Chương 248: Linh Thông Thuận
Chương đến khu hội trường tường đất mái lá chứa được đến hàng nghìn người. Hội trương để hở toàn bộ hướng Nam cho tiện ra vào, khoảng sân lát gạch vuông màu hồng nhạt. Kỳ hiệu Thiên Đức kéo cao bay phấp phới trong nắng, thấp hơn một chút là kỳ hiệu Trung đoàn Thiên Đức. Sân rất rộng, xung quanh trồng nhiều loại cây cho xen canh, gối vụ.
Phủ Thiên Đức đất rộng người thưa, đất màu mỡ thường ven bờ sông. Trước đây vườn mỗi nhà trồng những thứ dùng hàng ngày như mướp, ớt và đôi ba loại cây ăn quả. Tuy nhiên, quân Thiên Đức chủ yếu vẫn tự cấp tự túc rau củ từ ngày thành lập. Bây giờ trong quân vẫn vậy, khoảng đất nào hở là trồng, trồng bất cứ loại cây nào ra quả, ra hoa và có củ càng tốt.
Duệ từng cai quản Ty Nông nghiệp, bây giờ nàng không còn cai quản nữa nhưng các mô hình đang áp dụng ở phủ Thiên Đức đều có bóng dáng của Duệ theo những cách khác nhau.
Chương cùng đoàn tuỳ tùng vài chục người bước vào đến sân, hàng nghìn người đang ngồi trong hội trường, bên những bàn ghế làm từ tre đã đứng chờ từ trước. Không gian yên tĩnh, Chương thích điều ấy. Người đông thế này mà thì thào thôi cũng đủ ồn ào, nói to đến mấy cũng chẳng ai nghe rõ.
Chương hỏi nhỏ Lượng, Thổ và Long:
-Trong số những người theo về, các anh có nhắm được tay nào cứng cựa mà tuyển vào quân không?
Lạc Thổ đáp nhỏ:
-Thưa Vương, chúng tôi ngắm được cả trăm chứ chẳng ít.
Chương bước lên thềm, nét mặt tươi cười nhìn quanh một lượt rồi theo lối Nguyệt dẫn mà lên bục cao khoảng ba thước. Chương rất hài lòng với cách sắp xếp của cô học trò, mỗi tráng niên đều đứng cạnh cha hoặc mẹ của họ. Mắt ai cũng hoe đỏ, vậy thì tốt.
Chương bảo tất cả mọi người cùng ngồi xuống, Chương đứng đó, tả hữu có bọn Cự Lượng, Duệ và những người khác. Chương bắt đầu bài nói bằng những lời cảm ơn bách tính phủ Thiên Đức thời gian qua luôn ủng hộ, tuân thủ các chính sách của quân đưa ra. Sau mới cảm ơn các ông bà có mặt trong buổi gặp đột xuất này.
-Bởi thời gian không nhiều, chúng ta còn phải ăn trưa. Các ông bà đại diện đặt câu hỏi, ta sẽ giải đáp, mong rằng sẽ làm mọi người hài lòng phần nào.
Chương chỉ định năm người đặt câu hỏi, một người thuộc Ty Thông tin, một người thuộc Trung đoàn Thiên Đức kê bàn tre để ghi chép. Họ dùng chữ Bụt.
-Câu hỏi thứ nhất, ta tin rằng mọi người ở đây đều muốn biết kết quả ngay, ấy là bao giờ con các ông bà được về? Thưa các ông các bà, chúng ta trồng lúa đến mấy tháng mới gặt, trồng cây đến vài tháng, vài năm có khi chẳng thu lại được gì. Tại sao ta lại nói vậy? Là bởi muốn biết kết quả phải xem quá trình. Câu hỏi này ta thật khó mà trả lời bởi về nhà mau hay chậm đều do họ, đâu phải do ta. Ta không đuổi họ đi, ta không mời họ về, đều là do họ tự quyết định số phận của chính họ. Người sống ở đâu cũng phải theo luật, theo lệ. Các anh đây có thể sẽ làm việc không công cho quân Thiên Đức như làm đường sá, đào mương, đắp đê, chăn nuôi, trồng trọt trong ít nhất 6 tháng. Trong thời gian đó, quân Thiên Đức sẽ dạy chữ, dạy cách nghĩ, dạy công ăn việc làm để về tự nuôi thân, lo cho cha mẹ già, ai làm tốt thì về nhà sớm.
Chương nói to, rõ ràng, mạch lạc, chậm rãi để ai cũng có thể nghe thấy được. Anh không cần đọc, có thể anh có khiếu ăn nói mà anh không biết.
-Câu hỏi thứ hai mà không phải là câu hỏi: Xin Vạn Thắng vương tha cho con của con, cả nhà con chỉ còn trông vào nó chống gậy, nối dõi tông đường. Trước khi trả lời, ta xin nhắc lại với bà con cô bác ở đây được rõ, sau nhớ nói cho người khác nghe. Ta chỉ đáng tuổi con cháu của các ông các bà, được anh em binh sĩ quý mến mà đưa lên ngôi vương. Ta cũng có mẫu thân, có nhạc phụ như bao người khác. Lần sau các ông bà gặp ta cứ đường ngoài, có ai làm gì đâu? Sao lại xưng con thế này? Nói vậy chả phải những chàng trai ở đây phải gọi ta là ông sao? Xin thứ lỗi, họ chỉ đáng tuổi anh em của ta, nếu muốn họ cũng sẽ là binh sĩ của ta. Các ông bà hẳn cũng biết, quân Thiên Đức con bách tính là cha mẹ, là đấng sinh thành vì quân từ dân mà ra. Từ dày về sau ông bà nào gặp ta mà xưng con thì đừng trách ta ác. Quân Thiên Đức không lấy độc đinh vào quân, chỉ nhận làm việc cho quân mà thôi. Những chàng trai ở đây không có lỗi khi trung thành với ai đó, lỗi của họ là bỏ cha mẹ mà đi, tội ấy bất hiếu nên ta sẽ phạt họ lao động, dạy thêm để họ thương yêu bậc sinh thành.
Một vài người đàn bà rơm rớm nước mắt, có khi do Chương nói cảm động quá chăng?
-Câu hỏi thứ ba, thứ tư và thứ năm cũng không khác hai câu trước là mấy, xét về mặt ngữ nghĩa nên ta trả lời chung thế này. Ngay sau bữa trưa đạm bạc, các ông bà đưa con đưa cháu nhà mình về trình diện với ông trưởng làng để ghi sổ bộ. Năm ngày sau tất cả các anh, đúng, ta đang nói các anh đấy.
Chương nhìn khắp lượt, nói tiếp:
-Đến trình diện tại Trường Chính trị Vạn Xuân gần chùa Diên Ứng để học ba ngày. Sau ba ngày học tập sẽ được nghỉ 5 ngày, tiếp đến trình diện tại đây để được bố trí công việc phù hợp. Ai cũng phải làm việc thật lực để mà phụng dưỡng cha mẹ. Các anh lúc cầm giáo cầm gươm có nghĩ đến cha mẹ, vợ con hay không? Các anh bảo vệ cái gì? Các anh trốn đi rồi anh chăm lo, bảo vệ cho gia đình của các anh? Quân Thiên Đức từ lúc dựng cờ đến nay đã ngót 6 năm, ta chưa từng bảo ai phải trung thành với ta nhưng họ lại tự nguyện là cớ làm sao? Lẽ đơn giản ở đời, nếu ta chăm lo cuộc sống cho ông bà cha mẹ các anh, chả lý gì các anh chống lại ta trừ khi đó là những kẻ chấp mê bất ngộ chẳng tính làm gì. Bởi các anh theo chủ mà đi, giờ thương cha nhớ mẹ xin về, ta đánh giá cao điều ấy nên tha bổng. Nếu sau này ta mà biết các anh được tha về mà không tu chí làm ăn, không phụng dưỡng cha mẹ tử tế thì không cần phải xử tội, cứ đem chém là xong.
Toàn hội trường im phăng phắc, bấy giờ Chương mới hạ giọng:
-Thôi, nói vậy cũng đủ. Các ông bà đến đây từ sớm hẳn chưa ăn uống gì. Quân Thiên Đức hãy còn nghèo nên làm vội bữa cơm rau đãi khách. Ta ăn cùng mọi người, ăn uống xong các anh bên Ty Công an sẽ cấp giấy cho về.
-Vạn Thắng vương vạn tuế!
Giọng Duệ lanh lảnh cất lên khiến Chương khẽ giật mình. Trong phút chốc hội trường nghìn người cùng hô theo. Chương thừa nhận cô vợ của mình thông minh hơn người, nhất định phải bồi dưỡng làm chính khách.
Bàn ghế được kê lại ngay ngắn thành những dãy bàn ăn. Tiếng cười nói râm ran trái ngược với không khí có phần nặng nề khi Chương đến.
Chương, Duệ, Lượng, Long, Thổ, Nguyệt cùng ngồi một bàn, cứ mỗi bàn 6 người. Ngoài cơm trắng, trên mặt bàn tre cho cà muối, dưa gang muối, rau muống luộc, mấy miếng thịt lợn, ba bìa đậu trắng. Bàn của Chương có thêm đĩa thịt gà to tướng. Chương hỏi Nguyệt:
-Gà ở đâu mà có thế này?
Nguyệt cười mà rằng:
-Vương yên lòng, gà này do chính tay em nuôi, cũng mong có ngày Vương đến để em mời.
-Thế anh Lượng đây phải chờ à?
-Thưa Vương, anh ấy có con khác.
-Tấm lòng của em ta nhận, nhận rồi là của ta. Em chia đĩa này ra làm bốn để xuống mấy bàn kia. Chúng ta còn nhiều cơ hội ăn ngon, anh Lượng nhỉ?
-Vương từng dạy, ăn gì không quan trọng, quan trọng là ngồi ăn với ai. Chúng tôi được ngồi ăn cùng vương chả khác nào cao lương mỹ vị, gà có là gì.
Chương bật cười, nói với Long:
-Anh Long xem đấy, anh Lượng giờ cũng khéo ăn nói, chả giống dạo trước nhỉ?
-Anh Lượng khoe có vợ dạy, dạo gần đây rất hay đọc sách.
Cả bọn cùng cười. Bấy giờ Nguyệt chia thịt gà xong, đưa mấy đĩa nhỏ sang những bàn gần thì quay lại cùng người phụ nữ hồi sáng Chương đã từng gặp. Người con trai đứng bên cạnh hơi cúi đầu. Chương đặt đũa xuống nhìn lên, vẻ mặt tươi tỉnh. Nguyệt nói:
-Bác đây năn nỉ quá nên em không đành, bác ấy có đôi lời muốn nói với Vương.
Người phụ nữ hai mắt đỏ hoe, tóc đốm bạc, vẻ mặt bớt phần khắc khổ so với lúc sáng cất giọng khản đặc:
-Bẩm Vương, già xin đội ơn Vương đã chiếu cố mở lượng khoan hồng cho con của già được về. Già thật có lỗi khi phá ngang bữa cơm của ngài nhưng sợ xong bữa ngài về lại xin không được.
Chương đứng dậy, bọn Duệ đứng theo. Chương nhẹ nhàng hỏi:
-Bác muốn xin điều gì?
-Dạ bẩm, thằng con của già muốn xin vào quân Thiên Đức.
Chương nói:
-Điều ấy không khó, ban nãy ta có nói rồi. Nếu cậu ấy muốn cứ nói với Ty Công an. Quân Thiên Đức sẵn sàng nhận.
Đoạn Chương nhìn người con mà rằng:
-Quân Thiên Đức không bao giờ cúi mặt, đúng sai là đàn ông cứ ngẩng mặt lên mà nhìn. Ta cũng đã nói, cậu không có gì sai với quân, cậu chỉ sai với cha mẹ. Cậu đã xin lỗi mẹ cậu chưa?
-Thưa… thưa đại… Vương. Con… à… tôi đã tạ lỗi với mẹ tôi.
-Được rồi, cậu muốn vào quân cũng tốt. Tuy nhiên vẫn phải học xong mới xem phù hợp quân nào để đưa cậu về đó. Ta mong cậu gắng sức giúp quân Thiên Đức. Thiên Đức quân không kể xuất thân, cậu có tài tự khắc người khác đề đạt cậu lên trên. Cái gì ở bên Tế Giang hãy bỏ lại bên ấy, cậu là dân Thiên Đức.
-Đội ơn Vương, ơn này tôi sẽ không quên.
-Cậu tên gì?
-Dạ thưa, tôi họ Linh, tên là Thông Thuận.
Chương khẽ gật đầu, quay ra hỏi người mẹ:
-Bác thấy yên lòng chưa?
-Tạ ơn Vương, tạ ơn Vương.
Hai mẹ con Linh Thông Thuận lui, Chương nói với bọn Cự Lượng:
-Đối với các bà mẹ, con cái có lớn đến mấy vẫn chỉ là đứa trẻ. Thôi, chốc nữa mấy anh thay ta nói thêm cho bà con yên lòng. Họ đã khắc khoải mong chờ, đưa con về có khi lại sợ b·ị b·ắt lính đấy.
Chương và vội bát cơm rồi cùng Duệ rời đi, không quên bỏ lại sau lưng một nụ cười xã giao.
-Anh ăn thế sao đủ no?
-Ngồi đó ăn thêm nữa sẽ có người đến, ăn cũng chẳng hết được. Thứ nữa, bao người không tự nhiên, mình có ăn là được.
-Nguyệt biết thế nên có sẵn mấy củ khoai hấp trong nồi cơm, thứ mà anh thích ăn lúc trước.
Chương đỡ lấy một củ khoai gọt vỏ hãy còn nóng hổi, nói với Duệ:
-Tại em và Thiên Bình chứ không giờ này có khi anh đang đánh một giấc nơi bến sông.
Duệ thở dài:
-Nếu anh không tuấn tú có khi thế thật.
Chương lấy một củ, còn lại Duệ chia cho mấy nữ binh. Tuy nhiên Chương chưa về Lý phủ ngay được, cậu cần gặp một người nữa.