Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 139: Đèn lồng đỏ




Chương 139: Đèn lồng đỏ

Dân trong các làng đổ ra bờ sông chào đón đoàn quân chiến thắng trở về. Chẳng có cờ, hoa. Thay vào đó là ngô, là khoai, là bánh chưng đựng trong rổ, giá cùng nét mặt rạng rỡ khi bóng chiều tà của ngày cuối cùng trong năm đã đổ. Những tráng niên Thiên Gia Bảo Hựu quân khản giọng hò hét gọi tên những chiến binh họ quen biết đang đứng trên khoang thuyền.

Chẳng biết trong số hàng nghìn người đứng dọc bờ sông ai đã khơi mào, có người bảo Duệ đã bí mật làm vậy, kẻ khác lại rỉ tai rằng ai đó từ làng Nhất Vạn hô trước. Ban đầu có vài chục người, sau đó mau chóng lan dần ra. Cả bờ hữu ngạn sông Thiên Đức hơn hai chục dặm đều vang dậy tiếng hô:

-Thiên Đức vạn tuế!

Trong men say chiến thắng, từ già đến trẻ đều hô lớn, đám trẻ lít nhít chạy dọc bờ sông, có lẽ chúng hô lớn nhất. Hình ảnh đoàn chiến thuyền với kỳ hiệu đỏ sẫm trong ánh chiều tà trên mặt sông hiền hoà với những nam nữ chiến binh không ngừng vẫy tay đáp lại đã in sâu trong tâm trí hàng nghìn đứa trẻ, khơi dậy trong chúng ý muốn lúc trưởng thành sẽ trở thành một phần trong những người đang ở trên thuyền, muốn là chủ nhân của chiến thắng.

Đoàn chiến thuyền cập bến, nơi bọn Duệ và Trương Lôi cùng binh sĩ đứng chờ. Bách tính vui, họ cũng vui nhưng chim bồ câu đưa tin báo về để Duệ chuẩn bị đón tử sĩ, những người cùng đi cùng về nhưng lại không được hưởng niềm vui chiến thắng.

Gần hai trăm cáng phủ vải trắng lần lượt đưa tử sĩ lên bờ trong hàng nghìn ánh đuốc cháy bập bùng. Tiếng hô vạn tuế lắng dần, trả lại sự tĩnh lặng nơi bờ sông. Đâu đó cất lên tiếng khóc than xé lòng của bà mẹ hay người vợ của chiến binh t·ử t·rận.

Bỉnh Di chỉ huy việc hậu sự. Gần hai trăm tử sĩ nằm trên cáng được bốn người khiêng trên vai chậm rãi tiến về phía núi Linh Sơn trong ánh đuốc bập bùng. Dân chúng theo rất đông, tiễn đưa những người con trở về đất mẹ.

Mùi khói hương phảng phất trong gió lạnh.

Chương chọn một mô đất cao bên trong nghĩa địa, nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi những ngọn đuốc soi tỏ nét mặt nhiều người và bắt đầu bài diễn thuyết ngắn gọn trong vài câu, tỏ lòng biết ơn những người ngã xuống. Cậu không quên nhờ cậy bách tính giúp Thiên Đức quân quan tâm, để tâm, giúp đỡ gia quyến của những chiến binh t·ử t·rận.

Phạm Tu và Bỉnh Di đứng nghe bài phát biểu đi vào lòng người của Chương và cùng chung nhận định rằng Chương rất biết cách tận dụng thời cơ, thời điểm để nói. Biến nỗi đau thành hành động, biến t·ang t·hương thành động lực, biết chăm lo cho binh sĩ trước khi hưởng niềm vui chiến thắng để bách tính tận mắt thấy, tận tai nghe rồi lan truyền. Góp phần gầy dựng hình ảnh một minh chủ nhân từ, độ lượng, vì quân sĩ.

-Đấy là tố chất của bậc đế vương, chẳng uổng công ta mài kiếm chờ đợi.

Phạm Tu miệng nói và giơ cao nắm đấm lên trời hô lớn:

-Vạn Thắng vương vạn tuế!

Đó là điều ông có thể giúp Chương vào lúc này. Binh sĩ thân cận hộ theo, rồi những kẻ khác cũng làm vậy.

-Ban nãy Tả Đô đốc sao lại hô vậy?

Chương gãi đầu gãi tai hỏi Phạm Tu.

-Ta gửi gắm mong ước trai trẻ của ta trong đó, chính ta tặng cháu danh hiệu Vạn Thắng vương, ta muốn điều ấy trở thành sự thật. Danh xưng Thiếu uý không còn phù hợp nữa.

-Nhưng cháu đâu thích làm vương làm tướng?

-Cháu thích hay không có khi chẳng quan trọng, cháu bảo lấy dân làm gốc, dân muốn vậy thì biết làm sao. Cháu đại diện cho ý nguyện của ta, đại diện cho mong ước của bách tính vùng này. Thiên Đức quân một trận nhỏ khiến bao kẻ khốn đốn, tài trí hơn Sứ tướng, đức độ hơn sứ quân, chẳng lý nào lại chỉ có danh xưng chủ tướng. Quen dần đi.

Vẫn cứ là Tả Đô đốc Phạm Tu nhìn xa trông rộng. Ông từng nắm trong tay vài vạn binh mã nên tầm nhìn cũng vì thế mà xa vạn dặm. Phạm Tu biết, ông trước sau là võ tướng, dù mưu cao đến đâu cũng khó qua được văn nhân. Ông có dũng của tướng quân nhưng trí của bậc đế vương thì ông cho mình còn thiếu. Bỉnh Di là con trưởng, có dũng có trí như ông kỳ vọng nhưng thực tế trải qua, bản thân Bỉnh Di thừa nhận trí của cậu không sánh với Chương được.



-Cậu ta mưu tính và hành sự khác lạ, con thực bái phục. Hồi bằng tuổi cậu ta, con sợ là muốn xin chân mưu sĩ cũng khó.

-Thiên Đức không cần mưu sĩ mà đang cần kẻ thừa hành. Hàn Thuyên là nho sĩ, tài trí không kém ai cũng tự thấy chưa hiểu được Chương nó làm gì. Nó luôn đi nhanh hơn chúng ta một bước, phải tận tâm tận lực ủng hộ cho nó. Người ngồi trên cửu ngũ là nó chứ không ai khác.

Mỗi người lặng lẽ một nắm đất xuống huyệt một nào đó rồi lặng lẽ trở về khi năm cũ chỉ còn hơn một canh giờ nữa là kết thúc.

Chiến thắng nào mà chẳng vinh quang, vinh quang ấy được đánh đổi bằng nhiều thứ như thời gian, công sức, tính mạng.

Thiên Bình và Duệ định theo Chương về bản doanh như mọi lần nhưng được một quãng bị Chương ngăn lại:

-Đêm cuối năm, anh muốn được yên tĩnh suy ngẫm nhân tình thế thái. Hai em về làng Vạn, mai hãy sang.

Thiên Bình và Duệ tròn mắt nhìn nhau vì tưởng nghe nhầm. Chương nhắc lại khiến hai nàng mặt ngẵn tũn rồi nhất định không chịu. Chương nghiêm mặt:

-Đây sẽ là lệnh nếu hai em không nghe.

-Thế hai người kia thì sao? - Thiên Bình không hài lòng.

-Khuê về nhà của chúng ta, Uyển Như rồi sẽ về ăn Tết với Lâm lão gia nên hai người cũng phải như thế.

-Chúng ta có thể cùng đi chùa như năm trước. - Duệ đề nghị, giọng yếu ớt.

-Thương anh thì mau làm theo. Chả lẽ anh lại dùng mệnh lệnh trong quân với những người anh yêu à?

Hai cô nàng nghe lời ma thuật này liền xìu hẳn, không cam tâm cũng phải lấy ngựa về Nhất Vạn cùng phân nửa nữ binh.

-Khi không anh lại đối xử với hai nàng như thế?

Lâm Uyển Như chớp chớp đôi mắt, lúng liếng đưa tình, huých nhẹ vào hông của Chương.

-Cũng tốt, về nhà để em chăm sóc cho, không cần hai người kia. Anh muốn trai hay gái gì cũng được.

Chương tủm tỉm cười khiến Uyển Như mắt sáng như sao xa, lập tức nghĩ đến viễn cảnh đêm nay Giao thừa xong bản thân sẽ trở thành người đàn bà của Chương theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Lam Khuê cưỡi ngựa đi bên cạnh lặng im nhìn ra xa, cảm thấy mất mát.

-Em đừng có nghĩ lung tung, anh còn chưa có cơi trầu gửi Lâm lão gia, có muốn anh cũng không dám.

-Em tự gả cho anh, phụ thân sẽ đồng ý.



Lam Khuê và Uyển Như sững người khi về đến cổng ngôi nhà thân thuộc. Đèn đuốc sáng trưng tứ phía, thôi thì sắp Giao thừa, thắp đèn đốt đuốc cũng chẳng lạ nhưng hai lồng đèn đỏ viết chữ Hỉ treo ngoài cổng. Trong sân và ngôi nhà nhỏ có nhiều ông bà cụ ăn vận đẹp đẽ đang ngồi chờ, họ cười nói rôm rả. Trương Lôi ngày thường nay cũng khác, ông vận khăn đóng áo dài thật không hợp, trái lại trông khá hài hước.

Lâm Uyển Như lắp bắp:

-Cái… cái gì thế này? Sao nhà chúng ta lại trang hoàng như đám hỉ?

-Việc đại sự của quân đã xong, bây giờ đến đại sự của chủ tướng. - Trương Lôi nói. - Chúng ta sẽ đi chạm ngõ làng Nhất Vạn.

-Hả? Á à! Ra là vậy, các người thông đồng với nhau qua mặt ta. Ta không chịu.

Bấy giờ Trương Lôi mới ôn tồn giải thích:

-Hai cô đây chịu thiệt một chút. Theo như ta biết thì thứ bậc đã phân xong, Lam Khuê tiểu thư là bà tư phải không?

-Hả? Sao… tiểu nữ… tiểu nữ… không có, không có.

Trương Lôi ngạc nhiên:

-Chủ tướng nói với ta như vậy mà. Đêm nay bà ba và bà tư đi chạm ngõ bà cả với bà hai, tới đây thì ngược lại.

-Chủ tướng c·hết tiệt, dám giấu ta. Ta sẽ bắt đền.

-Ui trời ơi, bắt đền như nào đâu can hệ gì đến ta. Y phục của hai cô đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Đều do chủ tướng đặt làm ở làng Nhất Vạn, mau vào tắm gội rồi thay đi. Thời gian không còn nhiều.

-Xem như cũng biết điều.

Lâm Uyển Như hất tóc rồi bước vào cổng cúi đầu chào từng người. Lam Khuê đứng bối rối, xoắn đôi bàn tay vào nhau.

-Trịnh tiểu thư đây thiệt thòi hơn cả nhưng đừng lấy làm phiền lòng, Chủ tướng có dặn, vì tiểu thư ở Siêu Loại nên chạm ngõ không được. Tuy nhiên Tả Đô đốc đã sai người bí mật gửi đến Lý phủ trầu cau. Thuận nay không thuận đều theo ý tiểu thư nhưng chủ tướng chắc chắn không để cô thiệt thòi. Cả Siêu Loại sẽ sớm biết cô là phu nhân của chủ tướng, tất nhiên điều ấy còn phải chờ cô đồng ý.

-Ta… ta nào có đòi hỏi gì. Ta chỉ là một tù binh thôi, thưa tướng quân.

Trương Lôi đưa ra một tờ giấy nhỏ có nhiều nếp gấp cho Lam Khuê, nói:

-Đây là tin quân tình chủ tướng gửi ta, phần cuối có chép rõ: Trịnh Lam Khuê sẽ là vợ của ta nếu cô ấy hài lòng, công bố ý muốn của ta trong quân vào đầu năm mới dù Lam Khuê có từ chối cũng không sao.

-Thật chứ?

-Trịnh tiểu thư chưa học chữ Bụt nên chưa đọc được đó thôi.



-Ta… ta có thể giữ tờ giấy này chứ?

-Được mà. Cô Khuê ạ, chủ tướng của chúng ta ít khi nói lời yêu trực diện mà tỏ bày bằng hành động. Chỉ cần cô để ý một chút thôi sẽ nhận ra ngay.

-Ta… ta… việc này đường đột…

-Bởi vậy chủ tướng đâu bắt cô trả lời, chủ tướng chỉ muốn công bố với mọi người rằng cô là người chủ tướng yêu thương. Còn cô có thương lại hay không là quyền của cô, ấy là lẽ công bằng và… nói sao nhỉ… ừm… chủ tướng luôn muốn mọi người có mặt mũi. Còn bản thân lại chả cần, cô hiểu ý ta chứ?

Lam Khuê đưa ống tay áo quệt nước mắt. Trương Lôi thấy vậy đành đưa bàn tay thô ráp lên xoa đầu cô an ủi:

-Ta biết làm như này là quá phận nhưng tiểu thư cũng hơn con ta ba tuổi thôi. Ta có con gái, ta cũng mừng vì có tế tử thay ta yêu chiều. Cái thiệt hôm nay là cái lợi ngày mai đấy, tiểu thư tài trí hơn người, sẽ hiểu dụng ý của ta.

-Ta… thực không hiểu.

-Lý An là nghĩa phụ của tiểu thư, tiểu thư là th·iếp của chủ tướng. Chủ tướng yêu thương cô ắt không muốn làm cô buồn khổ. Hai bên đối chiến là khó tránh, ai cũng biết, chỉ là chưa biết khi nào. Chủ tướng tích cực trọng dụng nhân sĩ Siêu Loại ấy là dùng trí dùng nhân dọn đường sau mới động binh. Có bao giờ tiểu thư nghĩ, Siêu Loại rồi sẽ là của tiểu thư không?

-Sao lại của ta được?

Trương Lôi cười hiền lành:

-Lâm tiểu thư đòi La thành, cô Duệ và Thiên Bình thống nhất với nhau rằng đất của chủ tướng chia cho ai cũng được, phần còn lại là của hai cô ấy.

-Chả nhẽ Thiên Đức quân đi chinh chiến chỉ để dành đất cho đám đàn bà chúng ta sao?

-Ta chinh chiến, trước lo việc quân nhưng sau cùng vẫn là lo cho vợ cho con. Chủ tướng đã nói điều này nhiều lần với binh sĩ. Bọn ta đánh nhau không phải cho bọn ta mà là cho vợ, cho con rồi mới đến bách tính. Chủ tướng cũng thế thôi.

-Nhưng ta không muốn Siêu Loại, ta…

-Chủ tướng có ép uổng gì mấy cô, ta bên ngoài còn nhận ra, nữ binh còn ngầm hiểu huống chi kẻ khác. Chủ tướng thiên vị phái nữ, hồi đầu bọn ta cũng không ưng lắm nhưng giờ thì… - Trương Lôi chép miệng. - Bọn ta đều bị lây cả. Thôi, thì giờ không nhiều, Trịnh tiểu thư lo chu toàn cho người khác, đến phiên cô sẽ nhận cả vốn lẫn lời.

Lam Khuê lau nước mắt theo Trương Lôi vào nhà lần lượt chào các bậc cao niên rồi nhận y phục đem đi thay. Lam Khuê nhìn Chương trong giây lát và thấy Chương cười với cô. Nụ cười ấm áp, Khuê nghĩ vậy, khiến trái tim thiếu nữ lỗi một nhịp.

Lâm Uyển Như vận bộ sườn xám thêu hoa cách điệu, ngắn gần đến đầu gối khoe đôi chân dài, cảm thấy ưng ý. Cô nàng khoác lên mình áo lông ngỗng mới tinh cùng đôi giày cói có phần gót cao khoảng ba phân do Chương yêu cầu làm riêng cho mấy cô.

Lâm Uyển Như kéo Chương ra ngoài lán nhỏ gần bờ sông và bắt đền dù Chương bảo còn bao việc.

-Bình với Duệ nói hết rồi, anh đừng có thiên vị. Em đây không chịu thiệt, em cũng muốn như hai cô ấy cơ.

-Để năm mới rồi tính.

-Anh đừng lừa em, giờ anh không thoát được đâu.

Thế là Chương b·ị b·ắt làm tù binh hạnh phúc đến mươi phút đồng hồ, trời đang lạnh mà trong người nóng hơn lò bát quái. Tiếng gọi ý ới của Trương Lôi kéo Chương lại thực tại khi mà lý trí của cậu đã hoàn toàn đầu hàng trước núi đồi trùng điệp theo lẽ tự nhiên.

Ai sẽ trở thành người đàn bà theo nghĩa đen đầu tiên của Mạc chủ tướng? Thật khó mà nói vì cô này canh cô kia, một cô mà xong thì các cô còn lại nào chịu kém miếng?