Chương 153: Mèo mù vớ cá rán
Chương quay ra hỏi Thiên Bình:
-Em hẳn đã mệt, có muốn dùng thứ này không? Dễ hơn đao kiếm vạn lần.
Thiên Bình lắc đầu, nãy giờ cô nàng ù hết cả hai tai trong khi Uyển Như á khẩu, Lam Khuê chắc mẩm mười phần ngày Chương sang Siêu Loại không ai địch nổi, đúng hơn là chẳng có cơ hội.
Giữa trận tiền Chương không hề lo lắng, mặt lạnh tanh như thể dạo chơi. Cậu rút súng lục ra, kéo Uyển Như lại gần, đứng phía sau thì thào gì đó. Tay cầm tay, Chương hướng nòng súng vào đối phương bảo Uyển Như bóp cò.
-Đấy, thế là xong, một kẻ đi đời.
Uyển Như mặt trắng bệch, thở hắt ra, chả biết vì sợ hay là phấn khích. Chương đưa súng cho Thiên Bình:
-Em nhắm phi tiêu không cần nhìn nên anh không cần dạy, chỉ còn bảy lượt thôi đấy.
Thiên Bình nhận súng, mím môi siết cò, khẩu súng nẩy nhẹ lên, nét mặt Thiên Bình bỗng trở nên phấn khích. Cô nàng lặp lại hành động siết cò thêm hai lần mới trả lại Chương.
-Dễ phải không nào? Khuê đâu rồi?
Khuê lắc đầu quầy quậy, Chương không ép nữa, cất súng đủng đỉnh lắp thêm băng đạn mới vào AK và hạ đối phương ở khoảng cách năm trượng. Bảy băng đạn đã dùng hết sạch.
Chương thông được một lối dài gần một dặm, chia cắt thành công đội hình đối phương bằng thứ v·ũ k·hí c·hết người thời hiện đại.
Tình hình thay đổi khi quân Thiên Đức được Bố Giáp và Đoàn Thượng, Quang Diệu tăng viện lúc trời nhá nhem.
Chỉ còn lại trọng binh bảo vệ Chương và ba cô vợ chưa cưới. Chương vẫn khoẻ, chưa tốn mấy giọt mồ hôi vì đâu mất sức song ba cô gái thực mệt nhưng đuổi về chả cô nào chịu.
Lắp đầy thêm ba băng đạn, số đạn cuối cùng Chương mang theo. Một thùng đạn 7.62mm có 920 viên, Chương mang theo đến năm trăm viên có lẻ, chả nghĩ sẽ dùng đến.
-Đủ hạ trăm kẻ, phải giúp chú Lôi.
Ba cô gái không hẹn mà cùng gật đầu, tất cả leo qua tường đá chạy xuống triền đê chếch về phía bên trái.
Bọn Trương Lôi, Đặng Công Chất thấy chủ tướng khi nãy ở mé trước mặt mãi đằng xa nay lại sau lưng liền lấy làm ngạc nhiên. Kẻ nào kẻ nấy tròn mắt, há miệng thất kinh khi Chương nhoẻn miệng cười đĩnh đạc siết cò.
-Còn đứng đó làm gì, thần khí thét rồi, hò quân đ·ánh c·hết cha chúng nó! Không cho về bờ Bắc. Bọn bên trên toi cả rồi.
Dứt lời, Thiên Bình hăm hở vung gậy xông lên vụt như mưa, bọn Trương Lôi thấy vậy gật đầu như cái máy hò hét ba quân:
-Chủ tướng đến, chủ tướng diệt hết bọn trên cánh đồng rồi.
Người nọ hô người kia thế là tăng sĩ khí. Chương hỗ trợ ba quân hết ba băng đạn và mấy viên cuối cùng trong súng ngắn thì lui.
-Các cô còn sức thì tiễn bọn chúng xuống sông đi, không cần theo bảo vệ ta. Thiên Bình và Uyển Như đủ rồi.
Chương đi ngược lên triền đê, đứng trên tường nhìn trái ngó phải. Bài vở dùng hết rồi bây giờ chỉ còn cách chờ đợi
-Kia có phải Duệ không?
Lam Khuê nói, cả bọn ngoái lại thấy Duệ đang cưỡi ngựa đến.
-Em không ở nhà trông nhà đến đây làm gì?
-Quân doanh không còn bóng người, em sợ!
Chương và mấy cô gái phì cười.
-Em mang thứ này đến cho anh đây.
Duệ đưa cho Chương hòm đạn khiến mắt cậu sáng lên.
-Sao em biết anh hết?
-Em ở nhà nghe những âm thanh lạ liên hồi, đoán là anh đã dùng thứ mang theo, em sợ anh dùng hết.
Chương kéo Duệ lại hôn nhẹ lên trán:
-Quả đúng là vậy.
Chương ngồi hụp xuống lắp vội đạn vào các băng trong khi ba cô nàng cảnh giới.
-Liệu mình có thắng không anh?
-Anh mới hạ được đâu đó năm trăm tên, giờ em đem thứ này ra thì thêm chừng đó kẻ m·ất m·ạng, không thắng không được.
-Thứ nhỏ bé này thật mạnh vậy sao?
Chương gật đầu.
-Sau anh sẽ dạy em cách dùng, em không biết võ nghệ phòng thân rất cần thứ này. Em nhìn thấy không? Anh cần ba mươi viên trong một hộp này, mũi nhọn chĩa về hướng này.
Chương chỉ cho Duệ.
-Anh mới gắn được ba hộp, hai hộp em giúp anh, để anh đi tiễn một số kẻ đã.
-Để bọn em giúp.
Lam Khuê, Uyển Như và Thiên Bình cùng ngồi xuống nhưng Chương kéo Uyển Như và Thiên Bình đi cùng.
-Anh sợ đi một mình, nếu chạy nhớ phần anh chạy trước nhé?
Hai cô nàng bật cười, nói:
-Thôi đi!
Chương chạy phăm phăm trên những thửa ruộng, trời đã tối nên khó bắn, chỉ là khó hơn bình thường chút thôi vì sợ bắn nhầm.
Trời xui đất khiến làm sao, bắn được hơn một băng thì lòi ra chủ tướng của đối phương. Chương nhảy lùi lại định bắn đã thấy bóng Thiên Bình cùng Uyển Như vọt lên. Kẻ gậy kẻ đao nhào vào hai đánh một. Chương lúng túng trong giây lát mới quay mũi súng tiễn những kẻ có ý đồ trợ giúp chủ tướng.
Tướng địch to cao hơn Uyển Như và Thiên Bình, hai cô nàng cứ áp sát mà đánh liên hồi khiến đối phương vất vả chống đỡ. Thiên Bình vụt gãy được mũi kiếm của đối phương, cùng lúc Uyển Như tung liền một cú đá thẳng vào phần cằm của kẻ này. Đối phương lảo đảo lùi về sau liền ăn trọn cây gậy sắt vào mũ trụ, lãnh thêm một đạp của Uyển Như ngã lăn kềnh. Uyển Như và Thiên Bình cùng nhào đến, kẻ vụt người đâm, thoáng chốc tướng địch chỉ còn cỗ t·hi t·hể nằm bất động.
-Cúi xuống!
Chương chạy thêm vài bước, thét lớn, quạt ngang súng đẩy lui những kẻ đang định nhào đến.
Thiên Bình giật lấy đao của Uyển Như chặt thủ cấp đối phương giơ lên cao thét lớn:
-Thủ cấp của Phan Văn Hầu đây!
Tối trời ai biết là ai, hành động này của Thiên Bình chứng tỏ sự thông minh của cô nàng bởi nó đánh vào lòng quân đối phương. Đó thực ra chỉ là một tướng quân mà thôi.
Chương bắn chỉ thiên vài viên, chỉ ngưng khi thấy đối phương hạ khí giới.
-Tất cả quỳ xuống, kẻ nào chống lệnh ta diệt ngay!
Dứt lời là chớp lửa đầu nòng bắn thị uy thêm vài loạt ngắn, trời tối nhìn rất rõ những tia lửa.
Quân sĩ Thiên Đức nhất loạt hô vang, kẻ nọ nối kẻ kia hò reo dậy đất. Đối phương như rắn mất đầu, nghe chủ tướng b·ị c·hặt đ·ầu kèm theo hàng nghìn tiếng hô nên mất vía, vội ném binh khí đầu hàng, bị dồn về một chỗ ngay trên cánh đồng
Còi hiệu, trống ngũ liên bấy giờ mới gióng lên từng hồi không dứt, báo hiệu chiến thắng.
Dân từ các làng đốt đuốc lũ lượt đem đòn gánh, dây thừng kéo nhau ra cánh đồng giúp quân Thiên Đức trói tất cả tù binh dẫn giải về doanh trại tạm nơi Bố Giáp đóng quân trước đó gần chân núi. Gần một nghìn quân b·ị b·ắt, một con số không nhỏ. Quân dưới triền đê buộc phải rút vì trời tối, thêm bọn Lạc Thổ và Trương Lôi vây đánh hai bên cộng thêm quân trên cánh đồng phóng lao sau đó vượt tường đánh xuống.
Gần nửa đêm, Duệ báo số quân địch b·ị t·hương là hơn hai trăm. Số t·hiệt m·ạng trên cánh đồng khoảng một nghìn ba đến một nghìn rưỡi. Dân đang giúp đào huyệt chôn chung số tử sĩ ấy.
Thiên Đức quân mất gần ba trăm người, quân Bố Giáp mất hai trăm ba, Thần Vũ của Thiên Bình thiệt hơn bốn chục, không tính số b·ị t·hương. Tổng cộng Chương mất mất năm trăm bảy mươi quân trên cánh đồng làng Môn. Nếu không có khẩu AK nhả đạn, sợ rằng thiệt hại còn lớn hơn.
Trương Lôi, Đặng Công Chất, Lạc Thổ, Chu Diện báo cáo, gần ba trăm quân sĩ dưới trướng t·hiệt m·ạng. Đối phương bỏ lại hơn sáu trăm thây trên bờ, số dưới sông không đếm được.
Sau buổi chiều tà, Thiên Đức mất đến 600 binh sĩ. Chưa có số liệu của Cự Lượng và Yết Kiêu. Tính cả số b·ị t·hương, quân Thiên Đức thiệt hại khoảng một phần năm quân số. Là chủ tướng, quân sĩ là tài sản, Chương thấy rằng cứ tiêu pha như này sợ là vài ngày nữa hết vốn. Một khẩu AK khó thay đổi cục diện.
Quá nửa đêm, Chương ngồi một mình bên bờ sông suy nghĩ miên man cho đến khi bọn Thiên Bình lặng lẽ đến ngồi cạnh. Bốn cô nàng đều biết Chương có phần đa sầu đa cảm nên ngồi quây bên cạnh im lặng nhìn dòng sông đen ngòm trước mặt.
-Anh đánh giá hơi thấp bọn họ, bọn họ thật chẳng s·ợ c·hết. - Chương thở dài. - Nếu không có pháo hay thần khí… anh sợ chúng ta không còn ngồi đây giờ này.
-Anh đã làm hết sức có thể, sao anh phải nặng lòng? - Uyển Như thỏ thẻ.
-Nói gì thì nói, sinh mạng con người ai cũng như ai. Bàn tay của anh đã hạ sát đến nghìn người trong một buổi chiều, nhiều hơn bất cứ ai. Điều mà anh chưa từng nghĩ đến, thậm chí trong mơ.
-Nếu anh không làm vậy chúng ta sẽ còn thiệt nhiều người. - Thiên Bình động viên. - Ba quân tướng sĩ thấy anh xung trận nên đánh rất hăng.
-Ừ, anh biết là thế. Nhưng chúng ta còn tồn tại nhiều vấn đề, quân ta đánh một chọi một sẽ thắng nhưng khi giao chiến với số lượng đông dễ sa đà vào triệt hạ đối phương. - Chương thở dài. - Nhưng thôi, trước mắt cần thu dọn chiến trường. Em huy động bà con giúp dọn dẹp và chăm lo tử sĩ của ta. Số địch b·ị t·hương sao rồi?
-Em đã cho khiêng hết về bản doanh, chữa trị cùng quân mình. - Duệ đáp.
-Ừ, tạm thế đã. Đám tù binh chỉ cho ăn vừa đủ, không được để no. - Chương nói với Thiên Bình. - Em nói chỗ anh Lịch điều tám pháo nhắm sẵn vào làng. Chiều mai em đến đó nói chuyện với bọn họ, ngoan thì sống, chống thì ăn đá, có vậy thôi.
Lam Khuê hỏi.
-Anh ngắm ngày mai bọn họ còn đánh tiếp không?
Chương ngả người ra sau, gối đầu vào lòng Duệ, ngước nhìn bầu trời lác đác những vì sao sa.
Dựa vào ước tính anh Lượng, Yết Kiêu và những người khác báo về, ước lượng Phan Văn Hầu phải thiệt hại hơn ba nghìn quân. Điều này dễ hiểu vì họ phải vượt sông dưới làn đạn đá. Ông ta cần chỉnh đốn binh mã, sốc lại tinh thần ba quân nên ngày mai chưa thể đánh. Đạn của chúng ta còn nhiều, anh đã bảo Lịch với Hổ rồi. Pháo chia hai nhóm, mỗi nhóm trăm khẩu, chia thành các cụm nhỏ phân tán tập trung giã gạo. Chúng ta sẽ dùng mã di chuyển pháo ngang phòng tuyến trên đường Thiên Đức.
-Em nghĩ lão cố chấp đó sẽ vẫn đánh! - Thiên Bình quả quyết.
-Pháo sẽ lo việc ấy, sớm mai ta có thêm hơn nghìn niêu đất, đám trẻ và các cụ sẽ làm giúp. Dầu sôi và dầu phụng quấn bùi nhùi sẽ khiến họ chùn bước. Chúng ta cũng sẽ tập trung nỏ Liên Châu cỡ quấn vải tẩm dầu để bắn những kẻ vượt sông. Để chúng tràn sang được ta sẽ khốn đốn.
-Đá nguyên khối sớm mai sẽ có khoảng ba chục viên. - Thiên Bình nói. - Đến lúc anh phải dùng pháo lớn rồi.
-Ừ! Công này phải ghi cho Hổ.
Đoạn Chương nhổm dậy hỏi Lam Khuê:
-Lý Sứ tướng hợp sức với bọn Phan Văn Hầu đánh chúng ta. Xong chuyện này anh sẽ tính sổ với ông ấy, em nghĩ sao?
Lam Khuê trầm tư, cả bọn rơi vào im lặng.
-Em không quan tâm đến quân Siêu Loại, em… em chỉ mong nếu có thể thì… thì Lý phủ vẫn là Lý phủ. Nghĩa phụ và nghĩa mẫu đã nuôi em khôn lớn, em nay bên tình bên nghĩa thật không biết phải làm sao.
-Lý phủ vẫn sẽ là Lý phủ, đấy là gia quyến của em. Anh đánh với Lý An, đao kiếm vô tình nhưng anh không muốn em đau lòng. Anh sẽ tính cách để ông ta toàn mạng.
-Anh sẽ không… không hại nghĩa phụ chứ?
-Anh còn cần ông ta nhận trầu cau mà.
-Giờ bọn em đều là người của anh, vinh hay nhục chúng em đều nhận, buồn hay vui cũng chịu cả. - Lam Khuê nói. - Nếu… nếu nghĩa phụ…
Chương vội ngắt lời:
-Ông ấy là chủ tướng, bắt được rất khó, diệt lại càng khó nên em đừng lo. Anh nhắm đến ông già họ Lý, túm được ông ta là xong chuyện.
Cả năm huyên thuyên thêm một lúc rồi về chợp mắt tạm được hơn canh giờ.
Ngày hôm sau quả thật Phan Văn Hầu vẫn đánh, cuộc chiến diễn ra trong ba canh giờ, đến giữa giờ Thân mới ngưng. Phan Văn Hầu cho bắc năm cầu phao, nệm rơm buộc vào thang chống đạn đá vượt sông, giảm thiểu thiệt hại nhưng bọn Hổ và Cao Lịch đã có kinh nghiệm, không vì thế mà nao núng. Trong ba canh giờ, hai người đã bắn một vạn quả đạn đủ loại. Hai trên năm cầu phao bị khẩu pháo lớn duy nhất ném những tảng đá nặng vài chục cân phá hỏng.
Quân Thiên Đức lập các điểm phòng thủ nơi đầu cầu phao bằng ván gỗ, nệm rơm, thông qua các khe hở bắn hoả tiễn như mưa. Đám thiếu niên nấp ló trên bờ tường phụ giúp quân phòng thủ bằng hàng nghìn củ đậu bay các loại.
Phan Văn Hầu lệnh Hùng Cú cho 15 chiến thuyền đến hỗ trợ nhưng trước cơn mưa đá của hơn hai trăm khẩu pháo do mã kéo di chuyển dọc theo đường Thiên Đức bắn xuống, Hùng Cú buộc phải quay lại nơi xuất phát, chìm mất hai thuyền.
Xác quân của Hầu c·hết đ·uối ngày hôm trước thi nhau nổi lên, vướng vào cầu phao đến vài chục cũng phần nào khiến binh sĩ t·ấn c·ông có chút băn khoăn cho số phận bản thân.
Ngày thứ hai của cuộc chiến, Thiên Đức chỉ mất hơn năm chục quân trong khi Phan Văn Hầu không đạt được mục tiêu nào, thiệt thêm hơn sáu trăm, b·ị t·hương gần số đó, phần lớn do dầu sôi gây bỏng. Binh sĩ của Hầu bắt đầu sợ thứ ấy. Sở dĩ t·hương v·ong chênh lệch lớn là bởi quân của Hầu quyết chí nhưng không thể qua sông được.
Trong số quân sĩ t·ử t·rận ngày thứ hai được đem về, Phan Văn Hầu đến xem tận mắt và nhận ra một vấn đề nguy hiểm. Tiễn của quân Thiên Đức xuyên giáp làm từ tre nứa. Số này rất ít nhưng nguy hiểm.
Hầu nghe quân báo lên, đao kiếm của quân nếu chém mạnh với đao của Thiên Đức có thể bị gãy đôi. Hầu cho kiểm tra toàn quân vào đêm ngày thứ hai, đưa ra nhận định Thiên Đức đã chế ra loại thép tốt hơn nhưng có vẻ chưa nhiều.
-“Cần sớm diệt trừ bọn này, chúng có kiếm tốt trang bị toàn quân thì nguy to. Lão Khánh nhát c·hết này… bây giờ là lúc nào rồi còn tính toán.”
Ngày thứ ba, Hầu không cho t·ấn c·ông mà chỉnh đốn binh mã và xin gặp Vũ Ninh vương hòng nói ra những mối nguy sắp tới. Sau hai ngày chiến trận, dù cay đắng, Hầu phải nén chặt lòng khi mất hơn bốn nghìn quân thuỷ bộ, cả c·hết và b·ị t·hương.