Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 160: Cừu Hận Thủy




Phanh!

Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy.

Răng nanh cá sấu yêu rơi chuẩn xác, trong nháy mắt đâm khô lâu một nhát lạnh thấu tim.

Ai! Mỗi ngày làm một việc thiện, tâm tình sẽ thật tốt.

Chân Tiểu Tiểu chắp tay trước ngực, trên mặt treo biểu tình phổ độ chúng sinh .

Nhưng mà ngay khoảnh khắc này, một tiếng rít thảm thiết lại phát ra từ cái đầu lâu đã vỡ nát.

Nó thê lương đến cực điểm!

Ngay lập tức, bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ máu. Không khí yên tĩnh trong rừng thì bị xé ra từng mảnh, bị vứt xuống đất hung hăng giẫm đạp!

“Chân Tiểu Tiểu! Chúc ta sống lâu trăm tuổi cái rắm chó! Ngươi tuyệt đối là cố ý!”

Chỉ thấy từ trong đầu lâu bị răng cá sấu đập tan đột nhiên run run rẩy rẩy bay ra hư ảnh một người giống Cừu Thiên như đúc!

Vẻ mặt hắn dữ tợn, con ngươi trố lồi, thất khiếu chảy máu, đồng thời đỉnh đầu còn lượn lờ khói đen.

Vô số đại thụ nằm trong phạm vi bao phủ của ma tức, lấy hư ảnh đáng sợ làm trung tâm, bắt đầu khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Vô số chim chóc và dã thú ngủ đông trong rừng nổ tan xác, hoá thành những luồng khói đỏ thẫm, bay về hướng chiếc đầu lâu hòng tu bổ vết nứt.

Nhưng cho dù đầu lâu có được khôi phục như cũ, thì linh hồn của Cừu Thiên cũng không thể thoát khỏi cái chết, tấc tấc tan biến thành tro bụi!

“Rốt cuộc Cừu Thiên ta đắc tội ngươi chỗ nào?”



Di ngôn đầy máu và nước mắt.

“Lão tử vứt bỏ tu vi thân thể, nguyên hồn giấu ở pháp khí, níu kéo một hơi tàn cầu sinh, đều đã thảm hại đến nước này ngươi còn không chịu buông tha! Ngươi cái độc phụ, ta hận ngươi! Ta hận Hoàng mũi to đưa họa tinh ngươi tới trước mặt ta!”

“Lão tử đường đường là trưởng lão Tà Long Tông, tu sĩ Trúc cơ kỳ, bị tiểu nha đầu Ngưng khí hai tầng chơi chết, không phục không phục không phục, lão tử đến chết cũng không phục!”

Xác thật quá oan khuất, khoảnh khắc Cừu Thiên hồn phi phách tán, huyết lệ cuồn cuộn, chấp niệm ngưng tụ vô cùng mãnh liệt.

Hai thanh đao tối đen từ biển mây mênh mông bay về phía rừng rậm Bạch Tuyền.

Chân Tiểu Tiểu bị dọa ngã ngồi dưới đất, hồi lâu không hoàn hồn.

Cái gì chứ!

Thật tâm muốn làm chuyện tốt được hay không? Quỷ biết trong cái đầu lâu kia, còn có linh hồn của Cừu Thiên trú ngụ!

Tu sĩ ma đạo, thủ đoạn giữ mạng thực sự quá quỷ dị!

Thu hồi sự kinh ngạc trong lòng, Chân Tiểu Tiểu bật dậy từ mặt đất, vỗ vỗ bụi đất trên mông, lòng dâng lên một trận vui sướng.

“Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt sao!”

Thiên Đạo luân hồi, trời xanh có từng bỏ qua cho ai? Làm việc thiện được báo đáp, làm chuyện ác bị trời phạt, đây mới là cương thường trong thiên địa.

Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu vui vẻ bước nhanh, ném hết thảy lại phía sau, thì ở nơi linh hồn Cừu Thiên tiêu tán, một hư ảnh bỗng dưng hiện ra!

Bóng dáng kia khác hoàn toàn ngoại hình của Cừu Thiên, nó giống như rắn độc ẩn nấp nơi hắc ám, gầy gò khô quắt, nhưng phía dưới sương mù đen đặc, là một đôi mắt tựa hai luồng nghiệp hoả đang thiêu đốt!

“Cừu Thiên, ngô đệ!”



Hắc ảnh khàn khàn gào khóc, âm thanh như đao cùn cứa gỗ, như khóc như cười.

Nghe thấy tiếng động quái lạ, Chân Tiểu Tiểu quay đầu, thình lình đối diện với một đôi mắt âm độc, thân thể lập tức cứng đờ!

Lại là cái quỷ gì thế này?

Oan hồn Cừu Thiên phiên bản nâng cấp?

Không!

Đây là bóng dáng của Tả hộ pháp Tà Long Tông, cường giả Khai quang Cừu Hận Thủy!

Tuy rằng ở trong mắt Cừu Thiên, đại ca mình âm lãnh vô tình, mỗi khi tới gần đều khiến người ta không rét mà run. Có điều hắn tuyệt đối không thể ngờ được, chính là vị ca ca mình luôn sợ hãi, từng lặng lẽ đặt dấu ấn tinh thần trong hồn tức của hắn.

Một khi hồn hắn có dị động, đại ca sẽ lập tức rời núi tương trợ.

Chỉ tiếc, lần này hồn Cừu Thiên bị diệt quá nhanh, mà Cừu Hận Thủy lại có chuyện quan trọng quấn thân, bởi vậy không thể phát hiện kịp thời.

Thẳng đến khi Cừu Hận Thủy cảm thấy đau nhói trong lòng, hồn Cừu Thiên đã tiêu tan.

“Ngô đệ dù không nên thân, nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể giết!”

Thanh âm Cừu Hận Thủy căm hận, ngón tay chỉ thẳng Chân Tiểu Tiểu.

“Xà Ấn đánh dấu! Cho ngươi một khắc chạy trốn, một khắc sau, bản tôn đích thân tới, ngươi phải chịu nỗi khổ vạn xà phệ hồn! Linh hồn rơi vào biển lửa địa ngục, không được siêu sinh!”