng không muốn như cái xác không hồn ở đây trông coi chỗ này đến hết đời nữa."

Sắc mặt Thẩm Ninh trở nên phức tạp.

Mạnh Nhã khẽ cười một tiếng, "Muội không cần phải như vậy đâu, từ sau khi sinh Đại hoàng tử ta chưa từng ngủ chung giường với Thiên gia."

Thẩm Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.

"Thiên gia chưa từng nói với muội sao?" Mạnh Nhã tưởng rằng Thẩm Ninh đã sớm biết chuyện này.

Thẩm Ninh lắc đầu, "Bệ hạ đã quyết sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai."

Mạnh Nhã khẽ thở dài một hơi, "Vậy sao, bệ hạ đối với ta, cũng đã rất khoan dung rồi."

Thẩm Ninh thấy Hoàng hậu nói như vậy không khỏi thắc mắc, nàng nói: "Nương nương, lúc ấy vì sao... "

Mạnh Nhã trầm mặc một lúc, chậm rãi kể lại chuyện năm đó, sau đó nàng nói tiếp: "Bệ hạ đi đến nơi của những người khác, lúc đó trong lòng ta không có một tia gợn sóng, ngược lại còn khẽ thở phào một hơi... Những năm gần đây ta vẫn luôn nghĩ, phải chăng bản thân mình ngay cả làm một phụ nhân cũng không hoàn chỉnh... "

Thẩm Ninh nói: "Lời này của nương nương nói sai rồi, ta thấy nương nương chỉ là đã quá thất vọng mà thôi." Có nữ tử nào ở trong hoàn cảnh như vậy mà không kỳ vọng người mình yêu dùng cánh tay kiên cường ôm lấy mình, an ủi mình? Chỉ là Đông Duật Hoành lại muốn nhìn nàng yếu đuối tự mình đứng lên.

"Vậy sao..." Mạnh Nhã cười khổ một tiếng. Những lời này nàng chưa từng nói với những người khác, ngay cả mẫu thân của mình nàng cũng chưa từng nói với bà. Bởi vì nàng biết bọn họ cũng sẽ không thể nào hiểu được, không một ai, nàng biết chỉ có duy nhất Thẩm Ninh mới có thể không kinh ngạc không dị nghị nàng.

"Đến khi Dịch Nhi trưởng thành, ta cũng đã chấp nhận số mệnh này, ta từng cho rằng bản thân có thể như cái xác không hồn sống trong hoàng cung đến hết đời này. Nhưng lúc đó ta không cảm thấy sợ hãi, bởi vì ta còn có một người bạn đồng bệnh tương liên." Mạnh Nhã nhìn Thẩm Ninh, "Đó chính là Hoàng đế bệ hạ."

Thẩm Ninh hiểu ý của Hoàng hậu.

"Mặc dù Thiên gia lúc nào cũng bận rộn chuyện chính sự, mỹ nhân trong hậu cung đầy như mây, mỗi người một vẻ vô cùng phong phú, nhưng ta biết, hắn mới là người cô độc nhất trên đời này. Chí ít ta còn có Dịch Nhi, hắn, cái gì cũng không có... Hoàng hậu, phi tần, hoàng tử, công chúa, trong lòng hắn tất cả đều giống như mây bay, hắn có được thiên hạ, nhưng cái gì cũng không thể nắm trong lòng bàn tay được. Một vị đế vương cao ngạo như hắn, đối với bất kỳ ai mà nói hắn là người xa vời không thể chạm đến được. Ta có thể làm bạn với hắn, cũng coi như là đã thỏa mãn rồi."

Hôm nay dường như Mạnh Nhã cuối cùng cũng mở được hết lòng mình, có hơi không dừng lại được, "Nhưng mà ta thế nào cũng không ngờ tới, thậm chí ngay cả bệ hạ cũng vậy, đều không ngờ sẽ có một người ngoài ý muốn như muội.”

- -----oOo------