Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 112: Mười kẻ xấu số




Chương 112: Mười kẻ xấu số

Mưa lớn gây n·gập l·ụt, hoa màu mất trắng, lúa nhiều nơi bị ngập úng khiến n·ạn đ·ói nhãn tiền. Lý phủ vì thế mà bận rộn cứu đói. Chương cũng lo cho Thiên Đức quân nhưng Thái Hương cho biết, nước sông Thiên Đức dâng cao nhưng rút nhanh nên không gây thiệt hại nhiều. Dân trong vùng không đối mặt với cái đói, một phần cũng vì dân thưa.

Chương nghĩ ngày sau cũng cần chú ý đến thuỷ lợi, không thể làm ăn nhờ trời vậy được. Một năm có hai vụ lúa và một vụ gặp t·hiên t·ai thì khó mà dân no đủ. Dân đói thì loạn nhiều, xưa nay vương triều nào, nơi nào cũng vậy chả riêng Vạn Xuân.

Vùng Tế Giang nhiều đầm phá nên ngập nặng, dân đói kém dẫn đến tình trạng tràn sang Siêu Loại c·ướp b·óc. Nhiều toán c·ướp quy củ, nghi là quân dưới trướng La Lệnh công giả trang. Lý An đích thân dẫn quân bản bộ đến tận nơi ổn định tình hình nhưng rút về đâu lại vào đó, bắt buộc phải cho đóng hai trại ở nơi tiếp giáp, tăng cường quân binh tuần tra giữ trị an.

Cả Lụa lấy cớ đến đặt mua hàng gặp Chương để thông báo thêm những điều Chương cần. Ông cũng cho biết tạm thời đã giao đội thuyền cho Uyển Như đi mua gom ngũ cốc ở các nơi về bán trong vùng.

-Lâm tiểu thư không thừa nước đục thả câu, vẫn bán ngũ cốc theo giá cũ, tính ra là thiệt buôn không lãi.

-Cô ấy tính vậy là đúng, ông ủng hộ càng đúng. Tiền bạc nay chưa kiếm thì mai vẫn còn chứ dân đói c·hết hết lấy ai mua hàng. Trước mắt chịu thiệt một chút, dân người ta nhớ, sau người ta lại mua lúc không có t·hiên t·ai. Chân lý này ai cũng biết song có làm không là chuyện khác.

-Lão cũng sáng mắt nên ủng hộ tiểu thư. Tiếc là lão buôn vải chứ ít có mối lái khác.

-Mùa đông thì dân lại cần thứ của ông, để hôm nào ta rảnh rỗi, ta bày cho ông cách làm áo mùa đông, ông bán bao nhiêu cũng hết.

-Chủ tướng có cao kiến gì?

-Bây giờ còn mùa hè, ông hãy chuẩn bị cho mùa đông. Ông mua gom lông vịt, lông ngan, lông ngỗng càng nhiều càng tốt. Thứ đó là đồ bỏ đi nhưng lại chống lạnh rất tốt. Một vốn mười lời, hãy tin ta.

-Lão xin nghe theo chủ tướng. Chỉ lông vịt, ngỗng và ngan?

-Phải, ông cứ gom có khi người ta còn cảm tạ ông ấy chứ. Phân loại ra để sau còn biết đường bán giá thành phẩm khác khau. Nào gom thấy đủ đến gặp ta.

Chương đã trải qua mùa đông Vạn Xuân, bản thân lạnh cóng, cũng thương binh sĩ. Cậu đã nghĩ tới việc làm áo khoác và áo lông ngan, lông ngỗng, lông vịt sẽ là lựa chọn tốt. Ngoài việc trang bị cho quân thì tiến tới sẽ làm cho Uyển Như và Cả Lụa bán.

Trịnh Lam Khuê hỏi Chương có muốn đón ba cô em họ đến Lý phủ hay không? Chương liền đồng ý nhưng chẳng biết đón bằng cách nào. Trịnh Lam Khuê bèn nói viết thư hộ Chương nhưng ba cô em họ cũng mù chữ nên đành dùng ám hiệu. Trịnh Lam Khuê hẹn trong một tuần sẽ tìm cách đưa ba cô gái đến Lý phủ.

Thái Hương lập tức cho báo tin về, vậy nên việc đón ba cô em họ của Chương đến Lý phủ trót lọt. Chương không rõ ý định của Lam Khuê là gì nhưng đồ rằng cô nàng vì lòng thương cảm, sợ ba cô em họ của Chương khổ cực.

Ba cô nữ binh đến Lý phủ giúp việc bếp núc, chăn gà chăn lợn đã được gần nửa tháng. Tính từ lúc Chương rời Thiên Đức đến đã hơn hai tháng. Tình hình Siêu Loại cơ bản đã nắm được nhưng chưa có cớ để chuồn vì ra ngoài lúc nào cũng có đuôi.

Người tính không bằng trời tính.

Dân Tế Giang tràn sang Siêu Loại đói kém, những làng giáp ranh, những chợ đều có nạn dân nên Sứ tướng Lý An không ở phủ. Người trong phủ cũng bận rộn hơn thường lệ. Ngày nọ, người trong Lý phủ phải tải lương đến doanh trại quân bản bộ của Lý An đóng trại. Các con trai của Lý An đã theo cha nên phủ đệ chỉ còn Trịnh Lam Khuê cùng gia nhân.

Lam Khuê huy động những người trẻ khoẻ đi tải lương, Hoàng Thái Công cho ba chục lính từ Luy Lâu đến áp tải. Chợ Diên Ứng gần đây cũng có nạn dân song quân đóng trong Luy Lâu thành được lệnh án binh bất động.

Đoàn tải lương có đến tám chục người gồm cả lính bảo vệ. Trịnh Lam Khuê cưỡi ngựa dẫn đầu, Chương, Thái Hương và ba cô em họ của Chương đi phía cuối đoàn, người lo dắt trâu, bò, ngựa, kẻ thì ra sức đẩy xe lương qua những ổ gà, ổ voi. Chương nghe nói đoạn đường từ Lý phủ đến nơi Lý An đóng trại phải đi bộ hơn ba canh giờ.

Đoàn tải lương đến trại quân đóng ven bờ sông vào cuối Ngọ, ăn uống nghỉ ngơi được một lúc thì nhận lệnh quay về sợ trời tối mau. Đoàn người do Trịnh Lam Khuê dẫn đầu có kỳ hiệu rời trại được chừng gần nửa canh giờ, di chuyển trên con đường đất chạy song song với một nhánh sông nước hãy còn dâng cao thì gặp sự biến.

Trên sông xuất hiện bảy thuyền nhỏ với chừng bảy chục tráng đinh cởi trần, trang bị giáo, mác, đoản đao đầy đủ. Trịnh Lam Khuê phát hiện bất thường liền lệnh gia nhân đánh xe chạy, bản thân chặn hậu cùng với số binh sĩ áp tải.

Gia nhân trong Lý phủ có năm chục nhưng phân nửa là đàn bà, hốt hoảng tháo ngựa, tháo bò khỏi xe rồi dắt bò, ngựa, trâu băng đồng nhắm hướng Tây Bắc mà chạy. Chương cũng co giò bỏ chạy nhưng được hơn chục mét sực nhớ ra vì sao mình phải chạy?

Ba nữ binh và Thái Hương thấy Chương chạy cũng bám theo nhưng Chương dừng thì cũng dừng.

-Các em có binh khí không?

-Chúng em chỉ có mỗi mười mười hai phi đao.

Chương vỗ ngực thở hắt ra vài cái, nói:

-Chạy trở lại lấy đòn gánh phòng thân, bọn chúng đông không?

-Thưa chủ tướng, khoảng hơn bảy chục người. Bọn chúng không phải c·ướp đâu, nhìn là biết quân sĩ.



Một nữ binh khác bổ sung:

-Thưa chủ tướng, cô Khuê kia và đám lính cùng gia nô chỉ năm chục, lực lượng chênh lệch, e là…

Chương không nói không rằng mở bao da bên hông phải, rút chó lửa ra nói với ba nữ binh:

-Các em chưa từng thấy chó lửa sủa, nay ta sẽ cho các em thấy, đừng sợ, nó cũng như phi đao thôi, hướng đến kẻ nào thì kẻ đó vong mạng. Cận chiến thì phi đao sẽ đoạt mạng chúng dễ dàng chứ?

-Nhưng chủ tướng, sao chúng ta không nhân cơ hội này bỏ trốn?

-Đây là cơ hội cho ta trở về nhưng không thể bỏ mặc cô tiểu thư họ Trịnh. Cô ta là gian tế nhưng đến nay chưa hại gì chúng ta. Cô ta cũng hay cứu đói, người tốt đáng được cứu.

Chương, Thái Như cùng ba nữ binh chạy ngược trở lại, lúc này mấy con thuyền đã cập bờ. Hàng chục tráng đinh mặt mày bặm trợn nhảy lên bờ, có vẻ họ nhắm đến xe lương nhưng khi nhận ra đã chậm chân, lại thấy kỳ hiệu của Lý phủ nên hò nhau xông lên, đuổi nhiều binh sĩ áp tải lương phải nhảy xuống ruộng lúa lõng bõng những nước. Hai bên đánh xáp lá cà, vài binh sĩ tải lương đã bị hạ ngay trên ruộng lúa.

Bùi Như Lạc và vài người khác tay cầm đoản đao chắn ngang trước mặt Trịnh Lam Khuê vừa đánh vừa lùi. Mấy gia nô không phải đối thủ nên bị hạ gục mau chóng. Trịnh Lam Khuê nhảy xuống ngựa, vung giáo thét lớn xông lên đối chiến ngay trên đường đất bụi mù trong ánh chiều tà.

Chương lệnh cho ba nữ binh nhảy xuống ruộng, áp sát phóng phi đao tiêu diệt vài kẻ rồi c·ướp lấy binh khí đánh trả những kẻ khác. Thái Hương sợ xanh mặt, run rẩy nắm chặt tay Chương.

-Em đừng sợ, có thầy ở đây thì đám cóc ghẻ này chả là cái đinh gì.

Chương không thể nhắm bắn được vì chẳng kẻ nào chịu đứng im và khoảng cách hơn năm trượng khiến cậu không tự tin. Muốn trở thành tay thiện xạ rất dễ, cứ dí súng vào đầu kẻ địch mà bắn thì không trượt được.

Trịnh Lam Khuê và những gia nô bị vây khốn, cô nàng võ công không tệ nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, hạ gục được hai kẻ thì bây giờ lo chống đỡ hàng chục kẻ đang nhắm đến đoạt mạng. Trịnh Lam Khuê phận nữ, lại ăn vận khác thường, kẻ đần cũng biết cô có thân phận nên muốn bắt sống.

-Diệt mấy thằng kia, mấy thằng đánh cô Khuê, mau!

Ba nữ binh đang giao chiến dưới ruộng nhất loạt thối lui, đưa tay lên sau gáy, xoay người vung tay thật mạnh. Ba kẻ xấu số chỉ kịp ối một tiếng rồi đổ sập người trong tích tắc.

Trịnh Lam Khuê cũng thất kinh khi thấy cảnh này, đám vây đánh cũng khựng lại trong thoáng giây nhưng vì vậy mà phải trả giá thêm ba mạng. Khoảng cách tầm ba trượng, phi đao trúng toàn chỗ hiểm, có sống cũng thành tật.

-Diệt ba ả khốn kiếp đó ngay!

Một kẻ vung đao thét lớn, hàng chục kẻ khác nghe lệnh lập tức nhảy xuống ruộng áp sát.

-Lui về đây, lui lại!

Chương ra lệnh khi đứng trên bờ ruộng, đồng thời phất tay nói với Bùi Như Lạc:

-Mau đưa tiểu thư chạy đi, chạy đi!

Trịnh Lam Khuê vừa đánh vừa lui, ngoái sang nhìn Chương nhưng cậu không để ý.

Ba nữ binh lội nước sút cả giày cói, phía sau bảy kẻ đang hăm hở vung đao muốn đoạt mạng và Chương thì không mảy may sợ hãi, mở chốt an toàn nâng súng lên ngang tầm mắt.

Đoàng!

Một kẻ trúng đạn vào ngực ngã ngửa ra sau, nước bùn bắn tung toé.

Đoàng!

Phát súng tiếp theo tiễn một kẻ khác ở gần Chương nhất.

Đoàng!

Thêm một âm thanh khô khốc cùng chớp lửa đầu nòng khiến tất cả thất kinh, Thái Hương đứng bên cạnh Chương giật bắn người, đũng quần ướt sũng.



Ba kẻ xấu số, kẻ nằm ngửa, kẻ nằm sấp trên ruộng đầy nước. Ba nữ binh cũng ngã nháo nhào vì kinh sợ, bùn đất dính đầy mặt mũi.

Chương không dừng tay, cậu lợi dụng khoảnh khắc đối phương đứng c·hết trân nổ tiếp ba phát súng nữa ở khoảng cách chỉ hơn một trượng. Khoảng cách mà bắn trượt còn khó hơn cả bắn trúng mục tiêu. Chỉ trong chớp mắt, ruộng lúa trước mặt có sáu cái thây, thêm vài thây trước đó, vệt máu loang lổ trên mặt ruộng.

-Diệt nó, còn đứng ngây ra làm gì?

Chương thét vào mặt nữ binh gần cậu nhất khi nét mặt cô này còn trắng bệch, hồn vía bay đâu mất chưa kịp trở về.

Kẻ thứ bảy chả biết do sợ quá hoá liều hay sao thét lớn vung đao nhắm đến Chương nhưng thật tiếc, cái bóng của gã đổ sập xuống sau phát súng thứ bảy.

-Còn đứng đấy thì c·hết hết bây giờ, mau đưa tiểu thư về!

Trịnh Lam Khuê hồn phách lúc này cũng bay theo gió, đứng ngây như tượng gỗ nhìn Chương không chớp mắt, ngọn giáo trong tay đã rơi xuống đất từ khi nào không hay.

Chương chạy băng qua góc ruộng, gần đến chỗ Lam Khuê đang đứng ngây ra, giơ súng nổ phát thứ tám hạ gục kẻ đang định hạ sát cô. Thân xác kẻ xấu số đổ ụp xuống ngay dưới chân Lam Khuê, mũi đao của hắn vô tình rơi trúng vai trái của Chương khiến cậu b·ị t·hương nhẹ.

-Còn đứng đây làm gì? Ta ra lệnh đi mau!

Chương gào lên nhưng Lam Khuê vẫn nhìn cậu trân trân khiến Chương tức điên máu tát liền hai cái cho cô gái tỉnh ra.

-Chạy mau!

Ba nữ binh phần nào tỉnh táo, nhớ nhiệm vụ bảo vệ chủ tướng nên vội nhảy ào xuống ruộng, rút phi đao nhắm những kẻ đang đánh với bọn Bùi Như Lạc.

-Anh… anh là… là ai?

-Là ai nói sau, còn đứng đây thì c·hết hết lượt, đi mau! Chú Lạc nghe tôi nói không? Dẫn tiểu thư chạy mau, ở đây để lại cho ta.

Miệng nói, tay Chương vội vàng luồn vào ngực lấy ra mấy viên đạn cho vào hộp tiếp đạn, chẳng đủ tám viên cũng không sao.

Lam Khuê túm lấy cổ áo Chương, hỏi giọng đứt quãng:

-Anh… anh là ai?

-Bây giờ ta là người bảo vệ cho cô, muốn biết ta là ai thì hãy sống đã.

Chương gạt nhẹ Lam Khuê sang một bên chĩa súng hạ thêm kẻ đang đánh với Bùi Như Lạc.

-Anh…

Lam Khuê vẫn bấu chặt lấy Chương, cậu quay lại nhìn cô gái, chả hiểu nghĩ thế nào bèn hôn luôn lên môi.

-Có ta ở đây không kẻ nào hại cô được, đi trước đi.

Lam Khuê bị hôn bất ngờ người cứng như khúc gỗ, nhờ thế mà Chương thoát được bàn tay của cô. Cậu nhào đến kéo Bùi Như Lạc, mắt long lên sòng sọc:

-Ta nói mau đưa tiểu thư đi. Ông có bị điếc không?

Chương giơ súng bắn thêm một kẻ khác, kẻ thứ mười chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Bùi Như Lạc quýnh quáng có phần mất phương hướng, Chương túm cổ áo ông ta, gằn giọng:

-Ông mà không đưa cô Khuê về đến phủ an toàn thì ta sẽ nhai nát đầu ông, cút mau.

Ba nữ binh đã đến bên cạnh Chương, một cô kéo Như Lạc rồi đẩy ông ta cùng Lam Khuê lên ngựa. Lam Khuê như kẻ mất hồn, ngựa chạy mà vẫn ngoái đầu nhìn lại hình bóng chàng trai đang giơ vật gia truyền hạ gục từng người.

Đám binh sĩ áp tải lương còn gần hai chục người cùng gia nô hơn chục kẻ túm tụm với nhau dưới ruộng, nét mặt không giấu nổi vẻ hoang mang nhìn Chương như nhìn hung thần.

-Các người mau rút, bảo vệ tiểu thư về đến Lý phủ, đám này để cho ta.



Binh sĩ và gia nô dường như chỉ chờ có vậy, líu díu kéo nhau chạy trên những thửa ruộng nước ngập gần đầu gối. Bò lên được đường đất, họ cắm đầu chạy như ma đuổi.

Còn lại bọn Chương và khoảng năm chục tránh đinh nhìn cậu với ánh mắt thập phần khó hiểu. Chương không có vẻ gì sợ hãi, thản nhiên lấy thêm đạn trong người lắp vào ổ tiếp đạn, hất hàm nói với đối phương:

-Chúng bay hôm nay đi c·ướp không xem ngày, gặp phải ta thì đường xuống âm phủ rất gần. Bây giờ còn kẻ nào muốn c·hết cứ xông lên.

-Ngươi… ngươi là kẻ nào, mau khai danh tính!

Một kẻ vung đao chỉ vào Chương, Chương chẳng nói chẳng rằng tặng hắn một viên kẹo đồng. Ba nữ binh dường như biết chó lửa vô hại với mình nên sau cái giật mình cũng vung phi đao tiễn ba kẻ khác.

Chương thổi phù phù vào nòng súng, hất hàm nói:

-Ông nội chúng mày đây là Mạc Thiên Chương, nhớ cho kỹ vào, Mạc Thiên Chương, chủ tướng Thiên Đức quân.

-Thiên Đức quân… Thiên Đức quân và chúng ta không thù không oán, cớ sao ngươi ra tay tàn độc đến vậy?

-Ồ! Vậy các người có nương tay với bọn ta không? Các người hẳn là quân sĩ của La Lệnh công?

Đối phương không đáp.

-Im lặng là thừa nhận, ta nói cho các người hay, lần sau còn để ta gặp thì trách mả tổ các ngươi táng vào chỗ hung. Nếu các người không tin thì hơn bốn chục đứa nhào lên xem thử.

Chương giơ súng lên, chĩa vào kẻ nào thì kẻ nấy thối lui, mặt mày tái nhợt.

-Hôm nay g·iết chóc thế đủ rồi. Ta cho các người một đường sống, khôn hồn thì cút, để lại cho ta một thuyền. Còn như không phục cứ nhớ mặt nhớ tên ta. Về nói với La Lệnh công, ngày sau còn dung túng cho các người sang Siêu Loại này ăn c·ướp thì một đi không trở lại. Ta xưa nay không nói hai lời, các người nghe Vũ Ninh vương và quân của ông ta thế nào chứ? Cút!

Hơn bốn chục kẻ thoát c·hết líu ríu lui dần xuống bờ sông, mắt không rời khỏi Chương. Chương khoanh tay đứng nhìn đến khi những con thuyền xa một quãng rồi nói với thuộc hạ:

-Chúng ta lấy thuyền này, chèo về hướng Bắc kiểu gì cũng đến Nguyễn gia trang, đó là nơi gần nhất. Ẩn náu trước đã. Mau lên kẻo quân cứu viện đến lại rách việc.

Bốn mái chèo khua nhanh, con thuyền nhỏ nhắm hướng Bắc mà đi. Bấy giờ Chương mới thở phào hỏi:

-Các em sợ lắm hả?

-Dạ! Chúng em sợ thứ trong tay chủ tướng, mỗi lần nó kêu khiến chúng em bủn rủn tay chân.

-Đừng sợ, thứ này để bảo vệ các em và diệt trừ kẻ đối nghịch. Ta không hay cố sát nhưng đôi lúc phải diệt một số kẻ để trấn áp những kẻ khác, đám vừa rồi không thể dùng lời nói.

-Thưa thầy, bình thường thầy giấu danh tính, sao khi nãy lại nói ra?

-Cái kim trong bọc mãi cũng lòi ra em ạ. Siêu Loại ta đã biết được điều ta cần biết, nay gặp quân sĩ La Lệnh công, tiện cho bọn chúng hay, đụng phải Thiên Đức quân thì chỉ có đường xuống âm ti. Ờ… mà sao có mùi…

-Ban nãy… ban nãy chúng em sợ quá.

Chương bật cười:

-Thôi cố chèo về đến Nguyễn gia trang rồi tắm rửa. Sợ là bình thường mà.

-Thầy không sợ ạ?

-Nếu ta sợ thì lấy ai làm chỗ dựa cho các em đây? Ta cũng là con người nhưng nếu sợ mà xong chuyện thì ta sợ suốt đời mất.

-Ban… ban nãy sao thầy lại thơm tiểu thư Lam Khuê vậy thầy? Như thế sẽ khiến người ta nhớ thương mãi không thôi.

-Cô ấy túm cổ áo chặt quá, chi bằng hôn cô ta một cái. Đấy, nhờ thế mà cô ta nới lỏng tay chứ cô ta cứ ngây như tượng.

Chương vừa nói vừa cười tít mắt, ba nữ binh và Thái Hương che miệng cười khúc khích, vẻ sợ hãi ban nãy của họ đã hoàn toàn biến mất.

Trời nhọ mặt người, bọn Chương phải tấp thuyền vào bờ khi thấy nhiều đèn đuốc nối nhau chạy trên con đường đất ngăn sông với cánh đồng. Chờ đoàn người chạy qua một lúc, thuyền lại lặng lẽ theo dòng. Đến tối muộn mới đến bến của Nguyễn gia trang với những ngọn đuốc sáng rực một khúc sông.