Nãy giờ cứ lảm nhảm dong dài!
Hiện tại mới đúng nha, là nam nhân thì nên rút đao chiến một trận, lấy huyết chứng đạo!
Chân Tiểu Tiểu ngồi thẳng dậy từ trên đống cỏ khô, gương mặt không hiểu sao lại có vẻ hạo nhiên chính nghĩa.
“Tới, mở trói cho bản cô nương.”
Có Thú Linh Thạch yểm trợ, không ai phát hiện, lúc này Chân Tiểu Tiểu cũng không phải là phàm nhân tầm thường, mà đã là một tu sĩ tu hành đến Ngưng khí tầng hai.
Tuy rằng, so với hai cường giả Trúc cơ Sơ kỳ đang đánh từ mặt đất lên bầu trời, lại từ bầu trời lăn xuống mặt đất kia, thì tu vi Ngưng khí tầng hai thực sự không đủ nhìn.
Nhưng muốn cách không di vật, đủ rồi.
Chân Tiểu Tiểu dùng linh khí lôi kéo, chiếc răng nanh của cá sấu yêu bay ra từ tay áo rách rưới, nhẹ nhàng cắt dây thừng trói chặt nàng.
Cũng do Cừu Thiên, trước đó một lòng chỉ nghĩ tìm được linh thảo lâu năm, thế nhưng không phát hiện ra, cái răng yêu thú bình thường này là của Thú vương Trúc cơ Hậu kỳ, trình độ sắc bén không thua gì pháp bảo tầm thường.
Cho nên từng vòng từng vòng dây thừng trên người Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng đứt đoạn.
Chủ nhân, chủ nhân … bản bảo bảo đã trở lại!
Một nhúm lông xám xám tròn tròn đột nhiên vụt ra từ trong rừng, cắm đầu lao vào lòng Chân Tiểu Tiểu.
Nguyên lai là Thanh Nhãn Sồ Ưng, phía trước nó bay trước điều tra, còn chưa làm nên trò trống gì, đã bị Hoàng Dược lão sớm có kế hoạch tóm được, thiếu chút nữa còn bị vặt cánh.
“Ngươi …” Chân Tiểu Tiểu nhíu nhíu hàng mi dài, hai ngón tay kẹp lên cục lông xám, nhàn nhạt cảm khái: “Quay về thật đúng lúc.”
Có lẽ nếu nàng không thể trốn thoát, con chim đầu tường này thấy gió đổi chiều sẽ lập tức đi tìm nhà khác.
Trong ánh mắt thông thấu sáng rõ của Chân Tiểu Tiểu, Thanh Nhãn Sồ Ưng xấu hổ vô cùng, chỉ đành trực tiếp ngã xuống đất giả chết.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ném con chim vô lương tâm ấy vào Thú Linh Thạch.
Tiếp đó, Chân Tiểu Tiểu dựa người sau một cây đại thụ, bắt chéo chân, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, khẽ nhếch hai mắt, thích ý nghe tiếng Hoàng Dược lão và Cừu Thiên chiến một mất một còn cách đó không xa
Cây cỏ nhẹ nhàng đung đưa trên nền thanh âm ồn ào huyên náo.
Đại địa Đông Linh, lưu vực sông Nhạc Hà gầm gừ chảy xiết, rừng rậm Bạch Tuyền, một thiếu nữ Ngưng khí kỳ nho nhỏ đang đùa giỡn hai cường giả Trúc cơ trong tay.
Mà ở vùng cực bắc xa xôi, còn có một vùng đất quanh năm băng tuyết không bao giờ tan.
Giờ phút này, tuyết đen tàn phá bừa bãi khắp băng nguyên, đồng loạt cuốn ngược lên trời cao.
Giữa thiên địa, ngoài tuyết chỉ có dung nham đỏ đậm uốn lượn, như mạch máu đan xen ngang dọc trong thân thể, cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía.
Trên màn trời u ám kỳ dị, một vòng thái dương tàn khuyết treo lơ lửng, nó giống đôi mắt của yêu thú, cho người ta cảm giác áp lực như núi.
Bảy vị tu sĩ Nguyên anh đại viên mãn mạnh nhất đại lục Đông Linh đón gió dữ đứng thẳng. Bọn họ cũng không phải hảo hữu hay tri kỉ gì cả, thậm chí từng có ân thù khó mà phân rõ, nhưng giờ phút này bọn họ lại đều trầm mặc, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn phía về phía trước.
Trên Hoàn Sơn, sừng sững hai bóng người.
Một đen, là màu đen còn đậm đặc hơn màn đêm, phảng phất hút hết ánh sáng của thiên địa vạn vật.
Một trắng, trắng đến thuần túy khiết tịnh, khiến lòng người không thể sinh ra bất kỳ tà niệm gì.
Trong không trung ngập tràn tuyết giá và dung nham nóng rực, đen và trắng lại có vẻ hài hoà với nhau đến thế, ở một giây lát thất thần nào đó, ánh mắt dường như đã không thể phân biệt được hai màu sắc.
“Chuẩn bị tốt cho cái chết rồi chứ?”
Người mặc bạch y mới tới trung niên, khí tức hạo nhiên như kiếm, đôi mắt thâm thúy phản chiếu sao trời sáng rọi.
“Tử vong, chỉ là một chuyến trở về. Ít nhất, ngươi ta đã có một đệ tử, hắn còn sống, đạo thống của hai người chúng ta sẽ tiếp tục kéo dài.”
Nam tử hắc y rõ ràng càng thêm lớn tuổi, chòm râu đen rũ đến ngực. Ánh mắt hắn liếc tới vài bóng người bên ngoài Hoàn Sơn, cuối cùng dừng lại trên một người trẻ tuổi.