Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 155: Sư Tôn Chớ Sợ!




Rừng rậm Bạch Tuyền rì rầm xao động, mãi đến một canh giờ sau, ồn ào náo động mới hoàn toàn biến mất.

Thực lực hai người đối chiến tương đương, đánh tới kiệt lực vẫn chẳng thể phân ra thắng bại.

“Ta nói … Ngươi rốt cuộc … Có thù gì với ta hả……”

Hoàng Dược lão giống con chó già, lè lưỡi bò trên mặt đất, mũi bị pháp bảo của Cừu Thiên đánh gãy, lỗ mũi gục xuống trước miệng, không còn khổng lồ hếch cao như xưa.

“Thù gì? Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ mà dám hỏi! Không hổ là nội ứng của chính đạo, ẩn núp nhiều năm như vậy, ta thế nhưng không biết hiện tại ngươi lợi hại đến thế!”

Cừu Thiên ôm một cây đại thụ, miễn cưỡng đứng thẳng, miệng hộc máu liên tục, nhìn dáng vẻ cũng đã là nỏ mạnh hết đà, bởi vì trong phạm vi mười trượng đều là mảnh vỡ cốt khí của hắn.

Hoàng mũi to lấy đan đạo nổi danh, Cừu Thiên không ngờ được, trong lúc liều mạng chiến đấu, hắn vận dụng đạo pháp thuần thục hơn nhiều mình tưởng tượng.

Nhưng có thể không lợi hại sao?

Không lợi hại chết chắc!

Hoàng Dược lão cũng là con thỏ bị buộc nóng nảy, vì đối phó với lửa giận của Cừu Thiên, hắn thậm chí còn thiêu đốt dương thọ.

Nội ứng chính đạo?

Bị từ này doạ cho kinh hách quá độ, miệng Hoàng Dược lão tê dại, hai chiếc răng vỡ lập tức rơi ra.

Mẹ kiếp ai là nội ứng chính đạo? Lão phu rõ ràng từ nhỏ đã là tín đồ ma đạo, đen từ da mặt đen đến trong tim, ngay cả máu chảy trên người đều màu đen, nơi nào chính? Ngươi nhưng thật ra ăn nói hẳn hoi cho lão tử?!

Ngay lúc Hoàng Dược lão vội vã muốn biện bạch cho mình, trong rừng cây đột nhiên lao ra một bóng người!

“Sư tôn chớ sợ, ta tới! Để Tiểu Tiểu thay ngươi giết yêu quái ma đạo này!”

Hai tay Chân Tiểu Tiểu giơ cao răng nanh cá sấu, vẻ mặt hạo nhiên!



Ai nha mẹ nó!

Lại là ngươi, cái họa tinh!

Hoàng Dược lão chưa kịp khóc thành tiếng, thì chợt thấy Chân Tiểu Tiểu dùng sức, ném một chiếc răng nanh kỳ quái trong tay thẳng tới ngực Cừu Thiên!

Vốn dĩ cường giả Trúc cơ có linh khí dồi dào hộ thể, không có khả năng bị phàm nhân đả thương.

Nhưng Cừu Thiên và Hoàng Dược lão đã ác chiến mấy canh giờ, hai người đều dùng hết sức lực, không những pháp bảo bị nổ gần sạch, mà linh khí trong đan điền cũng bị bòn rút không sót lại mấy, hơn nữa thân thể giờ mỏi mệt đến không thể nhúc nhích.

Mắt thấy một cái răng nanh bay về phía mình.

Cừu Thiên căm giận nghĩ.

Chỉ là một con kiến hôi! Cánh tay còn không to bằng chày cán bột, chắc chắn là chẳng có tẹo sức nào, sao có thể ném trúng, cho dù đánh trúng lão tử, ta cũng không bị……

Mới vừa nghĩ như vậy, răng nanh lao đến trước trán đột nhiên được một tầng linh khí thúc đẩy.

Phanh!

Như bị một khối thiên thạch khổng lồ đập phải, thân thể Cừu Thiên ôm cây trượt xuống đất, trên trán nhiều thêm một lỗ máu!

Máu đen phun như suối, ồ ồ tuôn trào không ngừng!

Cái gì?

Tu sĩ Ngưng khí tầng hai!

Cái gì?



Răng nanh tinh thú Trúc cơ kỳ!

“Lão tử giết các ngươi! Lừa đảo, toàn bộ đều là kẻ lừa đảo!”

Cổ họng ộc ra máu đen, ánh mắt Cừu Thiên hỗn độn, thiêu đốt dương thọ căm giận nhảy dựng lên.

Không thấy huyết, hận khó bình!

“Bằng hữu” lâu năm, nội ứng? Lô đỉnh yếu ớt, Ngưng khí? Con mẹ nó, còn có bao nhiêu lời nói dối? Còn có bao nhiêu bẫy rập?

Ma khí nồng đậm điên cuồng sôi trào dưới đáy mắt Cừu Thiên, tay phải lấy ra một quả Lục Nhãn Khô Lâu Ấn, hắn dùng hết toàn lực hung hăng đánh tới ngực Chân Tiểu Tiểu.

Lực lượng của loại thuật pháp ma đạo này quỷ dị mà bá đạo, khoảnh khắc khô lâu xuất hiện, lập tức từng trận gió âm tà cuốn lên trong rừng, khiến người ta nổi da gà toàn thân.

“Chân Tiểu Tiểu! Khi nào thì ngươi thành công Ngưng khí? Rồi lừa gạt qua mắt lão phu bằng cách nào?”

Mắt Hoàng Dược lão trợn trừng sắp nứt khoé mắt, trơ mắt nhìn Chân Tiểu Tiểu phá huỷ cơ hội thanh minh cuối cùng của mình.

Hồi tưởng lại quá khứ, ở trước Dược Các, nàng cũng dùng độc đan gian dối như thế, giấu trời qua biển. Hắn thật không hiểu, họa tinh này là được tên lưu manh hay tên lừa đảo nuôi lớn, vì sao hãm hại lừa gạt, mười tám ban võ nghệ, lô hỏa thuần thanh, không gì không làm được?