Chương 178: Kẻ ngạo mạn?
Phạm Cự Lượng giao tù binh cho thuỷ quân, định quay lại trợ chiến đã thấy Thiên Bình lui về gần đến, tất cả vội dàn đội hình nằm phơi lưng trên cánh đồng chờ thuyền đón.
Nghe còi hiệu liên tục thổi gấp, hơn hai chục Mông Đồng vội thoát khỏi vòng chiến, lui dọc bờ sông chở quân. Thanh và Kim Huệ dẫn nữ binh Thần Vũ xuống bờ sông, dùng hoả mai bắn loạt đẩy lui chiến thuyền đối phương ra xa, yểm trợ cho nhau lên thuyền. Thuyền nào đủ người lập tức đạp ra xa bờ, trong tầm bắn của hoả mai chờ đợi.
Mấy Xa Hải thuyền lui vào nhận quân, cứ thế, trong hơn một khắc, hơn nghìn người đã lên thuyền. Còn lại Thiên Bình, Triệu Quang Phục, Cự Lượng, Lạc Thổ cùng gần năm trăm tay súng lui dần đến sát bờ sông.
Cao Lịch cho đội hình Xa Hải quay mũi thuyền cẩu đá vào sâu trong bờ, tiếp theo là Bạch Hổ bắn yểm trợ cho các Mông Đồng lui dần ra xa. Xa Hải nào còn đạn vẫn cứ ngắm bắn cho đến khi Thiên Bình, người cuối cùng, lên thuyền thì cả đoàn mới dạt hẳn sang bờ bên kia.
Bởi các Xa Hải vẫn không ngừng bắn nên hàng trăm quân sĩ đối phương đang bấu víu vào hàng chục thuyền đang nửa chìm nửa nổi mà không dám đến ứng cứu. Yết kiêu lệnh cho các Mông Đồng, Xa Hải còn trống đến vớt lên. Trước sau vớt được hơn ba trăm kẻ ướt như chuột lột, mặt mày tím tái vì lạnh.
Nguyễn Quốc Khánh kéo đại quân đến bờ sông bắn pháo nhưng không bắn tới được, số thuyền đang vớt quân Khánh không thể bắn. Vài Xa Hải vẫn còn đạn thần công liền ngắm bắn trả, hơn chục viên đạn kim loại cuối cùng khiến Khánh thất kinh.
Vừa hay, Khánh nhận tin thành Bát Vạn bị Vạn Thắng vương dẫn toán quân tập kích, bây giờ còn đang đốt lửa thổi cơm trêu ngươi ngay trên bờ sông.
Khánh giận sôi máu nhìn con mồi ngay trước mắt vuột khỏi tầm tay, càng điên máu hơn khi đoàn chiến thuyền cập bờ với hung tin Hoàng Ngưu b·ị b·ắt và đối phương có loại v·ũ k·hí lạ kỳ.
Thuỷ quân của Khánh mất 11 thuyền nhỏ, 12 thuyền lớn, gần bốn trăm quân b·ị b·ắt, hơn ba trăm t·ử t·rận. Số bị b·ỏng n·ặng nhẹ bởi hoả hổ các cỡ lên đến hơn sáu trăm. Xét về lực lượng, Khánh tổn thất không nhiều nhưng cơ hội diệt được quân Thiên Đức không bao giờ còn nữa. Nhịn nhục mấy năm, cả năm chuẩn bị cho kẻ địch bất ngờ mà giờ thiệt đơn thiệt kép.
Khánh biết quân Thiên Đức sẽ cảnh giác nhưng lại không nắm được quân số chính xác của đối phương tham gia đánh Lưu Bá Hoàng. Thông tin đã thiếu lại chậm, dẫn đến hiệp đồng sai lệch về thời khắc, v·ũ k·hí thua thiệt. Thứ hơn duy nhất Khánh trội chỉ là quân số áp đảo.
Đoàn chiến thuyền không thể trở về theo lối cũ vì Lưu Bá Hoàng có thuỷ binh tăng viện, đi dễ khó về. Đoàn chiến thuyền dưới quyền Triệu Minh Đề buộc phải đóng trại tạm gần ngã ba sông Xích Giang và Thiên Đức hơn một tháng trời chờ hai bên thoả hiệp mới có đường về. Sau trận thuỷ chiến này, Quảng Trí quân không cho phép Phan Văn Hầu đánh Thiên Đức nữa bởi cái giá phải trả quá đắt.
Thuỷ quân Thiên Đức về trại thiếu 6 Mông Đồng bị chìm, hư hỏng nặng nhẹ 38 cái. Xa Hải thuyền phân nửa bị hư hỏng mái che trên khoang do đá rơi. Quân sĩ Thiên Đức b·ị t·hương nặng nhẹ hơn hai trăm, t·ử t·rận 38 người do cận chiến trên các thuyền. Thiệt hại ít như vậy do binh sĩ không sa vào quần chiến, cận chiến và có thần công, hoả mai, hoả pháo liên hoàn yểm trợ.
Hơn một nghìn tù binh toàn nam nhân khoẻ mạnh sau được chia nhỏ thành từng nhóm phân tán làm việc trong các xưởng phân bón, xi măng, nuôi lợn, chăn bò, dựng nhà, đào kênh mương, may vá, trồng ngô khoai, làm đường, đập đá, cấy lúa… bổ sung nguồn nhân lực cho Thiên Đức. Tất cả đều không có tiền công xá trong một năm, Uyển Như giàu hơn vì có lực lượng lao động không công. Hội Bát Vạn Thương Nhân hưởng lợi khi giá thành đầu vào thấp, những nhu yếu phẩm đem về bán cho dân trong vùng cũng vì vậy mà rẻ đi đôi chút.
Nhưng chuyện hai quân chưa dừng ở đó.
Nguyễn Quốc Khánh kéo quân về thành Bát Vạn, đích thân ra trước trận tiền lúc trời ngả bóng nhìn bọn Chương nổi lửa nấu cơm chiều. Quân của Khánh thực bị bóng ma Vạn Thắng vương áp chế, tuyệt không manh động sau vài lần tiến lên đều bị đẩy lui bởi những viên đạn sắt.
Kỳ hiệu Thiên Đức và Vạn Thắng vương bay phấp phới ngay bờ sông, quân hơn trăm người trêu ngươi kẻ địch. Khánh thừa biết dưới sông là hàng trăm chiến thuyền sẵn sàng khai hoả, không muốn hao tổn binh sĩ.
Khánh nói muốn gặp Mạc chủ tướng, Chương chỉ đồng ý một mình Khánh đến nếu đủ gan còn không cứ về thành. Khánh bỏ lại giáp trụ, vận thường phục gặp Chương. Khánh thực muốn xem tận mặt tiểu tử đã vài lần vờn Khánh.
Chương ngồi ghế đẩu, Thiên Bình và Duệ ngồi cạnh bên đang nướng ngô. Khánh thực ngạc nhiên bởi những nam thanh nữ tú trước mặt không có vẻ mệt mỏi, ưu phiền. Nét mặt người nào cũng tươi vui, hứng khởi. Khánh nhìn Chương đăm đăm bởi Chương vận y phục khác hẳn với quân sĩ.
Chương lên tiếng mà không nhìn Khánh.
-Trời lạnh thế này ăn ngô nướng là nhất đấy, ông chú nhỉ?
-Ông chú?
-Chúng ta ngồi nói chuyện chẳng lẽ gọi Sứ tướng? Ông chú là Sứ tướng, ta là Vạn Thắng vương tự xưng có vẻ khó xưng hô. Mời ông chú ngồi.
Nữ binh lấy ghế đẩu đặt bên cạnh đống lửa đang cháy bập bùng. Khánh ngồi xuống nhưng mắt không rời khỏi Chương, kẻ thù không đội trời chung của Khánh quả thực tuổi mới ngoài hai mươi song có phần già dặn trước tuổi.
-Ngươi thực là Vạn Thắng vương, Mạc chủ tướng Thiên Đức quân, Mạc Thiên Chương?
Chương tỉnh bơ đáp:
-Mỹ nữ y phục đỏ sẫm này là Phạm Thiên Bình, mỹ nữ y phục xanh nhạt đây là Nguyễn Diệu Huyền đều là vợ sắp cưới của ta. Thực quân Thiên Đức chỉ có ta họ Mạc, ông chú ạ.
Thiên Bình và Duệ đứng dậy, hai tay khép lại cúi đầu chào rồi đứng sau lưng Chương. Chương nói thêm:
-Ông chú thân là Sứ tướng, thù bọn ta cũng phải nhưng nay ta gặp ông chú là muốn gửi lời cảm tạ chân thành. Sau cuộc gặp này, nếu còn có duyên gặp lại chắc chắn chúng ta ở hai bờ chiến tuyến đối nghịch.
Khánh khẽ nhếch miệng cười, hỏi lại:
-Ngươi cảm tạ ta vì điều gì?
-Nhờ ông chú mà ta có ba nghìn dân và chừng ấy quân. Nhờ ông chú gửi lời đến ông Hầu, bảo rằng quân sĩ của ông ta khoẻ mạnh, ăn no ngủ tốt, hăng say lao động.
-Ngươi đừng quá đắc ý.
-Kẻ mạnh có quyền ấy, chả phải vậy sao?
-Các người chỉ là một đám kiêu binh, vỗ ngực tự xưng, dùng ba thứ mưu kế hèn hạ chứ nào dám đối diện với ta.
Chương cúi người trở mấy bắp ngô, nói:
-Đối diện với ông chú ta được gì? Quân ông chú hơn vạn, nếu ta thực muốn, nội một ngày đánh thẳng đến thành Bát Vạn nhưng chẳng để làm gì. Thân làm tướng, càng trên cao càng phải có trách nhiệm lớn. Ông chú nên về tập trung làm ăn, ta khuyên thật lòng và hơn nữa, nên tìm thêm tướng có não, bớt đám dùng tay đi.
-Ngươi dăm lần bảy lượt vờn ta, ta tuy hận ngươi nhưng cũng phục tài ngươi. Nay gặp ngươi xem mày ngang mũi dọc, ta thấy ngươi cũng là kẻ tự cao tự đại. Mới thắng dăm ba trận nhỏ đã dựng cờ vỗ ngực xưng vương e là sớm.
Chương ngoái lại nhìn kỳ hiệu, bật cười:
-Kỳ hiệu này do Tả Đô đốc tặng, chính thất của ta rất thích, quân sĩ cũng muốn nên ta dùng chứ ta không thích lắm ông chú ạ. Trở thành người đánh trăm trận trăm thắng đồng nghĩa với việc dưới chân vạn kẻ nằm xuống, vui nỗi gì.
-Ngươi khiêm tốn hay là nguỵ quân tử ta không biết, cũng chẳng quan trọng. Ta muốn biết ngươi muốn gì?
-Ta chỉ muốn bình yên, muốn ông chú đừng đem quân sang nữa vì như vậy chỉ hao binh tổn tướng. Hoặc nếu muốn… - Chương khẽ nhún vai. - Cần hơn hai vạn tinh binh, nghìn pháo bắn đá, vạn cung nỏ may ra có cơ hội. Ông chú đừng tưởng ba mớ binh khí vừa có được làm khó ta, với ta những thứ ấy chỉ là đồ chơi con trẻ. Vũ Ninh vương muốn yên thân tốt nhất nên ở trong thành hưởng lạc, đánh ai thì đánh, còn lần nữa đụng Thiên Đức ta sẽ dẫn quân san phẳng thành. Sứ tướng sẽ không tin, ta biết, song ta khuyên ông chú đừng thử tính kiên nhẫn của ta. Trương Lôi giờ là phó tướng, Lạc Thổ hay Chu Diện đều là người mà ta tin tưởng, họ đều nắm trọng trách trong quân. Đến nay ta còn nương tình với Vũ Ninh vương chính bởi vì họ tận tuỵ.
Khánh cười mỉa mai:
-Ngươi nói thực hay, ngươi có bao binh mã?
-Ta nói ba nghìn ông chú tin không?
Khánh nhếch miệng cười, nói:
-Trẻ lên ba mới tin lời ngươi.
-Binh bất yếm trá, cổ nhân từng nói vậy. Ông chú hà cớ gì phải hỏi điều mà ông chú không bao giờ tin vào câu trả lời chứ.
-Chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng. Ta không đụng ngươi, ngươi tốt nhất cũng không nên đụng bọn ta.
Chương nhoẻn miệng cười, giơ ba ngón tay lên:
-Ta chỉ giữ lời không quá ba năm, ông chú về lo thao binh luyện mã cho tốt. Sau ba năm nữa ông chú không đánh, ta cũng tự tìm đến cổng. Ta nói là ta làm, không sai lời.
-Ngươi có thấy như vậy là ngạo mạn quá không?
-Ta có mấy cô vợ, mỗi cô phải sở hữu một vùng đất rộng.
Khánh bật cười:
-Hừ, vậy ra ngươi xưng hùng xưng bá chỉ vì đám đàn bà sao? Chí làm trai của ngươi thật nực cười. Nói vậy, ta chỉ cần cho ngươi mỹ nhân thì ngươi an phận?
Chương cũng cười:
-Ta yêu mỹ nhân trong thiên hạ, nữ nhân trong thiên hạ đều là mỹ nhân nhưng ta có được nhận hay không lại do những mỹ nữ sau lưng quyết. Nếu ông chú có lòng tốt, mỹ nhân phải đẹp như hai cô gái này, võ nghệ lẫn điều binh giỏi hơn Thiên Bình, văn hay hơn Diệu Huyền may ra ta mới động lòng.
-Đây chả phải cô gái từng đi sứ hay sao?
Chương gật gù:
-Vạn người có một. Mời ông chú ăn ngô cho ấm bụng.
Khánh nhận bắp ngô, nheo mắt hỏi Chương:
-Ngươi định ngồi đây đến bao giờ?
Chương thở dài:
-Ăn xong thì về nhưng bờ sông này từ giờ không còn là của các ông nữa.
-Ngươi nói vậy là ý gì?
-Đề phòng hậu hoạ, ta sẽ chiếm cứ dọc bờ sông này. Nếu ông chú không ưng cứ về chỉnh đốn binh mã, sớm mai mặt trời lên chúng ta giao chiến. Hôm nay binh sĩ dưới quyền ta hãy còn ấm ức vì nhiều kẻ không được xung trận, ông chú giúp cho toại nguyện ta thực biết ơn.
-Ngươi không thể chiếm bờ sông, đây là đất của Vũ Ninh vương.
-Thì ông chú đem quân đến đòi, ai cấm đâu nào.
-Ngươi đừng tưởng có ba thứ binh khí c·hết bầm mà lên mặt.
-Bao lần trước ta đòi lương đòi bạc nhưng lần này ta tự chiếm đất. Chân lý thuộc về kẻ mạnh, ta tin ta mạnh, Sứ tướng không tin cứ thử, đó là quyền của ông cơ mà.
Hai bên móc mỉa nhau bằng những câu đầy ngụ ý với nụ cười thường trực trên môi. Chẳng ai phục ai, người trẻ cho rằng người lớn tuổi cổ hủ, cố chấp. Người trung niên coi đối phương trẻ người non dạ, kiêu binh tất bại. Nói cho sướng miệng rồi ai về chỗ nấy.
Những lời của Chương ít nhiều tác động đến suy nghĩ của Khánh, Khánh tin bọn Chương sẽ lợi dụng cơ hội nào đó đánh úp khiến Khánh hao binh tổn tướng, đề phòng mùng 1 khó canh ngày rằm với thứ binh khí kỳ lạ. Trong thế yếu hơn, Khánh buộc phải dựng luỹ phòng thủ, đồng thời tìm cách cải tiến v·ũ k·hí, trang thiết bị.
Khánh hỏi số phận của Hoàng Ngưu, đề nghị trao đổi bằng bạc vàng, lương thảo. Chương không đồng ý, nói Hoàng Ngưu sẽ phải lao động tay chân cật lực để đền bù tội lỗi.