Chương 157: Hừng Tây ló rạng
Các chàng trai xin Chương cho phép đột nhập vào trại từ phía sau lấy mạng vài kẻ trước khi hành động, Chương ban đầu không đồng ý nhưng khi cả bọn bò đến gần hơn, nhìn rõ được quân lính đối phương, thấy ngon ăn, Chương gật đầu, dặn chờ thêm một lúc mới bò vào ba lều gần nhất, có hay không có quân bên trong đều rút, không được ham.
Những chàng trai bò trước, bọn Chương bò theo sau chờ đợi trong hồi hộp. Cả bọn cẩn thận di chuyển cự mã lần lượt bò vào. Hơn chục kẻ xấu số say giấc trong ba lều đều không còn cơ hội tỉnh giấc.
Trời vừa tảng sáng, Chương hạ lệnh hành động. Tất cả nép bên lều nhìn về hướng Đông Nam, thấy kỳ hiệu nhỏ nổi trên nền trời xám sịt, áng chừng một dặm. Như vậy, bọn Chương phải chạy bán sống bán c·hết trên cánh đồng trống trải đến đích.
Ba binh sĩ vác giáo đi tuần ngang qua bị gạ gục. Thiên Bình, Nguyệt, Lam Khuê, Uyển Như, Thái Hương cùng mấy nữ binh lấy đuốc đồng loạt mấy lều, vứt đuốc về mấy lều xa hơn rồi cả bọn nhắm hướng Đông Nam bắt đầu chạy có tổ chức.
Nam nhân Thiên Đức vận y phục giả trang quân Vũ Ninh vương chạy trước dùng nỏ Liên Châu b·ắn h·ạ hàng chục kẻ hãy còn ngơ ngác nhìn đám người. Vài kẻ đen đủi mới thò đầu ra khỏi lều nhận luôn một đao chí mạng. Bọn Chương chạy được hơn năm mươi trượng, đến gần một tháp canh, bên dưới có hàng cự mã mới bị nhận ra. Quân trên tháp canh kịp thổi tù và báo động trước khi bị hạ gục bằng tiễn.
Bọn Chương chạy qua hàng rào cũng là lúc hàng trăm quân từ trong các lều túa ra hè nhau đuổi bắt. Chương tụt lại, giật lấy khẩu B41 do nam binh sĩ đang cầm, xoay người bước sang ngang vài bước, quỳ một gối nhắm thẳng đám kỵ binh đang thúc ngựa phi đến chỗ tháp canh mà Chương vừa chạy qua rồi bóp cò.
Hai mươi trượng quá gần nhưng vì vội và không có kinh nghiệm, viên đạn sượt qua nhóm kỵ binh, vô tình trúng thứ gì đó phía sau, vài người bị hất tung lên cao.
-Đúng là dùng dao mổ trâu để g·iết gà, phí của.
Chương xoay người kéo Thiên Bình chạy một đoạn ngắn, đưa khẩu B41 cho ai đó, xoay lại siết cò hạ kỵ binh đang vung đao xông đến.
-Chạy đi, bọn này để anh.
Chương vừa giật lùi vừa bắn thêm vài loạt ngắn, kỵ binh bị loại, Chương chĩa súng bắn tiếp về đám chạy phía sau, hết đạn mới co giò chạy thay băng mới, đổi sang nấc bắn từng viên.
-Đừng dừng lại, mau kêu chi viện, ở lại c·hết chùm bây giờ, đây là lệnh!
Miệng nói nhưng Chương vẫn cắm đầu chạy, thi thoảng dừng lại bắn vài viên. May phước đám cung thủ chưa đến kịp.
-Phất kỳ hiệu lên! Chạy đi em.
Lam Khuê giơ kỳ hiệu làm từ những mảnh khăn vàng chạy vượt lên trước, Thiên Bình và Uyển Như vẫn chạy kè kè bên cạnh Chương.
Tiếng tù và trong quân doanh nối nhau thổi vang một góc trời, cả nghìn kẻ mau chóng xách đao đuổi theo.
Chương chạy gần cuối đoàn vẫn bắn cắc bụp hạ những kẻ nhanh chân song đối phương không vì thế mà ngưng lại, thay vào đó bọn họ càng điên cuồng đuổi theo quyết đòi mạng.
Chương hạ thêm vài kỵ binh.
Thiên Bình phóng liền một lúc mấy phi đao, hạ được hai kỵ binh, c·ướp ngựa phi nhanh, hô Lam Khuê đưa giáo để chạy trước. Lam Khuê trám chỗ Thiên Bình, dùng nỏ Liên Châu bắn chặn.
Chương lắp băng đạn thứ ba quạt ngang, băng thứ tư hết hơn nửa, đối phương đã đến rất gần. Địch quân đông hơn số đạn Chương có thể bắn, dù kẻ trúng đạn c·hết như ngả dạ song kẻ khác chùn chân đôi chút rồi vung đao kiếm hè nhau đuổi bất chấp sáu mươi nỏ Liên Châu nhả tiễn vun v·út.
Trại tạm của Thiên Đức quân hãy còn chưa ra hình thù, trại từ bờ sông lấn dần về phía trước. Lạc Thổ, Chu Diện, Nghiêm Phúc Lý và Lý Kế Nguyên trấn bên cánh hữu đang gấp rút cho quân đặt cự mã vừa đem sang. Bốn người dở tay có nghe những âm thanh lạ liên hồi ở hướng Tây Bắc liền cho quân đề cao cảnh giác.
Thêm những âm thanh tạch tạch đều đặn, cả bọn nhìn nhau chưa hiểu chuyện gì. Tháp canh trước trại đang làm dở, mấy quân sĩ đang chằng buộc trên cao ngưng tay cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một người nào đó nói, lều bên cánh tả quân doanh Phan Văn Hầu đang cháy.
-Bọn chúng đang t·ấn c·ông chúng ta!
Nghiêm Phúc Lý nghe vậy liền nhảy lên giá trống gõ liền mấy hồi. Trần Thái Bộc xuất hiện, leo vội lên tháp canh quan sát ước lượng tầm bắn, hướng bắn, hô:
-Tây Bắc, hết tầm, chuẩn bị!
Binh sĩ truyền lời Thái Bộc về hậu quân, nơi đặt hơn trăm khẩu pháo. Lạc Thổ cũng trèo lên mấy bậc thang nheo mắt nhìn, phát hiện ra sự lạ, nói với mọi người:
-Sao bọn nó t·ấn c·ông mà không có kỳ hiệu dẫn đường, kìa… các cậu nhìn xem.
-Báo cáo, chúng đang đuổi theo một nhóm dăm bảy chục người, không phải t·ấn c·ông chúng ta.
-Nhìn kỹ xem, nhìn kỹ xem bọn chúng định giở trò gì.
Lạc Thổ nói với lên cao trong khi bọn Phúc Lý ở dưới hô nhau xếp đội hình sẵn sàng tiếp chiến.
-Báo! Có người cầm… hình như… nhìn giống như dải lụa vàng, nhiều dải lụa vàng đang cố giơ cao… nữ nhân.
Lạc Thổ khoát tay ra hiệu, phía dưới bớt nhốn nháo. Tất cả cùng dỏng tai nghe những âm thanh lạ, một binh sĩ đứng dưới chân tháp canh nói:
-Âm thanh này nghe giống của chủ tướng, hôm trước người dùng thần khí hạ sát địch quân nhiều không đếm xuể.
-Là tiếng gì? - Thổ hỏi.
-Dạ, em có đi cùng chủ tướng hôm ấy nên nhớ vậy, chả biết gọi là gì.
-Báo! Có kỵ binh… kỵ binh… kỵ binh vọt lên nhắm hướng này, đang cố giơ cao dải lụa màu vàng, cũng là nữ nhân, chú ý.
Trần Thái Bộc hô lệnh sẵn sàng. Lạc Thổ leo lên bậc cao nhất của thang, nheo mắt nhìn kỹ vẫn chưa thể nhận ra Thiên Bình, Thổ nói với Thái Bộc vừa trèo lên.
-Để gần hơn hãy bắn, mà sao lại là kỳ hiệu vàng nhỉ… xem đi… bọn tả quân đuổi, mé trung quân cũng đổ ra hình như…
Nguyễn Lạc Thổ giật mình nhớ lời Chương nói trong cuộc họp nhưng vội gạt đi nhưng cùng lúc ấy nhận ra bóng dáng quen quen của người đang cưỡi ngựa phi nước đại không ngừng cầm ngọn giáo giơ lên cao.
-Là Thiên Bình, là Thiên Bình!
Lạc Thổ thét lạc giọng, chỉ về hướng Tây Bắc.
-Chắc chắn là Thiên Bình, những dải lụa kia chính là khăn buộc đầu. Thiên Bình đấy.
Phúc Lý hỏi với lên:
-Có chắc không? Chắc không?
-Đúng là Thiên Bình rồi! - Trần Thái Bộc cũng nhận ra. - Chủ tướng ắt ở hướng ấy.
-Chủ tướng đang bị vây bắt, xông lên!
Lạc Thổ tụt xuống thang nhanh như chớp, rút đao chạy băng băng, bọn Nghiêm Phúc Lý bán tín bán nghi.!Thổ chạy qua hàng rào cự mã, lính dưới trướng vội chạy theo. Phúc Lý, Chu Diện lúc này dù chưa biết thực giả cũng vội hô quân xông lên.
Trần Thái Bộc đã nhìn rõ hơn, gào lạc giọng hô quân gõ trống phát lệnh t·ấn c·ông. Trống đổi nhịp sau vài tiếng cắc cắc, Trần Thái Bộc vã mồ hôi lạnh.
-Báo anh Hổ khiêng pháo lên trước trại, mau lên! Chủ tướng đang đánh nhau với bọn Phan Văn Hầu. Mau lên.
Lệnh truyền miệng đến Hổ, Hổ ngạc nhiên hỏi lại có nhầm lẫn gì không, nhận hồi đáp là đúng. Thái Bộc hớt hải chạy về hậu quân, nói:
-Thiên Bình cầu cứu, chắc chắn chủ tướng ở đó.
Điều này trong quân ai cũng biết, Mạc chủ tướng với Thiên Bình như hình với bóng. Hổ vội hô quân khiêng gấp pháo lên trước trại.
Lạc Thổ nhanh chóng b·ị b·ắt kịp, vài trăm người kẻ tay đao tay kiếm, kẻ cầm nỏ Liên Châu, vừa chạy vừa hô. Thổ thấy rõ Thiên Bình, nhiều binh sĩ khác cũng nhận ra. Thiên Bình thắng ngựa, gào lên, chỉ về hướng Tây Bắc:
-Mau cứu chủ tướng!
Rồi thúc ngựa nhắm hướng trại trung quân, giơ cao ngọn giáo. Do có trống lệnh, ba quân xếp thành hàng sẵn sàng sau hàng cự mã, ai cũng ngẩn người nhìn Thiên Bình cưỡi ngựa chạy ngang trước quân doanh hò hét. Nữ binh Thần Vũ nhận ra chủ tướng, không cần biết có chuyện gì, nhất loạt ào ra.
-Mau ứng cứu, chủ tướng ở đằng kia, mau lên!
Vài trăm cô gái, kẻ sau nối kẻ trước mà chạy không quên cầm kỳ hiệu. Cự Lượng còn chưa kịp hỏi, Thiên Bình nói nhanh:
-Vợ anh đang nguy khốn.
Cự Lượng nghe tên cô vợ yêu biệt tăm cùng ông thầy liền phản ứng nhanh hơn điện, thét lệnh vượt rào nhắm hướng Tây Bắc xông ra. Đích thân dẫn đầu, giao quyền chỉ huy cho Trương Lôi. Trương Lôi không còn trẻ nên máu nóng cũng bớt, truyền lệnh cho quân đóng bên tả doanh dâng lên cao.
Thiên Bình gọi được tăng viện xong quay ngựa phi như bay đuổi kịp bọn Lạc Thổ, cầm giáo dẫn đầu quân cứu viện vì… duy nhất cô nàng có mã.
Thiên Bình thúc ngựa xông thẳng về trước, vượt luôn qua chỗ Chương, dồn sức phóng ngọn giáo hạ một địch quân, bồi luôn mấy phi cao còn lại vào kẻ khác.
Chương thấy quân cứu viện đến liền quạt luôn băng đạn cuối cùng.
Trong phút chốc hai khối người lao thẳng vào nhau chém g·iết lúc mặt trời ló rạng đằng Tây. Thiên Bình bắt Chương lên ngựa, kéo chạy lùi về sau. Bọn Lam Khuê, Uyển Như, Nguyệt và Thái Hương chạy theo.
-Giao lại anh ấy cho các người.
Dứt lời, Thiên Bình giật lấy nỏ của Lam Khuê, rút gậy rồi lẫn vào đoàn quân. Chương nói với Thái Hương và Nguyệt:
-Hai em mau về doanh báo Hổ cho pháo dâng cao, bắn thẳng vào trung quân, hậu quân của bọn họ. Tất cả xông lên hết, đ·ánh c·hết bỏ.
Nguyệt và Thái Hương chạy đi, Cự Lượng nhìn thấy vợ, cả hai cười với nhau tít mắt không nói câu nào, người nào làm việc người ấy.
Chương nhảy vội xuống ngựa, lấy đạn nhét lấy nhét để. Uyển Như và Lam Khuê vội lấy số đạn được giao cẩn thận cho từng viên vào băng rỗng.
-Có bao nhiêu bắn hết nhưng nay anh sẽ chọn mục tiêu có giá trị cao. Thoát c·hết là sống dai lắm, hai em có sợ không?
Uyển Như và Lam Khuê cùng lắc đầu.
-Vậy chúng mình cùng đi, hai em nạp đạn cho anh.
-Đi! - Cả hai cô gái đều gật đầu.
Chương lắp đầy được hai băng bạn, kéo hai cô gái vẫn đang tỉ mẩn theo sau. Cả ba vòng hẳn sang rìa phải. Quân hai bên đang trộn đỗ với gạo, Chương bắn phát một như tay thiện xạ hỗ trợ binh sĩ.