Chương 130: Khắc khoải chờ mong
Chương 130:
Lam Khuê nhìn chằm chằm nữ binh trước mặt, thắc mắc:
-Thế này là thế nào?
Nữ binh đáp:
-Chả thế nào, cô mau tắm gội cho sạch sẽ. Y phục đưa đây, sau khi phơi khô sẽ trả lại cô.
-Tại sao ta phải tắm gội? Các người muốn gì?
-Chủ tướng đã hồi tỉnh, có thể đến đây bất cứ lúc nào. Chủ tướng của bọn ta không thích con gái ở bẩn.
Lam Khuê trợn tròn mắt:
-Hắn… anh ta… hắn… hắn sẽ chiếm đoạt ta ư?
Nữ binh nhướng mày nhìn Lam Khuê từ đầu xuống chân, nói:
-Cô đừng tự đánh giá cao bản thân mình quá, mỹ nữ như cô làng Vạn vài chục, chọn bừa một người cũng hơn cô mà chủ tướng chưa để vào mắt, cô nghĩ mình có cơ hội ấy sao? Mau tắm gội đi, ta không có nhiều thì giờ.
Lam Khuê ôm y phục định kéo tấm phên che bỗng ngó đầu lại hỏi:
-Chủ tướng của các người đã khoẻ chưa?
-Nhờ ơn của ngươi, chủ tướng đang tĩnh dưỡng, nay mai sẽ khoẻ. Con gái Siêu Loại các người có gì hay chứ? Ta mà là Thiên Bình thì ta tặng cô một đao ngay trên chùa rồi.
-Tại sao chủ tướng của các người lại thích phụ nữ sạch sẽ? Hắn ta mắc bệnh ư?
-Ngươi đừng có xàm ngôn. Chủ tướng bọn ta nói con gái phải đẹp, mà muốn đẹp thì phải sạch sẽ thơm tho. Đôi quang gánh ngươi mặc, đôi giày cói ngươi đang đi đều do chủ tướng làm ra cho con gái.
-Cái gì?
-Lũ con gái Siêu Loại các người thật đần độn vô tri. Trên người của ngươi từ áo khoác, quang gánh, quần nhỏ, giày dép, bàn chải đánh răng đều do chủ tướng bọn ta làm ra. Các người dùng mà không biết. Gần đây bọn ta còn được cho một thứ gọi là cọ trang điểm giúp con gái đẹp hơn, ngươi hẳn là chưa có đâu.
Lam Khuê nhếch miệng cười:
-Chủ tướng một quân không lo đại sự, lại đi lo ba thứ vặt vãnh cho đàn bà sao làm nổi việc lớn. Các người mới đáng thương.
Nữ binh khoanh tay nhìn Lam Khuê, cười khinh mạn:
-Đó là cách nghĩ của ngươi. Con gái vùng này được đối đãi tử tế, có vai vế ngang đấng mày râu. Địa vị này do chủ tướng bọn ta bấy lâu nay gầy dựng, lũ Siêu Loại là thá gì, đàn bà con gái làng Vạn còn lai quần cũng đánh chúng bay tơi bời, chỉ cần chủ tướng ra lệnh là được.
Lam Khuê không buồn tranh cãi thêm nhưng cô thừa nhận một tù binh như cô được đối đãi tử tế. Cơm ăn ngày ba bữa, giờ lại còn cho tắm bằng nước nóng và y phục có người giặt giúp. Trở về chỗ giam, Lam Khuê hỏi tình trạng của Công Thành, nữ binh đáp:
-Đồng đảng của cô đang được trị thương, hắn cũng không bị t·ra t·ấn.
Bị nhốt vào trong rồi, Lam Khuê vẫn cố hỏi thêm:
-Cớ sao lại đối xử tốt với bọn ta?
-Là kẻ khác hẳn đã bị băm thây nhưng em Duệ đã dặn nên bọn ta làm theo.
-Là cô gái trẻ đem cơm cho ta hôm nọ phải không? Cô ta là gì trong quân của các người?
-Em ấy là nội tướng, chẳng giữ chức vụ gì cụ thể cả.
-Cô ta hẳn đã chung chăn gối với chủ tướng của các cô nên mới được vậy.
-Thiên Đức quân ai có tài thì trọng dụng, chúng ta không dùng thân mình đánh đổi cái gì. Chủ tướng bọn ta vẫn dạy thế. Chăn gối ư? Nhiều người sẵn sàng nhưng chưa ai toại nguyện đâu. Đó là người mà ngươi không bao giờ hiểu được.
-Chỉ có hoạn quan mới không động lòng mỹ nhân.
Nữ binh lại cười nhạt:
-Là do sính lễ chưa đủ nên chủ tướng chưa lập thất. Ngươi b·ị b·ắt ở đây rồi ta không ngại cho ngươi hay, Siêu Loại các người chính là sính lễ để chủ tướng lập thất và bọn ta cũng sẽ thành thân với người bọn ta yêu thương. Đấy là sính lễ của tất cả chúng ta, ngươi đã sợ chưa?
Lam Khuê không muốn cũng phải tin bởi ánh mắt của cô gái không có vẻ dối giả. Nhưng mà càng hỏi về Chương thì Lam Khuê lại càng thấy mờ mịt. Ngồi bó gối trong phòng mân mê đôi giày cói, Khuê nghĩ:
-“Thì ra thứ này anh làm, vậy là ta bại lộ thân phận ngay từ đầu. Thật ta nghĩ mãi không hiểu mình sơ hở chỗ nào. Sao một người con trai lại làm ra được chứ?”
Khuê chờ hết ngày, sang ngày hôm sau vẫn không thấy Chương đến nên lòng càng mong chờ.
Một lần nữa nữ binh lần trước dẫn Khuê đi tắm gội, còn đưa cả lược chải tóc cùng nước thơm khiến Khuê ngạc nhiên.
-Những thứ này không phải chủ tướng đưa, cô đừng tự đa tình. Em Duệ dặn bọn ta làm vậy.
-Vì sao lại đối tốt với ta như thế?
-Ta nói rồi, chủ tướng không thích phụ nữ ở bẩn. Chủ tướng gặp ngươi, thấy ngươi bẩn thỉu chả phải thiệt cho ngươi sao.
-Vậy cứ mặc ta.
-Bọn ta chỉ muốn làm chủ tướng vui, người đã làm cho chúng ta nhiều việc, đây chỉ là việc nhỏ. Ngươi muốn giữ mạng tốt nhất nên tránh mặt Thiên Bình, em ấy sẽ là chính thất của chủ tướng, một khi xuống tay sẽ không nương tình đâu.
-Ta nào sợ cô ả.
-Chủ tướng khi mê sảng vẫn nhắc Thiên Bình không được hạ sát ngươi. Điều ấy chỉ khiến Thiên Bình nung nấu ý định tiễn ngươi về miền cực lạc.
-Ả tiện nhân đó có giỏi thì đánh tay đôi với ta xem.
Lam Khuê vẫn nói cứng, nữ binh lại cười nhạt:
-Ngươi phóng phi đao hãy còn non lắm, muốn dùng phi đao hãy học hỏi Thiên Bình. Một khi phi đao đã phóng ra sẽ lấy mạng một kẻ.
-Vậy khi nào chủ tướng của các người sẽ đến đây gặp ta?
-Sao ta biết? Chiều nay hoặc năm sau, ta chịu. Chủ tướng không c·hết là nằm ngoài ý định của ngươi, thứ con gái ác độc.
Mỗi lần bị kẻ khác nhắc đến việc này, Lam Khuê cứng họng. Cô nàng chả hiểu sao không cãi được mà trong lòng lại cứ nhói lên.
Chương hồi tỉnh, được Thiền sư Ngô Chân Lưu và hai cao tăng bốc thuốc cho uống mỗi ngày ba cữ. Sau hai ngày thì hồi phục đến bảy phần sức khoẻ, toàn thân không còn đau nhức. Thiền sư nói trong ám khí có chứa nọc độc rắn hổ mang, sẽ gây t·ử v·ong sau hai đến ba khắc. May Chương b·ị t·hương trong chùa, được cứu kịp thời và có thuốc giải nên không có di chứng gì.
Chương không học kinh kệ. Trong mấy ngày ở chùa, cậu nói chuyện thâu đêm với hai vị cao tăng. Từ những câu chuyện không đầu không cuối, Chương thấy Thiên Đức cần phải có đội quân y. Những vị cao tăng tinh thông y thuật có thể giúp việc dạy cách bốc thuốc. Lúc rời Linh Sơn cổ tự, Chương được trụ trì cho dẫn theo hai vị sư trẻ về bản doanh để giúp việc. Thiền sư Ngô Chân Lưu nhận lời giúp Chương mời Thiền sư Sùng Phạm trụ trì Diên Ứng tự đến gặp ở Linh Sơn cổ tự vào dịp thích hợp.
Chương đã có toan tính riêng, cậu sẽ dùng nhà chùa làm kênh tuyên truyền mưa dầm thấm đất. Thiền sư Ngô Chân Lưu hẳn cũng đoán được ý định này của Chương. Để Thiền sư an lòng, Chương nói trong giao chiến sẽ tránh xa chùa chiền, không hại đến bá tánh và nếu bình định được Siêu Loại cũng không sách nhiễu bách tính.
Việc tại sao Thiền sư Ngô Chân Lưu tin và ủng hộ nhiệt thành thì Chương không biết.
Bọn Cự Lượng nghe tin chủ tướng bị thích sát song nhận lệnh cắm trại không được về, khi nghe tin Chương hồi tỉnh mới yên lòng. Quân sĩ hầu như không biết chuyện, dân trong vùng có nghe phong thanh song thực hư ra sao chẳng biết. Chương từ Linh Sơn cổ tự về Nhất Vạn trống giong cờ mở là có chủ ý.
Chương vào làng Nhất Vạn gặp Tả Đô đốc Phạm Tu cùng các đầu lĩnh. Cậu không quên cảm tạ Bỉnh Di vì anh đã xử lý mọi chuyện mau lẹ, khôn khéo.
-Đám thích khách cậu tính sao đây? Ta nuôi chúng hơi tốn cơm gạo.
-Nhờ anh chăm bọn họ, ngày sau em sẽ có cách xử trí.
-Còn cô nghĩa nữ của Lý An? Cô ta bị giam mà ngày ngóng đêm trông cậu đấy.
-Em sẽ đưa cô ấy về bản doanh.
-Hử? Mấy hổ cái sao để cậu yên? Coi chừng đêm hôm cô ả tặng cậu một m·ũi d·ao đấy.
-C·hết hụt thường trường thọ, cô ấy không phải người xấu. - Chương thở dài. - Ngẫm lại đều do em gây ra.
-Tuỳ cậu, chỉ là ta có lòng nhắc trước. Thiên Bình nó ghi hận cô ả rồi nên cậu đừng có quên.
-Thiên Bình tưởng khó mà dễ, em có đối sách mà.
-Ta thật thấy đánh với Lý An hay bọn Công Ngạn còn dễ vì nhìn thấy, lòng dạ đàn bà khó dò, ta hãi lắm.
-Đàn bà chỉ cần họ biết anh yêu họ, thương họ, quan tâm đến họ thì mọi chuyện sẽ không khó.
-Thôi nhé, ta chỉ cần một là đủ. Mỹ nữ nhường cậu cả.
Chương đến gặp bà Dung báo an vì biết bà những ngày qua cũng không yên lòng. Cơm nước xong xuôi, Chương muốn đến gặp Lam Khuê một mình. Thiên Bình nhất quyết đòi theo, Chương phải thuyết phục mãi mới thôi.
Chỉ còn lại hai mẹ con, bà Dung nói với con gái:
-Chuyện qua rồi con đừng để bụng, nam nhân như nó còn nhiều nữ nhân vây quanh. Con xem cái Duệ đấy, nó có thèm tranh với ai đâu. Thằng Chương là người biết trước sau, cái gì nó cũng ưu tiên con trước, vậy con cần gì phải tranh giành.
-Nhưng con nóng mắt, vì ả mà con suýt thành goá phụ.
-Vậy trách mình không chu toàn để kẻ khác thừa cơ. Con nên học hỏi chỗ Bỉnh Di và bá phụ. Qua việc này con đã hiểu tầm quan trọng của người làm chủ tướng, đừng để tái diễn. Lam Khuê đó còn trẻ người non dạ, hành sự bộp chộp. Nếu là kẻ lão luyện, liệu cơ hội chính thất còn không?
Thiên Bình nghe vậy cho là phải liền đi gặp Phạm Tu và Bỉnh Di. Cô nàng không muốn bảo bối của mình bị mất, cũng không muốn cảnh lo sợ khi người mình yêu thập tử nhất sinh.
Bỉnh Di và Phạm Tu giúp cho Thiên Bình nhiều ý tưởng và cách thức trong việc bảo vệ an toàn cho Chương. Từ đây, Thiên Bình chọn ra một người trong số nữ binh đảm trách tiền trạm mỗi khi Chương có đi đâu đó.
Nhờ Bỉnh Di hiến kế, Thiên Bình chọn hai tráng niên làng Vạn làm thế thân cho Chương khi cần.
Chiến trận cũng như cuộc đời, nếu sóng to gió lớn không quật ngã được bạn, bạn sẽ nhờ đó mà trưởng thành hơn.