Chương 234: Trịnh Tú và Phất Ngân
Sau mươi ngày đêm ra sức, bọn Chương mới xây được gần 6 dặm tường luỹ che chắn hướng Tây Nam và một phần hướng Tây.
Địa hình Hiến Doanh và xung quanh tương đối bằng phẳng, nếu không có luỹ, kỵ binh đối phương cảm tử tràn vào chắc hẳn Hiến Doanh ngập trong bể máu.
Bọn Chương chờ mãi đến giờ Thân vẫn không thấy động tĩnh gì ở hai mặt. Triệu Quang Phục nhận định:
-Quân Tế Giang thông thuộc nơi này, bọn họ sẽ t·ấn c·ông lúc tối trời nhằm hạn chế hoả lực của ta.
Chương cho là phải bèn hạ lệnh binh sĩ tranh thủ ăn uống, nghỉ ngơi tại chỗ.
Cuối giờ Thân, có một thương thuyền nhỏ từ hạ lưu ngược dòng. Bọn Đinh Công Tráng từ trong bờ nheo mắt nhìn ra khẽ nhếch miệng cười, cũng không cho thuyền ra chặn hỏi. Quả nhiên thương thuyền ngưng giữa dòng một lúc sau đó quay đầu chèo mất dạng.
Tin tức quân Tế Giang chuẩn bị t·ấn c·ông khi trời tối được khẳng định là có cơ sở, chỉ là bọn Chương không rõ Thuỷ Sư Đô đốc đem bao nhiêu thuỷ quân đến mà thôi.
Thuỷ quân Thiên Đức bên trong thương cảnh Hiến Doanh đã sắp đặt đâu vào đấy, các Mông Đồng và Xa Hải thuyền đóng theo từng cụm, neo sát bờ. Bộ binh và pháo đặt sau các vật che chắn là những ụ đất, cửa gỗ, ván gỗ.
Bách tính ở Hiến Doanh ai về nhà nấy cửa đóng then cài tránh tên nay đạn lạc. Thương nhân còn ở lại cùng gia nhân ở trong các quán trọ, tửu điếm, đường phố trở lên vắng lặng. Cánh thương nhân ngồi thì thào bên chén rượu nhạt, tách trà ấm băn khoăn đoán định tương lai. Họ chọn ở lại cũng là cách đ·ánh b·ạc với số phận.
Lâm Trạch Dương, Lưu Giai Thuỵ, Bạch Diện Tuấn Lang Diệp Vĩ Thành cùng vài người khác đã chọn phe. Bình thường khi có chiến loạn, họ yên lặng đợi chờ song lần này thì khác, họ thấy cơ hội đến nên muốn nắm lấy.
Các thương nhân đều thấy quân Thiên Đức trước sau chỉ có khoảng bảy nghìn sẽ phải chống lại La Lệnh công có sự giúp đỡ của Phạm Lệnh công, quân t·ấn c·ông ước phải hai vạn, dám lắm. Hiến Doanh không phải thành trì, bức tường sơ sài dựng chưa xong chẳng thể ngăn được đại quân Tế Giang.
Vậy sao họ ở lại?
Trước tiên, những thương nhân lão luyện nhìn mặt mà bắt hình dong. Ba quân tướng sĩ Thiên Đức cơ hồ không có vẻ gì náo loạn hay run sợ. Trái lại, họ vô cùng thản nhiên, chỉ chăm chăm lo việc được giao phó. Thái độ ấy có ở những người tự tin vào công việc họ đang làm, nghĩa là binh sĩ tin rằng họ sẽ chiến thắng. Thôi thì chuẩn b·ị đ·ánh nhau nào ai nghĩ mình thua, thua thì quy hàng cho sớm chợ.
Sau nữa, quân Thiên Đức sở hữu rất nhiều thứ lạ lẫm mà những kẻ ngang dọc khắp bốn phương trời, nghe nhìn nhiều sự lạ cũng chưa từng thấy. Từ thứ bột giúp tường khô nhanh, vững chắc, binh sĩ Thiên Đức còn được trang bị những thứ v·ũ k·hí uy lực mạnh lần đầu họ thấy. Nỏ Liên Châu, một phát minh của quân Thiên Đức mà họ từng nghe đồn đã khiến Phan Văn Hầu đại bại, Vũ Ninh vương cầu hoà thì nay chỉ được trang bị cho những kẻ mặt mũi non choẹt làm v·ũ k·hí chính. Thứ pháo ném được viên đá bay thật xa nay cũng không thấy, thay vào đó là một ống đồng ngắn và có vẻ nặng. Chứng tỏ rằng những thứ trang bị cho tinh binh mạnh vượt trội hơn hẳn. Mấy lần quân Tế Giang kéo đến đều bị đẩy lui, các thương nhân chỉ nghe những âm thanh đì đùng nối tiếp nhau chẳng biết là gì, song đoán rằng nó phát ra từ thứ mà quân sĩ đeo trên lưng.
Cuối cùng, một đội quân toàn những tráng niên, vài năm trước còn chưa ai biết tên nay làm chủ vùng Siêu Loại, đánh bay vạn quân của Lý Lệnh công thì chắc chắn không yếu. Lâm Trạch Doanh rỉ tai với mọi người rằng Lý Sứ tướng Lý An, thân tín của Lý Lệnh công trước đây bây giờ được trọng dụng cùng nhiều bộ tướng cũ. Một Lý An danh tiếng khắp vùng Siêu Loại mà chịu dưới trướng tráng niên tuổi ngoài đôi mươi? Ắt hắn phải có tài năng gì đó vượt trội.
Hơn nữa, Lâm Trạch Dương còn bảo rằng, Vạn Thắng vương đối đãi với thương nhân rất trọng, lại sòng phẳng tiền bạc. Nếu lúc nguy nan này mà ở lại giúp sức, kể cả quân Thiên Đức bại đi nữa, ngày sau chả phải sẽ buôn thông bán thuận trong vùng Siêu Loại cũ hay sao?
Bởi những lý do đó các thương nhân ở lại tìm cơ hội trong binh đao khói lửa.
Khung cảnh trên bến dưới thuyền tĩnh lặng chờ trời tắt nắng ngả dần về đằng Đông.
Thiên Bình và Bùi Thị Xuân đang bàn định, nữ binh dẫn vào một thanh niên chừng mười tám tuổi.
-Thưa hai nữ tướng quân, tôi họ Trịnh tên Tú, gốc gác người châu Đại Hoàng. Hôm trước tôi ở nhà lao, được Vạn Thắng vương ân xá cho đi xây tường bao.
Thiên Bình nhìn người thanh niên một lượt, khẽ chau mày hỏi lại:
-Nếu ta nhớ không nhầm, anh b·ị b·ắt vì tội đánh nhau. Anh đánh con nhà người ta suýt c·hết có phải không?
-Thưa nữ tướng, là do kẻ đó tráo trở, lật lọng, h·iếp đáp người cô thế nên tôi nóng mắt. Hắn là con cháu trong Hiến Doanh phủ thế nên tôi bị khép tội có gì g·iết người.
Thiên Bình nhìn Xuân, khẽ cười:
-Hồi em tầm tuổi này có vậy không nhỉ?
Xuân đáp:
-Khi ấy đếm còn chẳng hết em đã xuống tay với bao kẻ.
Đoạn Thiên Bình hỏi Trịnh Tú:
-Chúng ta đã tha cho các người đi vì quân Tế Giang sắp đánh, tiền bạc đã trả mỗi kẻ 2 tiền do chưa làm xong, ngươi còn đến gặp ta làm gì? Đòi thêm 1 tiền ư?
-Thưa nữ tướng, tôi và hơn bảy mươi người khác không còn chốn nương thân. Nữ tướng thả cho chúng tôi đi nhưng chúng tôi chẳng còn nơi nào để đi.
-Châu Đại Hoàng không xa lắm, dưới bến có nhiều thuyền, ta có thể cấp cho các người.
-Đội ơn nữ tướng đã có lòng nhân. Tôi và nhiều người khác tứ cố vô thân, thả ra rồi không có công việc sớm muộn cũng quay ra nghề trộm đạo. Tôi từng nghe nói quân Thiên Đức dùng người không kể xuất thân, liệu có thể thu dụng chúng tôi làm quân của nữ tướng được không? Chúng tôi sẽ gắng sức phục vụ.
-Các anh suy nghĩ kỹ chưa? Quân Tế Giang tràn vào đây nay mai, sao không chọn lúc trời yên biển lặng đầu quân mà nhằm lúc sóng to gió lớn thế này?
-Trong lúc xây tường, tôi có nghe nhiều anh trong quân Thiên Đức bảo rằng xin vào quân Thiên Đức nếu chăm chỉ, sáng dạ và không ngại nguy hiểm thì sẽ mau chóng có nhà, có cuộc sống tốt và có cả vợ nữa. Nếu nghèo không đủ tiền cưới vợ, Vạn Thắng vương sẽ đứng ra. Chúng tôi không có họ hàng thân thích, không có tương lai, mong nữ tướng cho chúng tôi một cơ hội đổi đời.
Thiên Bình mỉm cười, vẻ hài lòng lắm. Cô nói:
-Anh ăn nói lưu loát, ánh mắt kiên định, hẳn là anh cũng có chút võ nghệ phòng thân và dăm ba chữ nghĩa?
-Thưa vâng, thân phụ tôi là thầy dạy võ trong làng, trước đây từng theo tiên vương đánh giặc.
-Ồ! Lệnh tôn nay ở đâu?
-Thưa nữ tướng, phụ thân tôi nay đã ngoài năm mươi, ở làng làm nghề chài lưới đắp đổi qua ngày.
-Sao anh không về phụng dưỡng báo hiếu mà lại ở chốn này chứ?
-Mấy tháng trước, cháu trai của quan bản huyện đến làng có chòng ghẹo định giở trò xằng bậy với thiếu nữ trong làng, tôi đã đánh gãy hai tay của hắn.
Bùi Thị Xuân, Thiên Bình và cả mấy nữ binh không hẹn mà cùng bật cười khiến Trịnh Tú cơ hồ bối rối.
-Nghe chừng anh cũng có nghĩa khí của bậc trượng phu. - Thiên Bình nói. - Ta thuộc Thần Vũ quân, quân này chỉ nhận nữ nhân hoặc nam nhân huyện Thiên Đức. Ta không thể nhận anh vào dù anh rất khá. Tuy nhiên, anh cùng những người khác tập hợp lại thành một nhóm, ta sẽ báo cáo lên trên. Tạm thời các anh sẽ ở trong nhóm tân binh.
-Đội ơn nữ tướng đã chiếu cố.
-Ta là Phạm Thiên Bình. - Đoạn Thiên Bình quay sang hỏi Xuân. - Trông anh ta đẹp trai cao ráo, chị có tuyển không?
-Đừng có nói xằng, những kẻ đẹp trai cao ráo như này sẽ năm thê bảy th·iếp. Ta đã sai.
-Chị ám chỉ Vạn Thắng vương sao?
-Vạn Thắng vương là khác, đấy là do các người tranh nhau chứ Vương không tán tỉnh các người.
Thiên Bình bĩu môi chê, nói với nữ binh đưa Trịnh Tú và những người muốn đầu quân giao cho quân tân binh.
Trịnh Tú hỏi nữ binh đưa cậu gia nhập tân binh:
-Quân Thiên Đức thiếu người nên nhận cả con gái làm quân hả hiền tỷ?
Nữ binh cười mà rằng:
-Ban nãy anh nói đã đánh hãy hai tay kẻ định xằng bậy với nữ nhân, Vạn Thắng vương thích những kẻ như thế. Còn ta hả? Con gái Thiên Đức không cần bảo vệ, anh có muốn đánh tay đôi với ta không?
-Hiền tỷ đừng đùa thế, tôi hỏi vui vậy thôi. Tôi không đánh với nữ nhi, phụ thân tôi dạy phải bảo vệ họ vì họ yếu hơn mà thôi.
-Phụ thân anh dạy đúng rồi đấy. Anh vào quân Thiên Đức hãy phát huy tinh thần ấy, còn như Thần Vũ quân chỉ có nghìn tinh binh là nữ, sau gặp bọn họ đừng rườm rà. Hổ cả đấy.
-Nữ chủ tướng hẳn cũng tài giỏi hơn vạn người, lại còn xinh đẹp và rất trẻ.
-Đừng có tơ tưởng, hai người đó có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào. Mới hôm qua chúng ta vừa lấy thủ cấp tướng giặc, đều nam nhân cả. Về Thiên Đức muốn người khác tôn trọng mình phải tôn trọng người khác trước, phải nhớ.
-Tiểu đệ nhớ rồi, chả hay hiền tỷ tên họ là gì?
-Ta là Bùi Phất Ngân. Đừng gọi ta là hiền tỷ, ta mới 19 thôi.
-Phất Ngân tỷ tỷ tuổi trẻ tài cao, tiểu đệ vừa mười tám. Sau này nhờ Phất Ngân tỷ tỷ chỉ giáo cho tiểu đệ, tiểu đệ Trịnh Tú. Nếu được về Thiên Đức, tiểu đệ nhờ Phất Ngân tỷ tỷ quan tâm.
-Ngươi cũng thật mồm mép.
-Phất Ngân tỷ tỷ, nữ chủ tướng Phạm Thiên Bình năm nay liệu đã hai mươi chưa?
-Đó là Đại Thắng Hoàng hậu, ngươi đừng có hỏi những việc không liên quan kẻo ta xẻo lưỡi.
Trịnh Tú sững người hỏi lại:
-Đại Thắng… Đại Thắng Hoàng hậu sao trẻ được vậy chứ? Sao Hoàng hậu lại cầm quân?
Phất Ngân dừng bước, lấy làm lạ hỏi:
-Ngươi hẳn nghe danh Vạn Thắng vương, ngươi biết Vạn Thắng vương năm nay bao nhiêu tuổi không?
-Vương cũng phải ngoài bốn mươi chứ ít gì.
Phất Ngân sấn đến, nói:
-Ngươi là một kẻ đần. Vạn Thắng vương, người con ưu tú của Thiên Đức chỉ mới 26 tuổi thôi. Ngài ấy rất tuấn tú, mình cao đến năm thước rưỡi.
-Hai… hai sáu sao là Vương được? Tỷ tỷ có nhầm không, vương công Vạn Xuân ai cũng là ông già lụ khụ hết thảy. Trừ có Trữ quân và Sơn Tây vương dòng dõi tiên vương không tính.
Phất Ngân cười khẩy:
-Bởi vậy thời thế thay đổi rồi, những người già nên vui thú điền viên, đất Vạn Xuân sẽ là của những người trẻ.
Nói đoạn Phất Ngân rảo bước, Trịnh Tú đuổi theo một câu hiền tỷ, hai câu tỷ tỷ. Mối lương duyên của họ bắt đầu đơn giản như thế đó.