Chương 134: Kế hoạch phiêu lưu
Phát kiến vòng bi (bạc đạn) mang lại rất nhiều lợi ích. Chương ứng dụng vào xe rùa, xe bò kéo hay guồng đạp nước thay cho mái chèo giúp tăng tốc độ của chiến thuyền. Thực tế đã chứng minh, chiến thuyền căng buồm cộng thêm các guồng đạp thay trảo phu khiến tốc độ chiến thuyền nhanh hơn gấp rưỡi so với thuyền thu được của Lý An dù kích cỡ tương đương. Bên cạnh đó, mỗi Mông Đồng thuyền sau khi cải tạo chỉ cần mười hai người đạp, một chỉ huy. Mỗi thuyền chở được ba mươi binh sĩ trang bị đầy đủ. Binh sĩ có thể luân phiên đạp.
Xa Hải thuyền không nâng cấp gì ngoài việc trang bị thêm chủng loại đạn. Bên cạnh đạn đá, đạn cầu chông quấn bùi nhùi bằng vải vụn hoặc rơm tẩm dầu hòng làm cháy chiến thuyền đối phương. Qua thực tế thuỷ chiến, Chương nhận ra đạn đá không thể làm chìm thuyền vì kích cỡ nhỏ, điều kiện bắn không tĩnh, đạn tản mát nhiều, vậy nên dùng đạn cháy sẽ hiệu quả hơn. Nỏ Liên Châu cũng được tăng tầm bắn bằng cách tăng chiều dài của tiễn thêm mười phân và quấn thêm bùi nhùi vải tẩm dầu.
Chương vẫn đau đau với Lưỡng Phúc thuyền, con thuyền chở hàng trăm quân cùng hai khẩu pháo nhẹ. Thuyền lớn sẽ nhiều tay chèo mà Chương không muốn vậy. Cậu nghĩ đến giải pháp làm tàu hơi nước song nồi hơi rồi trục khuỷu rồi bánh răng lớn đều coi là cơ khí chính xác và nhân lực hiện tại không đủ. Nếu làm được tàu thuỷ hơi nước, Chương sẽ làm được tàu hoả, kế đó là chiến xa…
Nhưng tất cả các phát kiến ấy, theo Chương, đều cần đến vòng bi. Cái gì xoay tròn đều cần vòng bi mà chất lượng vòng bi sắt chưa tốt, dễ bị vỡ, sứt mẻ. Ý định làm ra thép tốt hơn đã thử hơn hai tháng nay nhưng thành phẩm làm ra vẫn chưa ưng ý. Uyển Như đã mua về rất nhiều sắt, đồng, gần đây thêm nhiều than đá phục vụ cho thử nghiệm lò luyện thép Bessemer. Sắt tốt sẽ làm ra kiếm tốt, giáp tốt, tàu bọc sắt tiến tới tàu hoàn toàn bằng sắt.
Chương đã có vòng bi lớn và thử nghiệm bằng cách làm guồng nước ven sông Thiên Đức. Yết Kiêu đã chọn được vài chỗ và việc dựng guồng theo bản vẽ mô tả thực nhanh bởi Thiên Đức thứ đang nhiều chính là nhân lực.
Guồng nước làm từ tre nứa cao đến hai trượng đổ nước lên máng xối dẫn chảy vào hai rãnh mới đào song song với con đường đất bằng phẳng chạy đến tận chân núi phục vụ việc tưới tiêu. Thử nghiệm hoàn chỉnh, Chương chỉ định Vương Khang lo hoàn thiện các guồng nước còn lại trước Tết.
Chương cho làm đường ray bằng gỗ thử nghiệm xe goòng ngựa kéo nhằm giải phóng bớt sức người. Dự kiến xe goòng dùng vận chuyển nguyên vật liệu, hàng hoá và sau này là nông sản từ núi ra bến sông. Siêu Loại là vùng rộng lớn, ngựa kéo xe goòng sẽ nhanh, ray sẽ làm bằng sắt, cơ động giữa các vùng. Tất nhiên những kế sách này chỉ có Thiên Bình, Duệ và cả Uyển Như nắm rõ. Những người khác chỉ biết phần việc được giao.
Với chiến xa hai ngựa kéo chở một nài ngựa và hai cung thủ sử dụng nỏ Liên Châu thì hai bên bánh xe được gắn liền trục một thanh sắt sáu cạnh vót nhọn, dài hơn một thước mỗi bên. Ngựa được bọc giáp chống tiễn. Chiến xa ngựa kéo dùng làm quân tiên phong xông thẳng vào đội hình địch quân mở đường cho kỵ binh. Đối phương là kỵ binh hoặc bộ binh đều sẽ b·ị đ·ánh ngã bởi hai thanh sắt sắc bén.
Trương Lôi hay Lượng tập trận phối hợp xong đều báo cáo với Chương bằng văn bản để cậu đọc và góp ý. Chương không biết gì về binh pháp nhưng cậu giúp giải quyết những vấn đề mà quân Thiên Đức cần. Duệ thường đọc trước và nhờ vậy, cô nàng chả mấy mà hiểu được cách hành binh.
Chương nói với các chỉ huy Thiên Đức tầm quan trọng của thông tin, cách phối hợp. Dù thuỷ chiến hay trận địa chiến thì “tiền pháo hậu xung”. Pháo phải làm mềm chiến trường với khoảng bảy phần đạn, kế đó mới dùng đến tiễn và bộ binh hay thuỷ binh giải quyết chiến trường. Bên cạnh đó, ưu tiên đánh thọc sườn, vu hồi bằng lực lượng kỵ binh nhỏ, nhanh. Hạn chế dàn trận đối chiến bởi Thiên Đức quân không có ưu thế quân số.
Trường hợp đổ bộ qua sông, cần phải thiết lập đầu cầu thì pháo thuỷ binh hay pháo bộ binh phải bắn trước dọn đường tránh bị mai phục.
Trong giao chiến hoặc mai phục, ưu tiên triệt hạ chỉ huy các cấp hoặc những kẻ thổi kèn, cầm cờ, đánh trống khua chiêng. Trong truy kích hoặc t·ấn c·ông, quân số ít hơn hay địch núng thế cũng chú ý tầm pháo bắn. Chỉ huy bộ binh hay thuỷ binh tự ý dẫn đội hình truy kích quá tầm pháo bắn một trăm trượng sẽ phải chịu tội. Nếu để mất pháo, nỏ Liên Châu sẽ giảo giam hậu, gia quyến liên luỵ.
Các chỉ huy tự đề xuất hình thức khen thưởng và thống nhất từ trên xuống dưới, tất cả hình thức khen thưởng phải bao gồm tiền, ngũ cốc hoặc tương đương.
Dân vùng Thiên Đức kiểm soát rồi đến Thiên Gia Bảo Hựu dần biết đến những thứ mới lạ phục vụ cho họ. Thiên Bình thông qua Thiên Đức hội quán triệt đến nam phụ lão ấu trong vùng đề cao phòng gian bảo mật. Bảo vệ thành quả vì nếu các phát kiến này b·ị đ·ánh cắp thì các sứ quân sẽ tràn đến c·ướp phá. Bởi vậy các thương nhân đến giao thương đều chỉ ở các bến sông. Các guồng nước, ray gỗ hay nhiều phát kiến nho nhỏ khác được giao thẳng cho từng làng bảo quản, chăm sóc, bảo vệ không cho kẻ lạ đến gần. Có biến thì cả làng đánh động, không quá một khắc sẽ có Thiên Đức quân đến trợ giúp.
Dân trong vùng mới cho Cự Lượng đóng trại ban đầu còn dè chừng, sau độ hai tháng thấy quân Thiên Đức không quấy quả liền thay đổi thái độ. Chỉ có các binh sĩ hoặc nhân sĩ được cử vào kể chuyện, tuyên truyền. Nông sản, nhu yếu phẩm nếu dân muốn bán cứ đem đến cổng trại, bán nhiều thì quân đến chở về, tiền bạc sòng phẳng. Những nông sản thu mua được hoặc dùng cho quân hoặc Lâm Uyển Như sẽ lo tiêu thụ.
Các bậc cao niên gồm cả ông lẫn bà cùng nho sĩ hay người có tiếng nói trong mỗi làng được mời đi thăm những công trình lạ phục vụ bách tính do Thiên Đức quân làm. Xong xuôi thì nói chuyện với các bô lão hoặc thăm những làng gần bản doanh Thiên Đức. Tiếp đó, nếu các làng ở vùng mới muốn được Thiên Đức quân giúp sức làm các công trình tưới tiêu, trồng những thứ sẽ bán cho Thiên Đức như ngô, khoai, sắn, đỗ… thậm chí Thiên Đức sẵn sàng trả trước nửa tiền thì điều kiện không có gì khó, chỉ cần mỗi làng cử ra những người đủ uy tín gia nhập Thiên Đức hội, tuân theo quy định hội cũng như góp sức bảo vệ những công trình được giao.
Ba đến năm làng sẽ có một trường học, trẻ con bắt buộc phải học, học tốt sẽ có hưởng, sẽ được Thiên Đức quân trọng dụng.
Địa chủ ở những làng này được đảm bảo quyền lợi nhưng Chương đã từng họp mặt tất cả bọn họ, ghi nhận ý kiến rồi đưa ra quy định mức lương tối thiểu phải trả cho nô tì, gia nhân. Cấm tuyệt đối mua bán nô lệ, ai mắc tội này tịch thu toàn bộ gia sản sung công.
Do số lượng quân sĩ Thiên Đức biết chữ Bụt đã lên đến vài trăm, tuy chưa phải ai cũng thành thạo song một loại giấy có ký hiệu riêng được cấp cho dân ra hoặc vào vùng Thiên Đức kiểm soát. Dùng giấy không do Thiên Đức cấp hoặc tự ý đi, về không trình báo sẽ bị xem là gian tế. Dân trong vùng phần đa mù chữ nên chả biết ký hiệu gì. Thiên Đức quân bắt được nhiều gian tế tìm cách trà trộn một cách đơn giản. Tên khai một đằng mà giấy ghi một nẻo là nhập kho không giải thích. Mà nhập kho cũng tốt, cơm ăn ba bữa, ngày lao động không công, tối về nhà giam ngủ. Thời điểm cao nhất trước khi đánh Siêu Loại, Thiên Đức có đến hơn hai trăm lao động như vậy.
Lý Đạo Thành b·ị b·ắt hơn hai chục người vì cố vẽ theo tờ giấy, phải viết thư kể rõ sự tình và cam đoan muốn biết gì sẽ viết thư hỏi chứ không cho thám thính nữa thì số gian tế mới được thả về. Sau đó, Lý Đạo Thành cử hai trăm người đến quân Thiên Đức trong ba tháng học chữ của Bụt về tiến hành làm giấy đi đường hòng kiểm soát dân trong vùng. Lý Đạo Thành cũng manh nha thành lập Thiên Đức hội tại vùng Sơn Tây theo mô hình mà Thiên Bình đã làm. Đó là một trong những lý do Sơn Tây vương tuy ở xa nhưng lại ngả theo phe Thiên Bình.
Trung tuần tháng Chạp, Chương đang bận tối mặt thì nhận liền ba thư do bồ câu bay về báo quân tình ở Sơn Tây. Quảng Trí quân có ý động binh. Nhiều trại lớn nhỏ bắt đầu được dựng bên bờ Tây sông Đỏ. Một bồ câu khác đem theo tin Vũ Ninh vương chuyển trại thuỷ binh năm mươi dặm về hướng Bắc.
Ông Cả Lụa trở về từ kinh thành cùng đoàn thuyền chở những nhu yếu phẩm chuẩn bị bán những ngày giáp Tết báo rằng một số trại quân nhỏ ngoài phía Bắc La thành, áng chừng bốn nghìn quân, nhổ trại trong đêm không rõ đi đâu.
Chương triệu tập khẩn các cấp chỉ huy Lữ đoàn Thiên Đức về đại bản doanh. Thành phần tham gia từ Trung đội phó trở lên. Bỉnh Di, Quang Diệu, Xuân cũng được mời. Chương thông báo tình hình động binh của các sứ quân. Cự Lượng bổ sung thêm vài tin thu thập được trong vùng mới kiểm soát.
Chương nói ra nhận định, ấy là cận Tết chuẩn bị cấy. Quảng Trí quân động binh đánh Sơn Tây vương, Tô Trung Từ lợi dụng tình thế ngư ông đắc lợi, bởi vậy mới không quay lại đánh. Vũ Ninh vương sẽ dùng thuỷ binh trợ chiến cho Quảng Trí quân.
-Chúng ta vẫn là một đội quân nhỏ, vì nhiều lẽ mới có được ít phần. Sơn Tây vương cả năm qua đều âm thầm ủng hộ lương thảo, Lý Thái sư lại có mối thâm tình với Tả Đô đốc. Thiên Đức vốn ân đền oán trả, nay họ bị ba mặt giáp công, chắc chắn không họ không bị tiêu diệt nhưng hao tổn nguyên khí là có. Bây giờ ta muốn các vị ở đây cùng bàn thảo hòng đưa ra phương sách trợ giúp họ lúc khẩn nguy. Đấy là vì tình vì nghĩa. Bên cạnh đó, chúng ta cần có đồng minh. Cổ nhân nói nước xa không cứu được lửa gần nhưng Vạn Xuân chia năm xẻ bảy, ta giúp họ ở xa cũng là giúp ta sau này.
Tất cả những người có mặt lập tức xôn xao trong khi những vị khách dự khán ngồi lặng im. Bỉnh Di bất ngờ với ý định của Chương song không tiện hỏi.
-Bây giờ thế này, ta sẽ phát cho mọi người một tờ giấy nhỏ trong đó có ba lựa chọn, đánh, mặc kệ họ và ý kiến khác. Mọi người đánh dấu vào một lựa chọn rồi nộp lại, chọn lựa nào nhiều thì chúng ta theo cái đó. Không ai được hỏi ai ý kiến của người bên cạnh.
Phiếu phát ra thu lại, kiểm đếm toàn thấy đánh.
-Tiếp theo là phần rút thăm may mắn, trong cái hộp này có giấy màu đỏ và giấy màu trắng. Ai gắp được thăm đỏ thì đi, ai gắp thăm trắng phải ở nhà.
-Thưa chủ tướng, sao chúng ta không kéo đi hết?
Nghiêm Phúc Lý giơ tay hỏi, những người khác cũng nhao nhao.
-Hôm trước anh Lượng thiệt thòi vì làm nghi binh, đợt rồi anh Lượng công đầu cùng ông Lôi, thế là hoà. Giờ ai may mắn được đi thì lần sau nhường cho anh em còn lại. Cụ thể ta sẽ nói sau khi rút thăm.
Ông nọ đùn ông kia rút trước và hả hê khi thấy tờ giấy trắng. Có người còn chắp tay niệm Phật xin cho giấy đỏ vì ăn ở phúc đức từ bé nhưng vẫn giấy trắng. Cự Lượng vớ được giấy đỏ thì dương dương tự đắc cho rằng bản thân ở hiền gặp lành nên trời độ
Yết Kiêu không được bắt thăm vì nắm thuỷ binh.
Trương Lôi cũng rút được giấy đỏ nhưng Lý Văn Ba nài nỉ nên đổi cho. Vài người khác cũng uốn lưỡi xin đổi thăm bằng rượu, thịt hoặc thứ gì đó. Thậm chí còn xin đi đánh hộ, nếu lập công trạng thì đều của chủ thăm.
Bỉnh Di thấy cảnh này lắc đầu ngán ngẩm.
-Chúng ta hiện nay có hai mươi ba Mông Đồng thuyền, chở được bảy trăm tinh binh. Chín Xa Hải thuyền chở ké một trăm nữa, vị chi tám trăm. Ông Cả Lụa cho mượn ba thuyền lớn chở được một trăm năm mươi người, Uyển Như đang cho thuyền về, số đó là thuyền buôn nên chỉ chở thêm được không quá năm trăm người.
Một thuộc hạ thân tín của Uyển Như về trước cùng vài thuyền đã thuật những gì anh ta biết về vùng cửa sông gần thành lớn của Sơn Tây vương nên Chương cơ bản đã có hoạch định.
Theo kế hoạch Chương đưa ra để mọi người cùng bàn thì thuyền buôn chở binh sĩ giả dạng sẽ đi lại hai lượt để đem một nghìn quân giấu trong khoảng rừng, đầm lầy giáp ranh giữa hai vùng của Quảng Trí quân và Vũ Ninh vương. Đội quân ém này buộc phải di chuyển thêm quãng đường khoảng hơn ba mươi dặm về hướng Bắc trong điều kiện trời tối đến nơi đóng quân sẵn sàng xuất kích. Thời gian ém quân một tuần, lương phải đem đủ ăn mười ngày và y phục ấm. Do điều kiện địa hình phức tạp, mười lăm khẩu pháo lớn tháo dời đến nơi trú quân sẽ lắp lại. Đạn đá không quá sáu trăm viên, dùng xong đốt, phá luôn pháo, chỉ giữ lại dây. Trường hợp thuận lợi, có thể trang bị cầu chông tại chỗ nhưng phải đảm bảo bí mật.
Thuyền buôn sau khi chở hai lượt quân cất giấu sẽ quay về La thành chở hàng về Thiên Đức rồi quay lại neo gần khu đầm lầy vắng bóng người và phải xoá dấu vết để tránh hại đến đoàn thuyền buôn sau này. Nếu khả dĩ c·ướp được thuyền địch xuôi về là tốt nhất. Trong số quân đi trước bắt buộc phải có Thần Vũ giả trang đi kèm.
-Ngày đi chưa rõ nhưng các anh đây chọn tinh binh xong thì lập tức hành quân leo núi trong đêm, thực hiện xoá dấu vết, buổi sáng sẽ có quân khác vào núi dò vạch tội nhằm rút kinh nghiệm. Đây là hoạ đồ vẽ tay do Uyển Như chuyển về, tất cả chỉ huy phải học thuộc hoạ đồ, ám hiệu quy ước với nhau, cách truyền tin về bản doanh báo yên hoặc báo động mỗi ngày. Né địch mà đi, không lại gần làng mạc, trường hợp gặp dân thì bắt rồi thả sau.
Mọi người chia nhau xem hoạ đồ. Chương nói tiếp:
-Thuỷ binh sẽ xuất phát trong đêm khi nhận tin từ anh Lượng. Hẹn nhau giữa giờ Mão hai mặt giáp công đánh vào nhóm Quảng Trí quân có lực lượng từ hai đến bốn nghìn do anh Lượng chọn trước. Dù có thế nào chúng ta cũng chỉ giao chiến trong tối đa nửa canh giờ phải rút triệt để. Đánh trận này, chúng ta cho thiên hạ biết tài xuất quỷ nhập thần của thuỷ binh Thiên Đức. Đến không ai biết, đi không ai hay. Nhiệm vụ của đội tinh binh đi trước là rất nguy hiểm, chọn người xung phong, nếu không đủ hãy mượn người đội khác. Ta xin nhắc lại, binh sĩ tham gia không được phép biết sẽ đi đâu, đánh với ai và đánh khi nào cho đến khi xuất kích.
Chương nói với Duệ:
-Tăng gấp đôi khẩu phần ăn cho anh em đi trước, tốt nhất nên tổ chức ăn Tết sớm trong quân. Những anh em cùng anh Lượng ém quân sẽ nhận trước ba tháng lương, về không cần trả lại.
Chương nhìn về phía Lượng, nói:
-Lữ đoàn trưởng Phạm Cự Lượng nhận lệnh!
-Thưa, có Cự Lượng.
-Giao cho anh một nghìn quân, nếu sơ xuất trong lúc hành quân khiến quân sĩ t·hương v·ong, anh sẽ bị trách phạt. Nhẹ thì hạ cấp, nặng thì xuống làm tốt, anh có đồng ý không?
-Tuân lệnh!
Chương giao lại cuộc họp cho Lượng. Duệ và Thiên Bình cũng ở lại, Chương mời bọn Bỉnh Di ra nơi khác uống trà.
Xuân nhận chén trà từ Chướng, hất hàm hỏi:
-Cậu đánh lớn vậy mà không có phần chị à?
-Cái này chị phải hổi chỗ anh Di và xem anh Diệu có chịu không chứ? Phận em út như em sao mà đòi được.
Diệu nói luôn:
-Chỗ anh em, cậu cho bọn tớ đi giúp một tay, đảm bảo không làm cậu thất vọng. Di nhỉ?
Bỉnh Di nhếch miệng cười:
-Ta thì sao? Các người sẽ lấy lý do ta phải quán xuyến nên ở nhà chứ gì?
Chương tặc lưỡi:
-Bác cả phải nhịn thôi, em nói bác nghe, cổ nhân bảo làm em ăn thèm vác nặng. Đều do bọn em thương bác. Tả Đô đốc tuổi già sức yếu, cần người sớm hôm săn sóc mà.
-Chúng bay đứa nào bảo ta già đấy?
Cả bọn giật mình ngoái ra nhìn thấy Phạm Tu cùng hai ông phó đứng bên cửa từ lúc nào.
-Cái thằng ranh này, ta chấp mười mày chứ ở đấy mà già.
Phạm Tu ngồi xuống, ra hiệu cho cả đám ngồi.
-Nghe tin lũ chúng bay tự dưng tụ tập ta nghi có biến nên tự mò đến. Bọn thằng Lượng trong kia thì thào như buôn bạc giả, hỏi cũng không hé răng nên ta phải đến đây. Nói đi, chúng bay định làm gì?
Chương thuật lại đầu đuôi, nghe xong ba ông sắp già cũng đòi đi cùng đám trẻ. Chương không đồng ý nhưng ba ông đem vai trưởng bối ra ép nên Chương đành thương lượng có ba thăm, hai đỏ một trắng. Đỏ đi trắng ở lại.
Bằng thủ thuật nào đó, Phạm Tu lại vớ phải tờ thăm trắng.
-Chắc chắn thằng Chương nó giở trò.
Phạm Tu không bằng lòng muốn rút lại nhưng hai ông kia không chịu. Thế là cha con Phạm Tu bị thiệt.
Phạm Tu nói cho cả bọn những hiểu biết của ông về cách dùng binh của Lý Thái sư, Quảng Trí quân, Tô Trung Từ và tấm hoạ đồ vùng Sơn Tây hơn chục năm trước. Góp ý thêm cách dùng quân và những kinh nghiệm trận mạc. Trước khi ra về, Phạm Tu nói với Chương:
-Trước khi rút nhắc Thái sư nhớ gửi quà Tết cho chúng ta. Lão ấy có nhiều mỹ tửu nhưng chỉ uống một mình, một lão hà tiện xấu tính. Mà ta chắc chắn mày giở trò, cứ liệu hồn.
Ba ông sắp già kéo nhau về, Chương cười nhăn nhở.
-Sao gạt được ông cụ vậy?
Bỉnh Di hỏi, Chương đưa hộp cho Bỉnh Di bốc thử, bốc kiểu gì cũng là mẩu giấy trắng gấp làm tư.
-Có mỗi hai tờ đỏ tôi, em dính vào vách hộp, phím hai ông chú rồi.
-Láu cá thật.
Bỉnh Di và cả bọn ôm bụng cười chán rồi bàn tính thêm. Quang Diệu và Xuân cũng đi cùng Võ Văn Dũng. Mỗi người đem theo ba mươi tinh binh vì còn bốn Mông Đồng thuyền đang làm ngày đêm sẽ xong trong nay mai.
Ai cũng biết đây là một kế hoạch mạo hiểm, khó khả thi nhưng vì vậy mà có yếu tố bất ngờ. Quãng đường từ Thiên Đức đến điểm giao chiến dự định khoảng gần hai trăm dặm. Thương thuyền có ba buồm lớn cũng phải mất một ngày mới đến nơi nếu thuận.
Mông Đồng thuyền không có buồm, tốc độ nhanh nhất có thể đạt 10 hải lý, tốc độ trung bình khoảng 7 hải lý một giờ. Với tốc độ trung bình, thời tiết tốt sẽ mất khoảng năm tiếng đồng hồ vượt qua quãng đường khoảng chín chục cây số.
Một vấn đề nan giải bọn Chương phải tính toán, ấy là di chuyển ban đêm, trời không trăng, đèn không thắp để đảm bảo bí mật. Chương chờ Uyển Như về cùng họp bàn với Yết Kiêu bởi thắng bại chính nằm ở điểm này.