Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 172: Trước giờ xuất quân




Chương 172: Trước giờ xuất quân

Bãi tập ngay chân núi, ba phía quây kín liếp tre, bên trong có hàng chục lán tạm che nắng che mưa thường diễn ra các buổi tập luyện suốt mấy tháng qua của Thần Vũ. Súng dùng tập luyện là ống nứa buộc vào báng súng làm từ gỗ mít, kích thước tương đương súng thật. Đồ tập luyện do binh sĩ tự chế tạo.

Thần Vũ quân tập các động tác đứng bắn, ngồi bắn, nằm bắn và trườn bò theo đội hình từng tốp, từng khối trên địa hình gồ ghề theo hiệu lệnh đã có phần nhuần nhuyễn. Tư thế bắn không khác là mấy so với cung, nỏ. Có sự giúp sức của Bùi Thị Xuân, Chương cảm thấy vô cùng yên tâm. Đận này Bùi Thị Xuân muốn cùng đi với Thiên Bình, song vì Xuân mới sinh con chưa đầy ba tháng, Chương không thể đồng ý bởi đã nhận lời với Trần Quang Diệu.

Các lần tập chay, binh sĩ sẽ phải hô “bùm” khi bắn. Trong những lần bắn đạn thật, trống, chiêng sẽ khua loạn xạ để át tiếng súng nổ, cũng đồng thời để binh sĩ quen với môi trường nhiều tạp âm. Cả nghìn người thay nhau tập ngắm bắn, họ được chia làm hai đến bốn đội. Một bên dùng que xung phong, bên còn lại xếp đội hình phòng thủ. Hai bên đổi cho nhau, độ khó nâng dần đến khi tất cả thành thục cả công và thủ.

Que dần được thay bằng gậy t·ấn c·ông, bên phòng thủ phải dùng khiên chống đỡ và lui sao cho trật tự. Bộ binh đến tiếp ứng ra sao để đẩy lui quân t·ấn c·ông, giúp Thần Vũ có thời gian nạp đạp, tiến thoái dùng cờ làm hiệu lệnh hoặc còi hiệu để bộ binh nằm xuống, có khi tản ra hai cánh cho Thần Vũ tiến lên ngắm bắn.

Tất cả những phương thức, cách thức phối hợp đều phải thực hiện trong tiếng trống trận, tiếng chiêng khua, tiếng còi thổi kèm theo tiếng hò hét của vài trăm thiếu niên được nhờ đến giúp sức. Các thiếu niên chỉ làm nhiệm vụ duy nhất là hò hét, càng lớn càng tốt hòng gây nhiễu loạn. Sau cùng, những thiếu niên được giao nhiệm vụ nhào bùn thành những viên đất mềm to bằng nửa nắm tay hỗ trợ phe t·ấn c·ông b·ằng cách ném như mưa vào quân phòng thủ.

Có thể nói, tất cả các tình tiết mô phỏng thực tế mà Chương có thể nghĩ ra được cộng thêm góp ý của Trương Lôi, Phạm Tu, Quang Phục, Đoàn Thượng… trên dưới đều đưa ra những khả năng có thể xảy ra. Đích thân Đoàn Thượng, Quang Phục, Trương Lôi và cả Phạm Tu dẫn quân xung phong theo cách của họ đánh quân phòng thủ. Những cô gái, những chàng trai nào bị roi quất vào cổ chân hay cánh tay lập tức bị loại.

Cứ thế, sau một tuần miệt mài đánh trận giả, toàn bộ Tiểu đoàn Thần Vũ sẽ bắn đạn thật, mỗi người ba loạt đạn. Mục tiêu sẽ là hàng trăm hình nhân bện rơm dán giấy trước ngực, móc vào các ròng rọc được Chương thiết kế từ trước do những binh sĩ kéo dây cho áp sát đội Thần Vũ. Các chỉ huy như Thiên Bình, Lạc Thổ, Phúc Lý, Thanh, Kim Huệ sẽ đứng bên trái từng đội hình ra lệnh khai khoả. Chả riêng Thiên Bình, mà các nàng như Thanh, Kim Huệ đều chờ hình nhân bằng rơm kéo đến gần, dưới mười trượng, mới khai hoả trong tiếng trống trận giục giã từng hồi.

Đạn là những viên bi bắn như mưa, găm phầm phập vào hình nhân. Sau mỗi loạt bắn, tờ giấy dính trên ngực hình nhân sẽ được kiểm tra.

Tất cả đều đạt.

Thần Vũ quân được nghỉ một ngày sắp xếp quân trang, chiều 14 tập họp trong bản doanh nghe chủ tướng căn dặn. Ngoài câu nói quen thuộc của toàn quân “Cùng đi, cùng về” mỗi lần xuất trận, kỳ này Chương nói thêm với đội Thần Vũ:

-Các anh em, các chị em đang nắm trong tay vận mệnh của Thiên Đức, vận mệnh của cả Vạn Xuân sau này. Ta thực muốn kẻ kịch thấy cờ Thiên Đức, thấy cờ Thần Vũ là vứt gươm bỏ giáo mà chạy. Đánh rắn phải đánh dập đầu, Tiểu đoàn Thần Vũ đi là đến, đánh là thắng!

Chương giơ nắm đấm lên cao:



-Đi là đến, đánh là thắng!

Hàng nghìn binh sĩ trong quân doanh hô theo, âm thanh vang đến tận Long Ngô Động.

Chương gọi Cự Lượng lên bục trao cờ Thiên Đức, choàng tấm áo choàng màu đỏ sẫm lên vai Cự Lượng, ôm thật chặt. Cự Lượng nhận cờ xong, quay xuống, giơ cao lá cờ, dõng dạc hô lớn:

-Quân Thiên Đức tuyệt đối trung thành với Vạn Thắng vương! Vạn Thắng vương vạn tuế!

Chương bật cười, hài lòng nhìn ba quân tướng sĩ. Cậu gọi Thiên Bình lên bục, tự tay choàng cho cô áo choàng màu vàng thêu hình hổ, nói nhỏ:

-Anh không thể ôm em ở đây được, ca khúc khải hoàn anh hy vọng sẽ được thưởng gì đó.

Thiên Bình kiễng chân hôn luôn một cái trong tiếng hò reo của binh sĩ.

-Thiên hạ đều biết em là vợ anh và em thì không bao giờ ngại thể hiện tình cảm với anh. Về em sẽ có thưởng.

Đoạn Thiên Bình quay xuống nói nửa đùa nửa thật:

-Có ai muốn ôm chủ tướng không? Ấm lắm!

Hàng ngàn cánh tay giơ lên kèm theo tiếng hò hét, Thiên Bình ngoái sang đã thấy Chương bước nhanh xuống bục lỉnh mất. Ba quân tướng sĩ thấy cảnh đó được một phen cười bò.

Chương đứng ở cổng quân doanh giơ tay chào đoàn quân rời trại lúc chiều muộn. Cậu có thể chạm tay được tất cả binh sĩ, thấy rõ người nào người nấy nét mặt hân hoan.



1500 quân chia làm hai nhóm, một nhóm xuống bến Huyết lên Mông Đồng thuyền và Xa Hải thuyền. Nhóm còn lại lên xe ngựa kéo, điểm tập trung là trại thuỷ binh.

Dân Đường Vỹ thấy quân rời trại cùng cờ Thiên Đức, biết là động binh liền báo cho làng Long Ngô Động và làng Môn, hàng nghìn người kéo nhau ra bờ sông đưa tiễn. Chẳng ai biết đội quân sẽ đánh ở đâu, kỳ hiệu Vạn Thắng vương treo trên Xa Hải thuyền 026 song chỉ thấy Thiên Bình đứng đó vẫy tay tươi cười đáp lễ.

Đám thiếu niên Đường Vỹ bảo rằng tận mắt thấy Mạc chủ tướng đứng tiễn quân ở cổng quân doanh và trong bản doanh vẫn còn rất nhiều người. Nhìn thuyền chở quân, nhìn ngựa kéo áng chừng hai nghìn quân không hơn.

Mông Đồng thuyền tối ấy còn đốt đuốc sáng rực đi lại thêm hai lượt từ bến Huyết đến ngã ba sông làm kế nghi binh. Quân sĩ Thiên Đức không tham gia trận đánh đều xuống thuyền, đến trại thuỷ quân sau đó chuồn lên xe ngựa quay về bản doanh trong đêm tối.

Chương giao quyền chỉ huy bản doanh cho Trương Lôi rồi trở về nhà ăn tối cùng ba nàng tiên. Dặn Duệ hâm nóng cơm canh để nửa đêm Chương đem cho Thiên Bình ăn trước khi xung trận.

Chương trở lại bản doanh sau khi kiểm tra bố phòng một lượt, nhắc nhở lính canh và pháo binh cảnh giác. Gặp Trương Lôi đang cho binh sĩ kéo thần công nguỵ trang ra khỏi trại, Chương dặn Trương Lôi giữ sức khoẻ vì đêm lạnh.

Sau khi đảo qua xưởng đóng tàu và phòng làm việc, nhắc quân canh cảnh giác, đề phòng gian tế, Chương về lại nhà bà Cả Ngư chong đèn ngồi xem lại hoạ đồ, các ghi chép, báo cáo do Duệ, Hàn Thuyên hoặc Thái Hương để sẵn trên bàn tre.

-Mấy giờ anh mới đến trại thuỷ quân?

Chương ngước lên, nhoẻn miệng cười khi thấy Duệ.

-Chắc phải cuối giờ Sửu anh mới đi. Giờ này trại bên ấy đã tắt đèn anh đến lại nhốn nháo. Để mọi người nghỉ ngơi, mai là ngày dài mà.

Duệ đặt hộp gỗ xuống bàn, lấy ra lọ sữa bò và đĩa hoa quả với muối ớt.

-Sữa em hâm nóng sữa rồi, anh uống luôn không nguội mất.



-Cảm ơn vợ.

Chương rót sữa ra bát rồi uống một lèo, mắt dán vào những giấy tờ bỗng thấy giọng Duệ thì thào bên tai:

-Chỉ cảm ơn suông thế thôi à?

Chương quay ra thấy cửa chính đã đóng sập xuống liền hiểu ngay ra vấn đề, bèn đứng lên kéo Duệ vào buồng.

Cổ nhân có câu “Gái phải hơi trai như thài lài gặp cứt chó. Trai phải hơi gái như cò bợ gặp trời mưa” cấm có sai. Mươi ngày vừa qua ban ngày Chương lo việc quân, tối lại lo đảm nhận việc làm chồng. Duệ từ đêm ở nhà tính đến tối nay đã ba lần muốn chuyện gối chăn. Thêm hai lần đáp ứng Uyển Như nhưng Chương thấy không vấn đề gì. Chương cũng chẳng để ý mỗi tối cậu phải uống thêm một bát canh bồi bổ trước mấy cặp mắt gian xảo và những nụ cười đầy ẩn ý.

Cuối giờ Sửu, Chương lên xe ngựa kéo rời làng Đường Vỹ đem theo hộp gỗ đựng cơm canh đến trại quân ăn với Thiên Bình. Đây là lần đầu tiên Thiên Bình cầm quân ra trận, Chương chỉ muốn chăm sóc cho cô vợ nhỏ. Trong căn nhà mái tranh nhỏ gần trại thuỷ binh, Thiên Bình ngồi lên đùi Chương ăn cơm ngon lành, luôn miệng cười tíu tít, thi thoảng lại tặng cho Chương một nụ hôn lên má vì đêm hôm đem cơm đến.

-Hay xong đận này chúng mình hợp tác tăng dân số em nhỉ?

Thiên Bình lườm một cái, nói:

-Anh dụ được chị Duệ chứ không dụ được em đâu, khi nào em muốn em sẽ ban cho anh. Còn bây giờ nếu anh thích…

Thiên Bình lại hôn chụt một cái, nói thêm:

-Anh có thể tự do từ rốn trở lên, quá phận em chặt tay.

Chương nói tỉnh bơ:

-Quả ngọt ăn cả chứ ngửi khó chịu lắm.

Đôi uyên ương trẻ cứ thế ngồi cạnh nhau nói toàn những điều mờ ám nhưng chẳng có điều gì xảy ra. Thiên Bình kiên định, còn Chương mới ăn xong, chưa cảm thấy đói.

Những người trẻ chuẩn bị xông vào lửa đạn, ngoài Chương và Thiên Bình còn hàng nghìn người khác, đang tranh thủ và vội những bát cơm. Dù chưa có quy định nhưng hậu cần quân Thiên Đức đều biết phải làm gì. Trong số người ra đi sẽ có người không thể trở về, thế nên không được để ai bị đói.