Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 182: Giờ Thiên Kim




Chương 182: Giờ Thiên Kim

Sớm ngày 15 tháng 6 năm Thiên Đức thứ 28, hầu hết các chợ lớn nhỏ ở Siêu Loại chi chít truyền đơn dán ở gốc cây, trên bàn tre hoặc bất cứ chỗ nào có thể dán, đặt. Chưa kể truyền đơn còn được dán ở cổng các đình, chùa, đền, miếu lớn nhỏ.

Trưa hôm ấy khắp vùng Siêu Loại, dân chúng bàn tán xôn xao việc quân Thiên Đức sắp đánh sang. Nhiều làng gần Thư Đôi, dân chúng bắt đầu lo thu dọn lương thực, gia cầm sẵn sàng gồng gánh di chuyển đến những nơi lánh tạm nếu chiến sự nổ ra.

Tại làng Trống và làng Mái, nơi có nhiều nho sinh bỏ nhà sang Thiên Đức theo Hàn Thuyên có phần khác lạ. Dân hai làng này không vội vã tích trữ lương thực hay đào hố chôn giấu của cải mà trái lại, họ đi mua vải đỏ.

Thư của các nho sinh đã được gửi về từ trước, chẳng ai muốn Lý Lệnh công biết con em mình đang làm việc trong quân Thiên Đức. Trong thư, ngoài dặn dò gia đình, các nho sinh kể vắn tắt công việc họ đang làm và rằng họ rất được trọng dụng. Thầy của họ, Hàn Thuyên, bây giờ là người đứng đầu một quân. Mạc chủ tướng là người nhân hậu, chưa từng hại bách tính. Chỉ cần có con em đang làm việc cho Thiên Đức thì gia quyến tuyệt không bị q·uấy n·hiễu. Chưa kể, một số người dân trong hai làng này từng đến Thiên Đức xin thuốc chữa bệnh. Họ nói vùng Thiên Đức rất khác lạ, nơi ấy dân chúng thực no đủ và không bị thu thuế.

Đúng như Chương dự tính, gia quyến của nho sinh rỉ tai họ hàng nội tộc, họ hàng nội tộc lại rỉ tai thông gia ở dạng “nghe nói”. Bởi vậy, ngày nổ ra chiến sự, nếu ai đi qua hai làng Trống, Mái sẽ thấy cồng nhà nào cũng treo một lá cờ vải nho nhỏ màu đỏ trong suốt một thời gian dài.

Trong các làng khắp vùng, những người thoát khỏi bệnh tả vốn có thiện cảm, nay biết Thiên Đức đánh sang chẳng cảm thấy lo lắng vì ông Lý hay ông Mạc làm vương cũng thế cả. Ông Mạc làm vương mà không thu thuế chả phải họ đỡ tốn một khoản hay sao?

Lý Lệnh công và Lý An biết tin từ sớm, vội sai binh lính đi thu hết các tờ thông cáo, ai giữ sẽ b·ị b·ắt giam. Đồng thời truy cho ra kẻ nào đã làm việc này, và làm thế nào các tờ thông cáo đem được sang.

Lý An cho bố ráp khắp vùng nhưng không thể tìm được kẻ nào khả nghi bởi bọn Tôn ẩn náu trong các chùa chiền, đình đền. Người của Bỉnh Di là hành khất, lưu dân đói khổ lại lớn tuổi. Lý An nghi cho các thương nhân, bởi vậy lùng sục các thuyền buôn và phủ đệ khiến giới thương nhân phật ý song không lộ ra mặt.

Quân binh trong các trại lớn nhỏ nhận lệnh cấm trại, sẵn sàng đối phó. Dân binh tại các làng được tập hợp thành từng nhóm hai chục người làm quân dự bị. Tổng quân số Lý An có trong tay lên đến hơn 2 vạn.

Lý An không phải tay mơ, ông ta thừa biết Thiên Đức không thể nào đánh đến Thư Đôi, mà Luy Lâu mới là mục tiêu. Bởi thế, Lý An tăng cường quân về Luy Lâu, các trại nhỏ đóng dọc bên sông. Cùng với đó, Lý An lập thêm một trại nữa ở hướng tường thành, nâng số trại ở mé này lên con số 4, với quân số 2000 người. Sau 4 trại này còn hai trại khác, mỗi trại 500, làm hậu quân.

Lý An không ngán Thiên Đức, chưa bao giờ!

Bên cạnh đó, Lý An đang có trong tay đến 4000 nỏ Liên Châu do chính Nguyễn Quốc Khánh bí mật cho người đem mẫu đến vào hồi đầu năm sau khi bị Thiên Đức trêu ngươi. Khánh muốn mượn đao g·iết người, Lý An biết. Thực tế, việc có thứ nỏ y như Thiên Đức khiến quân sĩ Lý An thêm phần phấn chấn.



Lý An cũng có bản vẽ máy bắn đá do Khánh cho, Lý Lệnh công vui mừng khôn xiết, Lý An cũng vậy. Thứ này đã khiến Lý An khốn đốn, mất vài nghìn quân. Nay có được bản vẽ cùng cách thức dùng, Lý An vội cho làm vài trăm cái. Quân Siêu Loại vì thế mà có pháo đá, nỏ Liên Châu và Lý An cũng làm được thứ tương đương Sảo pháo của Thiên Đức.

Lý An giữ kín việc chế tạo v·ũ k·hí, chỉ những quân sĩ được tuyển chọn mới biết. Bởi vậy đặc tình Bỉnh Di cài cắm trong quân không nắm được cụ thể. Tuy nhiên, việc làm máy bắn đá, chế tạo nỏ phải cần nhiều nguyên liệu như gỗ, đá, đất sét, tre…

Bọn Tôn báo về bản doanh, trong thời gian gần đây binh sĩ Siêu Loại có lấy đá trong núi, đất sét ở các nơi, chặt nhiều tre, gỗ tốt. Thông tin gửi về rời rạc nhưng Duệ tổng hợp, Chương đọc là đoán ra. Bọn Nguyễn Quốc Khánh, Phan Văn Hầu nuốt không trôi cục tức hẳn đã tuồn thiết kế cho Lý An. Đây chính là nguồn cơn khiến Chương muốn đánh Siêu Loại sớm, trước khi bọn họ kịp trang bị hàng vạn nỏ Liên Châu, hàng nghìn pháo đá và huấn luyện binh sĩ sử dụng thành thục.

Có thứ v·ũ k·hí mới trong tay, Lý An muốn mau chóng rửa hận. Dù biết quân Thiên Đức có loại v·ũ k·hí mới tạo ra t·iếng n·ổ uy lực lớn như sấm động song Lý An chưa thu lượm được thông tin liên quan.

Ba quân tướng sĩ dưới trướng Lý An cũng muốn rửa mặt bằng máu của quân Thiên Đức, vì vậy ngay khi có lệnh sẵn sàng tiếp đón địch quân, khí thế vô cùng cao.

Lý phu nhân ở Lý phủ lo ngay ngáy, ăn không ngon ngủ không yên song vẫn phải kín miệng. Ba tháng trước bà đã cho Bùi Như Lạc rời phủ về làng cuốc đất trồng khoai. Như Lạc về làng được hơn mươi ngày thì đi đâu không rõ. Thực ra Lý phu nhân lo cháu gái bụng mang dạ chửa, cần có người ở bên cho đỡ tủi thân nên đã bảo Như Lạc sang Thiên Đức.

Như Lạc được chào đón nồng nhiệt. Ban đầu ông ở nhà Lam Khuê lo cơm nước nhưng bọn Trương Lôi và Đoàn Thượng hay đến chơi, nay rủ mai mời, cuối tuần say vắt lưỡi. Sau cùng, Khuê xin cho Như Lạc vào quân Thiên Đức, giúp Trương Lôi việc quân. Chương đồng ý nhưng gặp riêng Như Lạc nói thẳng thắn mọi chuyện, rằng Lạc là cậu của Lam Khuê, nghĩa là cậu vợ của Chương, cần phải gương mẫu. Trong quân là cấp dưới, về nhà là trưởng bối, không được nhầm lẫn.

Lạc hỏi Chương, liệu có lo Lạc làm gian tế? Chương bảo nếu muốn thì cứ làm nhưng đừng để bị phát giác. Bởi c·hặt đ·ầu Lạc thì dễ, chỉ lo Lam Khuê cả đời phải sống trong dằn vặt.

Lạc chịu thua.

Hơn nữa, Lạc chăm bẵm Lam Khuê từ nhỏ, thương như con nên các vàng cũng không đành lòng làm Lam Khuê khổ. Và Lạc cũng không có ý định làm gian tế.

Không riêng Lý Lệnh công hay Lý An mà ngay cả binh sĩ Thiên Đức cũng không nắm được bao giờ t·ấn c·ông Siêu Loại và t·ấn c·ông như thế nào? Nhiều sỹ quan cũng chưa biết do chưa có chỉ thị từ trên xuống?

Tại sao lại vậy?



Đầu tiên, Chương dùng Thiên Đức hội đưa tin đến dân trong phủ Thiên Đức, rằng quân Thiên Đức chuẩn bị tập trận trong thời gian dài. Việc tập trận sẽ gây ồn ào, mong bách tính lượng thứ, mọi hoạt động trong vùng diễn ra bình thường.

Tiến hành xong bước 1, Chương triển khai bước 2 vào đêm ngày 15 rạng ngày 16 tháng 6.

Binh sĩ Thiên Đức, phân từng nhóm dăm chục người, đem thuốc nổ, pháo cối, chiêng trống, tù và, còi hiệu và lương thực lên dãy Linh Sơn dựng trại tạm từ mấy ngày trước. Trên luỹ thành nhờ Ty Công an giúp sức cũng với các trang bị y như trên. Đợi đến nửa đêm nhất loạt khua chiêng gõ chống hò hét, đồng thời cho đ·ốt p·háo cối, thứ Chương mới cho làm, thành từng tràng dài như đêm Giao thừa. Chưa kể thuốc nổ, vài quả lựu đạn tập ném… tất cả cùng phối hợp tạo ra âm thanh như thể quân Thiên Đức sẽ t·ấn c·ông.

Khua chiêng gõ trống, đ·ốt p·háo, giật thuốc nổ, ném lựu đạn chừng một khắc thì im bặt. Tất cả đi ngủ!

Quân của Lý An tất nhiên gõ chiêng trống báo động tập hợp chờ mãi cho đến sáng chẳng thấy gì.

Dân trong phủ Thiên Đức cũng được một phen hú vía.

Buổi chiều ngày 16, quân Thiên Đức lại làm thêm một chặp rồi nghỉ. Đám thiếu niên trong vùng được huy động lên núi, lên tường thành gõ chiêng gõ trống, chúng thực sự thích trò này. Trong khi bộ binh Thiên Đức tập ném lựu đạn gốm, giật thuốc nổ, khai hoả thần công thì thuỷ binh dưới trướng Yết Kiêu tập bắn đạn thật, bắn xong nhặt lại đạn, chỉ tốn thuốc súng.

Mỗi lần huyên náo như vậy sẽ diễn ra trong khoảng một khắc rồi nghỉ, giờ giấc không cố định, nhận lệnh thì làm, xong thì nghỉ. Ngày đôi chặp, đêm có khi đôi ba chặp. Thậm chí thần công, súng hoả mai bắn loạt cũng được đem lên núi tập bắn vào ban đêm.

Quân sĩ Thiên Đức thích thứ v·ũ k·hí mới, tất cả đều được sắp xếp bắn thử, châm lửa, bỏ đạn… theo lượt, theo nhóm. Họ tập bắn súng, ném lựu đạn, châm pháo, bắn thần công trên núi, sau mỗi loạt lại họp chỉ bảo thêm cho nhau.

Dân phủ Thiên Đức mấy ngày đầu còn giật mình giữa đêm, bàn tán xôn xao. Lại cũng là các thành viên Thiên Đức hội lan truyền thông điệp, quân Thiên Đức mạnh mới bảo vệ được tính mạng, tài sản, đất đai, trâu bò của dân trong vùng trước các sứ quân khác nhăm nhe.

Vậy nên chừng hơn một tuần, dân trong vùng chẳng mấy bận tâm việc quân tập trận. Đêm hôm súng nổ, pháo kêu cũng mặc, chỉ có chó sủa nhấm nhẳng. Sau cùng, đến chó cũng chán chẳng sủa nữa.

Quân Siêu Loại thì khác, sau gần một tuần ăn không ngon ngủ không yên, cảnh giác cao độ thì mệt mỏi. Họ thay phiên canh gác ngày đêm nhưng ngủ cũng khó yên bởi chẳng biết khi nào quân Thiên Đức t·ấn c·ông.



Lý An chỉ còn cách nắm bắt tình hình đối phương qua thương nhân trên sông Dâu. Mấy ngày đầu, các thương nhân đều nói phủ Thiên Đức có nhốn nháo, thực sắp động binh. Tuần sau lại bảo đã yên, bách tính ngày ra đồng, tối yên giấc. Các thương nhân cũng cho biết trên thường thành có rất nhiều trẻ con, chúng hào hứng khua chiêng gõ trống.

Lý An biết Chương đang tung hoả mù, sẽ lợi dụng quân Siêu Loại quen với những âm thanh sấm rền như thể sắp đánh nhau tới nơi rồi bất thình đánh thật vào một thời điểm nào đó. Đây chỉ là một kế sách cơ bản của kẻ dùng binh.

Vấn đề nằm ở chỗ Lý An biết vậy, các tướng cũng biết vậy, quân sĩ cũng biết song vì biết nên mỗi lần thứ âm thanh từ trên núi hay hướng tường thành bất ngờ gióng lên là ba quân phải cảnh giác cao độ.

Chính Lý An cũng mất ngủ.

Chương cho làm như vậy đến hơn nửa tháng, đến dân Siêu Loại cũng đồ rằng quân Thiên Đức doạ suông chứ không t·ấn c·ông, quan tâm làm gì cho mệt.

Cùng với đó, một bộ phận nhỏ quân sĩ Siêu Loại cũng chán cảnh đêm hôm bật dậy cầm v·ũ k·hí tập hợp xong giải tán, có đêm những ba lần. Thực sự t·ra t·ấn thần kinh người ta. Có kẻ còn mong Thiên Đức mau đánh sang để sớm chấm đứt tình trạng này.

Lý An cũng không thể cấm trại lâu vì dân binh phản ứng. Cuối cùng, Lý An họp bàn các tướng và đưa ra quyết định sẽ đánh Thiên Đức trước bằng pháo đá, nhử quân Thiên Đức xung trận.

Các tướng đồng lòng, Lý An cho rục rịch di chuyển hơn 300 pháo đá đến gần mục tiêu vào tối một ngày thượng tuần tháng 7. Các di biến động này đều không qua mắt được gián điệp của Thiên Đức.

Chừng hơn một tháng nữa Chương sẽ chính thức trở thành cha theo cách gọi của người Vạn Xuân, thân phụ theo cách gọi của Hoa quốc và Chương thì muốn đơn giản, Chương sẽ là bố! Như cách Chương gọi bố của mình vậy.

Lam Khuê hạ sinh con trai, sẽ lấy tên là Mạc Thiên An, với ý nghĩa đứa con được ông trời phù hộ. Nếu là con gái sẽ mang tên Mạc Thiên Kim. Chương muốn con gái lớn lên sẽ cứng cỏi, mạnh mẽ như sắt của trời.

Ngày giờ t·ấn c·ông vì thế Chương dùng luôn tên con để đảm bảo bí mật. Chương để Lam Khuê rút một trong hai tờ giấy, trúng tờ nào thì đó sẽ là giờ, còn lại là ngày.

Lam Khuê rút được tờ giấy có ghi tên Mạc Thiên Kim.

Giờ Thiên Kim được ấn định là tiếng gà gáy đầu tiên trong ngày mới vừa dứt sẽ là hiệu lệnh khai hoả.

Đó là ngày song thất, 7 tháng 7 năm Thiên Đức 28.