Chương 166: Lý phu nhân đến Đường Vỹ.
Phạm Sáng dẫn Bùi Như Lạc qua tường thành, đến nơi có hơn chục căn nhà tranh tựa lưng vào núi như thể nơi ở của quân sĩ. Sáng giơ tay trái chào, đưa ra miếng sắt, lát sau có một xe hai ngựa kéo cùng bốn với kỵ binh vũ trang theo đến. Phạm Sáng nói với Bùi Như Lạc:
-Lạc tiên sinh, mời tiên sinh và phu nhân lên xe ngựa, cần gì cứ nói với anh Phạm Nhật đây.
Phạm Sáng đưa cho Phạm Nhật miếng sắt. Nhật mời Lạc và Lý phu nhân lên xe ngựa, xe không có mái che, đủ chỗ cho sáu người ngồi hai hàng đối diện nhau.
Hai kỵ binh đi trước, hai theo sau. Xe ngựa chạy trên con đường đất rộng hơn một trượng tương đối bằng phẳng khoảng 6 dặm thì dừng trước một trạm kiểm soát là mấy căn nhà mái tranh vách đất. Hai bên giơ tay chào nhau, Phạm Nhật đưa cho chỉ huy trạm gác miếng sắt rồi chờ.
Bùi Như Lạc và Lý phu nhân lặng im theo dõi, ngạc nhiên khi nhìn thấy con đường đất lớn trước mặt cắm biển gỗ ghi dòng chữ “Đường Thiên Đức” kèm những ký tự lạ phia dưới.
-Lạc tiên sinh và phu nhân chờ cho một chút, xe kéo đến ngay bây giờ.
Bùi Như Lạc gật đầu lia lịa.
Cỗ song mã kéo một xe dần xuất hiện nhưng… bánh xe ngựa lại chạy trên những thanh gỗ. Hai người theo Phạm Nhật lên xe đó, kỵ binh ở lại. Ngoài người đánh xe ngựa, chỉ có Phạm Nhật đi cùng, Nhật ngồi đối diện với Như Lạc và Lý phu nhân. Nhật cắm một lá cờ màu xanh lên thành xe.
Song mã phi nước trung trong khi Bùi Như Lạc và Lý phu nhân bận quan sát tứ phía. Nơi này thật không giống Siêu Loại, cả thứ đang ngồi cũng vậy. Như Lạc ngạc nhiên hơn nữa khi cỗ song mã giảm tốc độ rồi dừng lại, xà ích xuống chỉnh gì đó dưới đường, xe ngựa rẽ chếch sang phải một trượng rồi dừng chờ cho tứ mã kéo một xe lớn chở đầy chum vại cắm cờ đỏ. Tứ mã đi qua, xà ích cho ngựa lùi lại, chỉnh đường ray đi tiếp.
Hơn bốn mươi năm sống trên đời, Bùi Như Lạc chưa từng thấy những thứ kỳ lạ như này, tự cho rằng Chương đã làm ra. Mãi rồi không thể kiên nhẫn hơn, Bùi Như Lạc mới hỏi:
-Phạm tướng quân, tại hạ… tại hạ mạo muội hỏi thứ tướng quân đang cầm, miếng sắt ấy, thực là gì?
-Lạc tiên sinh, vãn bối mới chỉ là Tiểu đội trưởng trong quân Thiên Gia Bảo Hựu, tiên sinh gọi là tướng quân thật vãn bối không dám nhận. Tiên sinh cứ gọi vãn bối là Nhật.
-Vâng, Nhật Đội trưởng. Thứ Nhật Đội trưởng đang cầm là gì?
Phạm Nhật giơ miếng sắt lên, nói:
-Đây là Tinh hoa ngũ hành thiết, thưa tiên sinh. Tinh hoa ngũ hành thiết có chữ “Tứ” kèm “số 4” đại diện cho thân phận của Tứ phu nhân. Quân Thiên Đức từ cấp Tiểu đội phó trở lên đều biết.
-Tứ… Tứ phu nhân mà Nhật Đội trưởng nói có phải tên huý là… là… Trịnh Lam Khuê?
Phạm Nhật tươi cười đáp:
-Thưa đúng! Tứ phu nhân mới cấn thai, đây là tin vui của Thiên Đức quân. Mấy hôm trước vãn bối được mời đến bản doanh Thiên Đức ăn mừng.
Lý phu nhân bấy giờ mới hỏi:
-Đội trưởng Nhật, xin hỏi ngài là… là Mạc chủ tướng đã… đã có mấy… mấy quý tử rồi?
Nhật đáp:
-Thưa Lạc phu nhân, Trịnh Lam Khuê tuy là Tứ phu nhân nhưng công tử hoặc thiên kim sinh ra sẽ là con đầu lòng của Mạc chủ tướng.
Như Lạc hỏi:
-Nói vậy thì Nhật Đội trưởng không phải tướng sĩ Thiên Đức?
-Vãn bối thuộc Thiên Gia Bảo Hựu, cũng đã từng xin Mạc chủ tướng vào quân Thiên Đức nhưng chưa được đồng ý. Chủ tướng có hứa sau Tết Nguyên đán sẽ cho vãn bối gia nhập, giúp huấn luyện tân binh.
Lý phu nhân lại hỏi:
-Nhật Đội trưởng cho bổn phu nhân hỏi, Lam Khuê… à Tứ phu nhân ở đây có khoẻ không?
Nhật vui vẻ đáp:
-Khoẻ chứ ạ, dạo trước Tứ phu nhân từng làm Đại đội phó Thần Vũ, gần đây dạy dân trong vùng làm đậu phụ. Còn hiện nay, sau khi cấn thai nghe nói không được làm gì nữa, các chức vụ bị cắt hết cả. Mạc chủ tướng yêu chiều các phu nhân lắm.
-Tại hạ nghe nói Mạc chủ tướng có đến bốn phu nhân, chả hay có đúng không?
-Thưa tiên sinh, vùng này ai cũng biết cả. Vãn bối người làng Nhất Vạn, lớn lên cùng với Chính thất và Nhị phu nhân. À… xe ngựa vừa rồi chở chum vại đi qua là của Tam phu nhân. Tam phu nhân rất xinh đẹp, là một nữ thương nhân tài giỏi.
-Xe chúng ta phải nhường đường vì đó là xe của Tam phu nhân?
-Không phải thưa tiên sinh! - Nhật lắc đầu. - Xe ấy chở nặng, là xe của thương nhân nên ưu tiên hạng hai. Xe cắm cờ màu vàng là xe quân sự ưu tiên hàng đầu nhưng ít đi lối này. Cờ xanh như này là xe của khách. Xe không cắm cờ là của bách tính. Nếu cùng hàng ưu tiên với nhau thì xe nhỏ nhường xe lớn hơn, Mạc chủ tướng quy định vậy rồi, bách tính đều thông.
-Vậy dân trong vùng có biết thân thế của Tứ phu nhân không? Thưa ngài Đội trưởng?
-Cái này quả thật vãn bối không biết, cũng không mấy ai hỏi, thưa Lạc phu nhân.
Bùi Như Lạc bấy giờ mới nói:
-Đây không phải phu nhân của tại hạ, phu nhân đây là dưỡng mẫu của Tứ phu nhân Trịnh Lam Khuê.
Phạm Nhật vừa nghe dứt lơid liền nói xà ích dừng xe. Như Lạc chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Phạm Nhật hồ hởi:
-Ô! Mẹ là mẹ của Lam Khuê sao? Trời ơi! Sao không nói sớm để bọn con biết. Nãy giờ bọn con cứ tưởng là khách phải giữ lễ.
Xà ích nãy giờ ngậm hột thị nay cũng quay lại tươi cười chào hỏi:
-Con chào mẹ nhé! Con tên Sông, con là quân Thiên Đức này mẹ. Con hay gặp chị Khuê lắm.
Thái độ của hai binh sĩ thay đổi chóng mặt khiến Lý phu nhân và Bùi Như Lạc nhất thời không tiếp nhận kịp, có phần lúng túng. Phạm Nhật vội giải thích:
-Bên Thiên Đức và Thiên Gia Bảo Hựu có lệ, gia quyến của người trong quân là gia quyến chung ạ. Mẹ là mẹ của em Khuê cũng là mẹ của bọn con ấy mà. Ở đây phần đông đều từ nơi khác về an cư, bọn con theo vai vế, tuổi tác mà gọi.
Sông vừa thúc ngựa đi mau vừa nói thêm vào:
-Chị Khuê tuy là phu nhân của chủ tướng nhưng giờ không giữ trọng trách trong quân, con theo vai vế mà gọi, mẹ đừng có lạ, rồi sẽ quen ấy mà.
Những tiếng mẹ liên tục được hai quân sĩ gọi một cách tự nhiên khiến Lý phu nhân bối rối.
-Mẹ ngồi thêm một lúc nữa là đến Đường Vỹ, xe đi nhanh lắm. Còn tiên sinh đây là…
-Tại hạ là… cậu ruột của Trịnh Lam Khuê nên mang họ Bùi.
-Thế cháu xin lỗi cậu nhé, nãy giờ cháu lại cứ tưởng cậu là thân sinh của em Khuê. Có gì cậu với mẹ bỏ quá cho bọn con nhé.
Bùi Như Lạc cởi mở hơn đôi chút, Lý phu nhân cũng mường tượng được cháu mình ở nơi này xem ra cũng có danh phận. Bất giác bà rơm rớm nước mắt, vội lấy vạt áo lau. Bấy giờ bà mới thực yên tâm đây không phải là gian kế.
-Bọn con không biết em Khuê có dưỡng mẫu, chỉ nghe nói em ấy cũng mồ côi như con. Ây da, em Khuê mà biết mẹ đến thăm thế này chắc khóc hết nước mắt thôi.
Xe ngựa dừng lại ở điểm cuối đường ray gỗ gần cổng một ngôi làng. Sông nhảy tót khỏi xe chạy ào vào một trạm gác, một mái tranh nhỏ, nói oang oang với mấy binh sĩ đang đứng nghiêm chờ đợi:
-Mẹ của chị Khuê, không phải khách. Mẹ chị Khuê với cậu chị ấy đến thăm, chúng bay mau đi báo.
Những người lính ngay lập tức thay đổi thái độ, một người chạy ù vào làng, số còn lại quây lấy xe ngựa, người nào cũng cúi đầu chào Lý phu nhân, gọi là mẹ và Như Lạc là cậu khiến Lý phu nhân cũng chỉ biết cười gật đầu đáp lại. Những binh sĩ đỡ Lý phu nhân xuống xe dù bà thực không cần. Hết người nọ đến người kia hỏi Lý phu nhân và Như Lạc đi đường có mệt không, họ còn rót nước trà mời.
Lý phu nhân không phải chờ lâu, Lam Khuê theo sau người lính, cạnh cô là hai nữ binh vận y phục màu vàng. Vừa thấy Lý phu nhân, Lam Khuê oà khóc. Lý phu nhân chạy ào đến, hai người phụ nữ ôm lấy nhau khóc mãi không thôi. Trong khi ấy Phạm Nhật mời Như Lạc rít thuốc lào. Sông đứng cạnh chờ đến lượt, nói với Như Lạc:
-Cậu tranh thủ hút, sau thèm thì ra đây hút với bọn con chứ chủ tướng cấm h·út t·huốc lào ở nhà nếu có phụ nữ mang bầu đấy.
-Có chuyện đó sao? - Như Lạc ngạc nhiên.
-Quy định này có từ năm ngoái rồi cậu ạ, ở đây đàn bà, phụ nữ, con gái và trẻ em được ưu tiên nhiều lắm. - Sông cười hề hề. - Cậu có con gái hay cháu gái nào đẹp giới thiệu bọn con với.
-Tại hạ chưa… chưa có vợ.
Cả đám ồ lên cười, Như Lạc dùng tay vỗ miệng điếu cũng cười theo.
-Sông ơi, Sông ơi!
Nghe Lam Khuê gọi, Sông chạy lại.
-Chị đưa mẹ với cậu về nhà, chốc nữa em sắp xếp chỗ ngủ giúp cậu của chị với nhé. Mẹ với cậu của chị sẽ nghỉ lại một đêm.
-Có cần em đi báo chủ tướng không chị?
-Thôi, để chị nhờ mấy em gái đây được rồi.
-Vâng. - Sông cười toe toét hỏi Lý phu nhân. - Ở nhà mẹ còn cô con gái nào giới thiệu cho bọn với nhé. Đẹp bằng phân nửa chị Khuê là tốt rồi.
-Mẹ ơi đừng giới thiệu cho nó, thằng này gặp ai nó cũng xin làm tế tử nhà người ta. Mẹ giới thiệu cho con đi.
Cả đám lại phá lên cười khiến Lý phu nhân cũng phải lau nước mắt mà phì cười.
Phạm Nhật trả Lam Khuê Tinh hoa ngũ hành thiết, chào Lý phu nhân và Như Lạc, lấy một ngựa trở lại điểm xuất phát.
Lam Khuê đưa Lý phu nhân về nhà, hai mắt đỏ hoe, gặp ai trên đường cũng khoe có mẹ với cậu vừa đến thăm. Mời các ông các bà buổi tối đến uống trà, ăn trầu.
Lý phu nhân liên tục cười nói đáp lễ, trong bụng lấy làm vui mừng khi tận mắt thấy cháu gái ở đây thực được quý mến. Lam Khuê cũng thay đổi nhiều so với hai năm trước, nét tiểu thư đài các có lẽ chỉ còn thể hiện qua dáng dấp đi lại, còn lời ăn tiếng nói cũng gần giống như một cô thôn nữ trong làng nào đó.